"Chào buổi sáng, Hạ tổng!" Vài nữ nhân viên tiếp tân vội vàng hướng Hạ Băng chào hỏi.
Hạ Băng hơi gật đầu xem như là đáp lại, đi qua Phương Dật Thiên ánh mắt lạnh như băng của nàng quét qua hắn sau đó liền đi tới thang máy.
Phương Dật Thiên nhìn Lâm Hiểu Tình cười ngượng ngùng, sau đó nhanh chóng bước tới thang máy.
Hắn cùng Hạ Băng tới trước cửa thang máy sau đó thang máy mới 'đinh' một tiếng mở ra, hắn rất lễ phép nói: " Hạ tổng, mời!"
Trên thực tế Hạ Băng lại không thèm để ý đến hắn, bước vào thang máy, hơn nữa còn ấn nút đóng cửa, nếu không phải Phương Dật Thiên đi vào nhanh như chớp thì có lẽ thang máy đã đóng lại.
Thang máy chỉ có hai người Phương Dật Thiên và Hạ Băng, Hạ Băng với gương mặt lạnh lùng, cũng không biết có phải sáng nay nàng đi làm bằng phương tiện giao thông công cộng lại gặp phải tình huống giống như lần trước nữa hay không mà bầu không khí chung quanh trở nên vi diệu lạ thường.
Phương Dật Thiên cười cười, nói: ”Chào buổi sáng, Hạ tổng!, ta đang định đưa tin lên bộ phận nhân sự a, đương nhiên, cũng phải đa tạ cô nương cho ta làm phần công việc này, nếu không ta thật không có cơ hội hưởng thụ lạc thú cùng Hạ tổng sánh đôi cùng đi thang máy a.”
“Lạc thú?Tên này nói là lạc thú? Ta thật không biết cùng hắn đi chung thang máy có cái lạc thú gì đáng nói chứ!”
Hạ Băng trong lòng thầm nghĩ, tức giận nói: ”Hừ, lợi dụng thời gian làm việc liếc mắt đưa tình trước mặt đại tiểu thư, điều này không chỉ làm ảnh hưởng đến công việc của ngươi mà còn làm ảnh hưỡng đến người khác nữa a.”
Phương Dật Thiên nghe ra thâm ý của Hạ Băng, nàng là người của tổng giám đốc, có quyền quyết định những nhân viên như Lâm Hiểu Tình...nên cũng khó trách lúc nãy ở trước mặt Hạ Băng các nàng ấy lại khẩn trương như vậy.
Phương Dật Thiên tuy nhìn qua thấy hắn cà lơ phất phơ, lười nhác, chậm trễ, nhưng khi liên quan đến lợi ích của người khác thì đó chính là thời điểm nhìn hắn nghiêm túc hẳn lên, hắn càng không thể vì mình mà làm liên lụy đến người khác, lúc này hắn vội vã nói:” Hạ tổng, ban nãy chỉ là cùng các nàng ấy lý giải một chút về tình huống của công ty, cô cũng không thể gán cho ta cái tội danh gì mà liếc mắt đưa tình, đây chính là vu cáo a, ta hiện tại không có bạn gái thì không sao, nhưng nếu ta có thì câu này của ngươi lọt đến tai bạn gái ta sẽ...?”
“Hừ, chỉ được cái miệng lưỡi trơn tru, loại người như ngươi ta đã thấy nhiều, đều là những tên có chút học vấn, chẳng có nghề nghiệp lại ăn nói như rồng leo, làm như mèo mửa dịu dàng gia hỏa (DG:ý là chỉ được cái chém gió là hay :D).” Hạ Băng băng lãnh nói.
“Được rồi được rồi, ta biết là chuyện hôm qua đã gây cho cô ấn tượng không tốt, sau này ta sẽ nỗ lực làm việc để biểu hiện cái ưu điểm của ta và cải thiện cái nhìn lệch lạc, cực đoan của cô về ta a.” Phương Dật Thiên không muốn cãi cọ nữa nên nhàn nhạt trả lời.
“Ách, được, ta sẽ chống mắt lên mà chờ ngươi a.” Hạ Băng trong lòng cười thầm, một tên bảo an nho nhỏ có thể biểu hiện ra cái công tích gì chứ!.
“Sax, được rồi!” Phương Dật Thiên tựa hồ nhớ tới cái gì đó. Hắn nói: ”Thời gian Hạ tổng đi làm là vào khoảng thời gian nào a? Sáng nay ta còn tưởng rằng sẽ gặp cô trên xe, nhưng thật sự thất vọng, lòng ta vẫn nghĩ cùng Hạ cô nương cùng nhau chen chúc trên xe giao thông công cộng cho có bạn a.”
Hạ Băng lại nổi cơn giận dữ, cười cười, nghĩ ngày hôm qua là bởi vì xe của mình bị trục trặc nên mới đi làm bằng xe công cộng, hắn còn tưởng mình ngày nào cũng phải chen chúc đi làm bằng xe công cộng a?
“Không cần.” Hạ Băng cự tuyệt không chút lưu tình.
Bất quá nụ cười giận của nàng bị Phương Dật Thiên thu vào trong mắt, không thể không nói, khi Hạ Băng cười, cảm giác băng lãnh của nàng tiêu biến đi rất nhiều, nhìn như vậy thật cảnh đẹp lòng vui, mỹ lệ động nhân.
“Cô cười trông rất đẹp.” Phương Dật Thiên nhìn chăm chú Hạ Băng rồi không đầu không đuôi phun ra một câu như thế.
Hạ Băng nghe vậy sững sốt một lúc, vẻ băng lãnh trên khuôn mặt nhất thời bị đình trệ, hiển nhiên, Phương Dật Thiên không đầu không đuôi mà nói ra một câu như thế làm nàng nhất thời phản ứng không kịp.
Lúc sau, Hạ Băng quay mặt qua chỗ khác, tựa hồ không muốn cùng Phương Dật Thiên tiếp tục cảm giác như vừa rồi, kỳ thực, nàng cũng đang mượn hành động này để che dấu đi sắc mặt của chính nàng.
“Hạ tổng, cô nói mọi người sống trên đời có đúng hay không điều muốn để cho nhan sắc mỹ lệ của mình cho người khác thưởng thức a? Chỉ như vậy thế giới này mới có thể ngày càng đẹp hơn, có đúng hay không? Cho nên a, ta mỗi ngày không có việc gì làm cũng đi hai vòng quanh khu phố mua sắm, chính là để cho mọi người nhìn ngắm nụ cười tươi tắn của ta, cũng không vì cái gì khác, coi như là làm tăng thêm một điễm mỹ quan cho đô thị đi.” Phương Dật Thiên nhàn nhạt nói.(DG:yy vãi chưỡng).
Hạ Băng nghe trúng thâm ý của hắn, lập tức xoay qua...vẻ mặt đầy bất khả tư nghị nhìn hắn, cười nói: ”Nói như vậy ngươi tự nhận là ngươi lớn lên rất là anh tuấn? Còn việc ngươi đi vòng vòng khu phố hai vòng, ý của ngươi là đi biểu diễn sắc đẹp anh tuấn của ngươi phải không? Đối với da mặt dày của ngươi ta thật không có lời nào để nói!”
“Hắc hắc, là nam nhân, ít nhất cũng phải tự tin vào chính mình chẳng phải hay sao?” Phương Dật Thiên lười biến cười,vẻ mặt ung dung trả lời.
“Ngươi....” Hạ Băng định nói tiếp thì thang thang máy đã lên đến tầng thứ 8, cửa thang máy chậm rãi mở ra, Hạ Băng cũng không muốn để ý đến Phương Dật Thiên nữa, bước thẳng ra ngoài trước.
“Này, Hạ tổng ta còn muốn đưa tin lên bộ phận nhân sự, có đúng hay không đi đến phòng làm việc của cô a?” Phương Dật Thiên ở phía sau hô to một câu.
“Không cần, ngươi phải đi tìm Trương trợ lý mà hôm qua ngươi gặp, hắn sẽ an bài tốt cho ngươi” Hạ Băng băng lãnh đáp lại, hiển nhiên, nàng đối với Phương Dật Thiên thật sự là chán nản đến cực điểm, nàng không muốn nhìn thấy hắn một cái hay nói chuyện với hắn một câu nào nữa.
“Ách, còn nữa, nhắc cô một câu nữa: cô cười trông rất đẹp!” Phương Dật Thiên ở sau lại hô to một câu.
Toàn bộ tầng tám là địa điểm làm việc của nhân viên thuộc bộ phận tài nguyên, hắn cứ như thế gọi thật to, nên nhiều tổ công nhân viên ở tầng này điều nghe được, nhất thời đều không kìm được tò mò nhìn hắn một chút...rồi nhịn không được phải liếc về phía quản lý Hạ Băng một cái, mọi người điều hiếu kì xem tên tiểu tử nào lớn mật như vậy, dàm đùa giỡn người mà bọn họ thầm gọi là “Băng mỹ nhân” - HạBăng!
Hạ Băng đang đi nhanh với dáng đi tiêu sái trên đường nhất thời khựng lại, trên gương mặt mỹ lệ hiện lên một tia tức giận, hắng giọng một tiếng, trong lòng sớm đã đem cái tên Phương Dật Thiên chết tiệt kia hung hăng mắng nhiếc vài lần, thầm nghĩ chính mình cho hắn làm bảo vệ chẳng phải lại làm cho mình thêm bực bội hay sao? Nhưng cũng không khỏi nghĩ lại...Cho hắn làm bảo vệ của công ty không phải sẽ có cơ hội lăng nhục hắn hay sao, làm cho hắn thật nhục nhã, làm cho chính mình bớt giận a…
Nghĩ như thế trong lòng nàng nhất thời tốt hơn được một ít.
Phương Dật Thiên cuối cùng cũng tìm ra Trương trợ lý,Trương trợ lý nhã nhặn cười giúp hắn đem các tư liệu chuyển vào bộ phận quản lý nhân sự.
Tên quản lý hồ sơ nhiệt tình chỉ điểm cho hắn một ít về công việc, bất quá nhìn bộ dạng tươi cười nhã nhặn cũa hắn giống với nụ cười khinh thường thì nhiều hơn.
Đối với Phương Dật Thiên tất cả mọi chuyện điều lưu lại trong mắt nhưng vẽ mặt hắn không hề thay đổi, sau khi xong xuôi tất cả các thủ tục hắn cầm lá thư ly khai khỏi bộ phận nhân sự, đi đến phòng bảo vệ.
Hắn cầm lá thư giới thiệu của bộ phận nhân sự đưa tin đến phòng bảo vệ, sau đó đăng ký, lãnh đồng phục, tiếp nhận các nhiệm vụ và an bài của phòng bảo vệ...v.v
Phòng bảo vệ được đặt ở lầu hai, Phương Dật Thiên đi đến cửa thang máy và lẳng lặng chờ thang máy đến, trên mặt hắn rất bình tĩnh, ngay khi Trương thư kí pha trò cười cũng không làm sắc mặt của hắn biến hóa nữa phần, nhưng, tuy ánh mắt hắn bình tĩnh nhưng sâu trong đó ẩn hiện một tia cô đơn cùng trống trải, giống như trên thế gian này không có sự tình gì có thể ảnh hưởng đến hắn.
Ở sâu trong nội tâm, hắn không thể điều khiển được như bề ngoài, có một phần trong nội tâm hắn luôn tự dằn vặt chính mình và nỗi bi thương thống khổ!