Hôm nay là ngày đầu tiên Phương Dật Thiên đi làm ở Hoa Thiên tập đoàn, tuy nói chỉ là một cái bảo an nho nhỏ, nhưng vẫn phải nghiêm túc, cmn đã không nghiêm túc thì đừng làm việc!
Phương Dật Thiên đến tận tiếng chuông báo thức thứ ba từ di động vang lên mới chịu tỉnh dậy, tối qua vì phải đưa Thi Thi đi bệnh viện mãi đến 2h giờ đêm mới có thể về nhà.
Nhớ đến lời cảm ơn chân thành của Liễu Ngọc tối qua hắn không khỏi có chút tự hào, ngoài miệng hắn luôn nói là không cần cái gì cảm kích nhưng trong bụng lại nghĩ Liễu Ngọc này không cần nói cảm kích làm gì, lấy thân cảm kích là được rồi. ( hắc hắc thô tục, bất quá ta thích-DG)
Rời giường hắn dùng tốc độ nhanh nhất đánh răng rửa mặt, nhanh chóng mặc quần áo, vừa nhìn thời gian đã không còn sớm vội vàng chạy ra ngoài.
Đi qua quán lão Vương hắn cũng cố tình không ăn cơm sáng, chỉ đánh tiếng với lão Vương một cái rồi bước nhanh qua, làm lão Vương đang thảnh thơi uống trà phải ra sức dụi dụi hai mắt, hoài nghi bản thân liệu có nhìn lầm người.
Trong thành phố này, muốn nhìn ra sự khác biệt giữa người giàu và người nghèo dễ nhất là nhìn vào phương tiện đi lại, thành phần tri thức tương đối có tiền mà nói bọn họ đều có xe riêng, vừa thoải mái vừa nhanh vừa tiện, người giàu thì không cần tự mình lái xe, sẽ có người khác lái xe đưa hắn đến công ty, vô luận trường hợp nào so với Phương Dật Thiên cũng đều tốt hơn nhiều, bởi hắn chỉ có thể đi xe buýt đi làm.
Phương Dật Thiên vốn tưởng mình đi sớm như vậy chắc hẳn xe buýt không đông lắm, lại không biết rất nhiều người cùng hắn có chung ý tưởng, trên xe chật cứng người, bất quá hôm nay không gặp lại Hạ Băng.
Lại nói tiếp Phương Dật Thiên cũng cảm thấy kì quái, theo lý thuyết Hạ Băng làm tổng giám đốc quản lí nhân sự ở Hoa Thiên tập đoàn đáng lẽ không cần đi cái loại phương tiện phàm phu tục tử này mới đúng? Hắn không biết hôm đó chỉ là trùng hợp xe của nàng bị hỏng, bất đắc dĩ mới phải đi xe buýt (DG: sao không taxi ), ai ngờ lại gây ra một tràng hiểu lầm với hắn.
Tới trạm cần xuống, Phương Dật Thiên xuống xe nhìn đồng hồ, may mắn vẫn kịp, không muộn giờ, ngày đầu tiên đi làm mà đến muộn giải thích thế nào cũng không xong.
Lại vào đại sảnh tráng lệ của Hoa Thiên tập đoàn, Phương Dật Thiên cảm thấy hai chân mình bỗng phiêu dật hẳn lên, lúc về có thể khoe với Tiểu Thiến mình đi làm ở Hoa Thiên tập đoàn a, về phần đi làm gì.......... Ách, liền nói với nàng là hộ hoa sứ giả được rồi, bảo an, không phải tính cả bảo vệ các vị mĩ nữ nhân viên sao?
Ngày đầu tiên đi làm, dựa theo trình tự phải đến phòng nhân sự đăng kí thông tin trước, Phương Dật Thiên trước tiên ấn nút thang máy, nhưng thang máy lại đang đi lên trên, phỏng chừng phải vài tầng nữa mới có thể trở xuống, hắn chớp mắt, thấy được ở quầy tiếp tân vẫn là vị nhân viên tiếp tân ngày hôm qua tiếp đãi hắn.
"Dù sao cũng phải chờ, còn không bằng ra làm quen? Cùng mất thời gian như nhau không phải sao?" Trong lòng thầm nghĩ hắn liền đi đến quầy tiếp tân, một tay bưng má, hai mắt có chút ngây ngốc chính là vị nhân viên tiếp tân hôm qua chào đón hắn, không thể không thừa nhận, vị nhân viên tiếp tân này dễ nhìn, khuôn mang nụ cười nhẹ nhàng cùng đôi mắt trong veo, thật khiến cho người ta xao xuyến.
"Tiên sinh xin chào, xin hỏi ngài cần giúp đỡ gì sao?" Vị nhân viên tiếp tân này vẫn lịch sự lễ phép hỏi, hoàn toàn không vì Phương Dật Thiên chăm chú nhìn mình mà tức giận.
Cái này cũng thể hiện nàng rất có đạo đức nghề nghiệp.
"Mĩ nữ thật đúng là hay quên, không nhớ ta sao?" Phương Dật Thiên từng bước dẫn dụ, thầm nghĩ chính mình tuy không có khí chất như hạc giữa bầy gà, nhưng cũng có chút hương vị cường tráng làm người ta khó quên đi? Hắn không tin vị mĩ nữ này không có chút ấn tượng gì.
"Thực xin lỗi tiên sinh, ta thật sự là........" Nhân viên tiếp tân lịch sự cười, sau đó nói:" Nếu ngài không có việc gì khác vậy thỉnh không nên quấy rầy công việc của ta, cám ơn."
Lời này đối với Phương Dật Thiên mà nói không thể nghi ngờ là một đả kích to lớn, bất quá may mắn cả đời hắn cũng chịu đả kích vô số lần, thân vì đất nước một đặc công như hắn càng phải da mặt thật dày, hắn không coi ra gì, thản nhiên nói: "Tiểu thư chẳng lẽ đã quên, hôm qua ta còn nói nếu làm việc sẽ tìm tới, sẽ không dễ quên như vậy chứ?"
Nếu là người khác sớm đã ủ rũ bỏ đi, nhưng Phương Dật Thiên vẫn không nhanh không chậm dẫn dắt trí nhớ của mĩ nữ.
Vừa nghe lời nói của Phương Dật Thiên, vị nhân viên tiếp tân cẩn thận suy nghĩ, tựa hồ có điểm ấn tượng, nàng cười tươi như hoa, nói:" Nga, không nghĩ tới, là Phương tiên sinh ? Xin hỏi có việc gì sao?"
"Đã nói mà, ta làm sao cùng mấy kẻ qua đường giống nhau, bằng không Tiểu Thiến mỗi lần đưa đồ ăn cho ta đã không cho thêm nhiều sữa đậu nành như vậy !" (DG: ts đẳng cấp cao ^.^).Phương Dật Thiên thấy vị nhân viên tiếp tân nhớ ra mình không khỏi đắc ý nghĩ, lát sau ho nhẹ, trịnh trọng nói:" Ta là đến nói với tiểu thư, từ nay về sau chúng ta là đồng sự, nếu vậy cần phải chăm sóc lẫn nhau, phương danh của tiểu thư ta còn chưa biết?"
Phương Dật Thiên vừa nói ra lời này, vị nhân viên tiếp tân có chút ngượng ngùng, miệng thở mạnh, cũng không biết làm gì cho phải. Nhưng bên cạnh nàng một nữ nhân viên tiếp tân cao gầy thanh lệ lại yêu kiều nói:" Yêu, Hiểu Tình a, ngươi xem, anh chàng đẹp trai Phương tiên sinh này hỏi tên ngươi kìa, sao lại không nói a? Nhìn xem chúng ta cũng không được đãi ngộ như vậy đâu."
"Ha ha, ta cũng không phải người phân biệt, lúc nhỏ cha ta đã dạy ta cơm phải ăn từng miếng một, đạo lí này cũng dùng trong nhiều trường hợp............" Phương Dật Thiên dừng một chút, cảm thấy lời nói có chút không phù hợp, liền chuyển giọng cười nói:" Hiểu Tình, tên rất hay, họ là gì a?"
"Họ Lâm tên Hiểu Tình, không biết Phương tiên sinh nhận chức vụ gì trong công ty?" Lần này Lâm Hiểu Tình thoải mái nói.
"Ta phụ trách bảo, bảo............"Phương Dật Thiên định nói tiếp bỗng nghe được phía sau có tiếng giày cao gót đi tới, ' dát dát dát ' âm thanh gót giày cọ vào sàn nhà đá hoa vang lên, đông thời hắn cũng chú ý Lâm Hiểu Tình đánh mắt với hắn, ý bảo có lãnh đạo đi tới.
Phương Dật Thiên hiểu ý tứ ánh mắt của Lâm Hiểu Tình, lúc này hắn quay đầu lại vừa thấy một nữ tử trẻ tuổi mặc bộ quần áo nhân viên công chức màu xám đang đi tới, quần áo cắt may rất vừa vặn lộ ra một thân hình lả lướt ngạo nhân, đôi mắt trang điểm tinh xảo, bất quá trên mặt phủ một tầng.....băng sương vô hình chung làm cho người khác có cảm giác khó gần, mà ngay lúc này, cặp mắt to tròn của nàng đang lạnh lùng nhìn Phương Dật Thiên.
"Sao, như thế nào lại gặp nàng?" Phương Dật Thiên nhíu mày nghĩ, tại sao lại gặp phải nữ nhân giống khối hàn băng vạn năm này - Hạ Băng !