Thiếp Thần Đặc Công

Chương 331: Q.1 - Chương 331: Đệ Nhất Cao Thủ Hắc Quyền !






Phương Dật Thiên suy đoán không sai, Tần Dũng thật sự tìm đám người của bọn hắn tới trợ giúp.

Ba chiếc Benz màu đen trước sau chạy như bay tới trước Hoàng Quan đại tửu ****, phanh kít lại, sau đó cửa xe mở ra, tổng cộng có mười hai người đi xuống.

Tần Dũng lúc này đi tới nghênh đón một tên nam nhân cạo đầu bóng lưỡng thân cao hơn một mét tám, thân thể cực kỳ rắn chắc hung hãn, ngữ khí cung kính nói:

"Lực ca, anh đã tới rồi!"

Người gọi là Lực ca đầu bóng lưỡng, nhẹ gật đầu, đôi con mắt tam giác hung ác nhìn một vòng, sau đó mở miệng nói:

"A Dũng, rốt cuộc là đứa nào tới quấy rối?"

Tần Dũng nhìn về phía Phương Dật Thiên, lạnh lùng nói:

"Chính là tiểu tử kia, thật là kiêu ngạo, hắn đã bẻ gãy chân của Tiểu Ngô rồi!"

Nam tử đầu bóng lưỡng lúc này nhìn về phía Phương Dật Thiên, ánh mắt lạnh lẽo mang theo sát khí thâm trầm, trong đó toát ra một loại hung ác cùng với huyết tinh, giống như một mãnh thú đang điên cuồng ham muốn giết chóc.

Thời khắc này, hai mắt của Phương Dật Thiên có chút nheo lại, trong lòng nổi lên một tia cảnh giác, hắn sải bước tới che trước mặt Thư Di Tĩnh, từ người nam tử đầu bóng lưỡng này, hắn cảm nhận một cỗ nguy hiểm đang chực chờ xông tới, hắn có thể nhìn ra tên đầu bóng lưỡng trước mắt này quả thật không đơn giản!

Bởi vì trên người nam tử đầu bóng lưỡng này tựa hồ tràn ngập mùi vị của máu tươi, khí tức như vậy nếu muốn lắng đọng trên thân thể, rồi có thể phát ra, tối thiểu dưới tay đã giết qua không ít người, chỉ có tại cảnh giết chóc đầy máu tanh mới có thể dần dần bồi dưỡng thành loại khí tức giết chóc huyết tinh đầy khủng bố như vậy!

Cho dù là như thế, Phương Dật Thiên vẫn biểu hiện ra bộ dạng cực kỳ bình tĩnh, ngay cả ánh mắt cũng không có phát sinh biết hóa gì, thế nhưng toàn thân của hắn lại âm thầm gồng lên, nhìn như không thèm đếm xỉa tới người trước mắt, thế nhưng lực đạo toàn thân của hắn đã tập trung ở tứ chi rồi, chỉ cần tên đầu bóng lưỡng trước mắt này có chút động tác nào, hắn đều có thể lập tức phản kích lại!

Sau khi đầu bóng lưỡng này đến, một đám người đi theo Tần Dũng trong hai mắt lập tức đều toát ra vẻ cuồng nhiệt cùng sùng bái, biểu hiện cực kỳ kính sợ trước nam tử này, trong lòng bọn họ đều tự tin rằng đầu bóng lưỡng chỉ cần nháy mắt sẽ đem Phương Dật Thiên đánh bại!

Bởi vì đầu bóng lưỡng chính là đệ nhất cao thủ hắc quyền của Thiên Hải!

Tên đầu bóng lưỡng nguyên danh là Ngô Lực, ba năm trước đây bắt đầu tiến vào thi đấu hắc quyền, trận đấu thứ nhất ngắn ngủi trong mười giây đồng hồ, chỉ một cái quét chân đã đánh gục đối thủ, từ đó về sau thanh danh lên cao, chỉ trong trong một năm hắn liền quét sạch các cao thủ trong giới hắc quyền.

Từ đó, hắn hướng tới quyền vương trong giới hắc quyền của Thiên Hải phát lời khiêu chiến, trong trận chiến ấy hắn cùng với vị quyền vương đó tới gần một giờ mới phân thắng bại, khi cuối cùng hắn nắm được một tia cơ hội, đầu tiên là dùng khuỷu tay đánh trúng mặt quyền vương kia rồi sau đó xuất toàn lực một đòn trực tiếp đánh bại quyền vương.

Vì vậy, hắn đã trở thành quyền vương mới trong giới hắc quyền tại Thiên Hải, tên hiệu là "Sát Nhân Ma!"

Là vì từ khi bắt đầu trận đấu thứ nhất thẳng đến khi đánh bại quyền vương tiền nhiệm, hắn tổng cộng đã toàn thắng 185 trận, đồng thời nock out 183 đối thủ, tỷ lệ nock out lên tới 99%, cái danh Sát Nhân Ma tuyệt đối không quá đáng!

"Là mày đã đáng gãy hai chân của đệ đệ tao?"

Sát Nhân Ma Ngô Lực hai mắt nổi lên một tầng sát khí thâm trầm, trên người hắn cũng phát ra sát khí dày đặc.

Nguyên lai tên nam tử bưu hãn bị Phương Dật Thiên đánh gãy hai chân chính là thân đệ đệ của Ngô Lực, tên là Ngô Đào, cũng là một nhân vật hung ác trên hắc đạo.

Một năm trước, hoàng đế của thế giới ngầm Thiên Hải, Cửu gia đã thu hai huynh đệ này dưới trướng, mà Ngô Lực chính là một trong những ba đại cao thủ bí mật bên người Cửu gia!

"Ca, anh nhất định phải báo thù cho em, giết tiểu tử này đi, không ngờ hắn dám đánh gãy chân em!"

Ngô Đào bên kia phẫn nộ nói.

"Thằng vô dụng, câm mồm cho tao!"

Ngô Lực giận dữ mắng mỏ, lúc này Ngô Đào liền câm như hến, đối với vị huynh trưởng của mình, hắn vốn cực kì kiêng sợ.

"Tao vừa rồi đánh cho miệng hắn nở hoa, mới vừa rồi còn làm ra vẻ mặt đau khổ cầu xin tha thứ, nhưng lúc này lại kêu gào như vậy, bộ dạng này thật đúng là thấp hèn! Đánh gãy hai chân hắn coi như là nhẹ lắm rồi."

Phương Dật Thiên nhàn nhạt nói, bộ dạng ung dung rút ra một điếu thuốc, châm lửa, từ từ phun ra một ngụm khói, ánh mắt đảo tới phía Ngô Lực cực kỳ bình tĩnh, đầy vẻ lãnh đạm lười nhác!

"Rất tốt, như vậy ngươi chuẩn bị trả lại gấp trăm lần đi!"

Ánh mắt Ngô Lực trầm xuống, sát khí trên người trong nháy mắt bạo phát, rồi sau đó hắn dùng sức nhún người lên, thân hình giống như một quả đạn pháo xông về phía Phương Dật Thiên!

Kình phong mãnh liệt gào thét ập tới, sát khí sắc bén hung ác tỏa khắp, trong nháy mắt đó, Ngô Lực như trở lên to lớn hơn rất nhiều, toàn thân giống như ẩn chứa lực lượng vô tận!

"Tĩnh, mau lùi lại phía sau, nhanh!"

Phương Dật Thiên dồn dập nói, trước mắt thấy Ngô Lực đã vọt tới, thế nhưng không ngờ lại không có bất cứ một sơ hở gì, hắn lại có thể đem sơ hở trên người đều nhất nhất thu liễm, quả là cao thủ khó gặp!

Vù!

Nắm tay của Ngô Lực giống như đá tảng ngàn cân đánh tới, chiêu quyền này cực kỳ chớp nhoáng, hơn nữa lại dị thường hung mãnh, trong đó ẩn chứa lực lượng tuyệt đối hùng hậu, giống như sóng biển gào thét ập đến!

Phương Dật Thiên sắc mặt trầm xuống, vẻ mặt ít nhiều lộ vẻ ngưng trọng, thời khắc này quả đấm của hắn cũng không chút nào thua kém với Ngô Lực, kể cả là về tốc độ cùng với lực lượng, bạo phát phóng ra!

Ầm!

Nắm tay song phương mãnh liệt đối đầu, thanh âm vang lên khiến đám người ở đây không ai là không biến sắc!

Ngay sau đó, Ngô Lực nhanh chóng nhấc chân, chân đã quét một cái tới mặt Phương Dật Thiên, tại trên lôi đài của hắc quyền, không ít đối thủ đã ngã xuống bởi đòn quét chân này, những người nào bị quét trúng không một ai sống sót!

Thời khắc này trong không khí tựa hồ như vang lên thanh âm lốp bốp rất nhỏ, Phương Dật Thiên hai chân liên tiếp di chuyển, liền đó chân trái hướng phía trước bổ ra, tung ra chiêu Phích Lịch Phi Toàn Thối nghênh đón một đòn đá quét của Ngô Lực.

Phanh!

Lại là một tiếng rung động nhân tâm vang lên, trái tim của rất nhiều người có mặt tại đây giống như bị nắm chặt, cực kỳ hồi hộp.

Đặc biệt là Thư Di Tĩnh cùng Mộ Dung Vãn Tình, sắc mặt của các nàng đều đã trắng bệch, thân thể không tự chủ được hơi run lên, từ cảm giác của các nàng, lực đạo từ chân của Phương Dật Thiên cùng Ngô Lực đủ để đá gãy một cây cột đá đường kính 10 cm!

Một cước này nếu đá trên người, kết quả như vậy không cần nói cũng biết!

Chân của hai người cứng đối cứng giao nhau, sau đó lập tức tách ra, thân thể của Phương Dật Thiên vẫn như lúc trước, giống như cây thương đứng thẳng, thân thể Ngô Lực cũng trầm ổn đứng nguyên tại chỗ, thoáng chốc trong hai lần giao phong, lực lượng có thể nói là tương đương, ngang sức ngang tài!

Trong mắt Ngô Lực lóe lên một tia vẻ kinh ngạc, những năm gần đây, đối thủ có thể dùng cứng đối cứng, tiếp một cái quét chân của hắn mà vẫn bình yên vô sự, duy nhất chỉ có Phương Dật Thiên trước mắt này mà thôi.

Nhưng mà điều này cũng không ngăn cản được lòng tin của hắn, hôm nay hắn thề phải đem Phương Dật Thiên đánh ngã trên mặt đất, vẻ kinh ngạc cũng chỉ ngắn ngủi xuất hiện trong mắt hắn mà thôi, sau đó hắn chuẩn bị một đợt công kích mới. Nhưng mà lúc này, một tiếng hét phẫn nộ vang lên:

"Tất cả dừng tay cho tôi! Nếu ai dám cử động nữa tôi sẽ nổ súng!"

Khóe mắt Phương Dật Thiên thoáng liếc qua, liền thấy Bá Vương Hoa Quan Lâm từ trên cỗ xe Yamaha của nàng nhảy xuống, trong tay cầm một khẩu súng ngắn vọt tới.

Cùng lúc đó, một xe cảnh sát cũng đã đuổi tới, bên trong có bảy tám cảnh sát súng vác vai, đạn lên nòng, đều lên tiếng quát mọi người không được nhúc nhích!

Ngô Lực cũng nhìn lại, lực lượng lúc này chậm rãi triệt tiêu, ánh mắt kiêu ngạo nhìn Phương Dật Thiên, lạnh lùng nói:

"Tiểu tử, vận khí của ngươi của mày quả là tốt, cảnh sát đã tới, nhưng mà món nợ này tao sẽ sớm tìm mày thanh toán thôi!"

"Mày mới là người may mắn, cảnh sát đến chính là giúp mày thoát được nỗi đau da thịt, về phần mày nói nợ nần..."

Phương Dật Thiên hai mắt nhíu lại, nhàn nhạt nói:

"Chỉ cần mày dám, tao sẽ phụng bồi!"

"Rất tốt, rất tốt!"

Ngô Lực nhẹ gật đầu, khóe miệng nổi lên một tia cười lạnh, rồi sau đó liền xoay người rời đi.

"Các anh là ai? Tại sao lại tụ tập ở nơi công cộng này gây chuyện? Tất cả đều theo tôi về cục cảnh sát để điều tra!"

Quan Lâm nghiêm mặt, lạnh lùng nói.

Ngô Lực cười nhạt một tiếng, mắt liếc nhìn Quan Lâm nói:

"Cảnh quan, ai nói chúng tôi tụ tập gây chuyện? Chúng tôi đây là đang chuẩn bị tới quán cơm để ăn, nhưng mà hiện giờ chúng tôi không có tâm trạng để ăn, chuẩn bị rời đi! Nhưng không biết cảnh quan cô dựa vào tội danh gì mà bắt chúng tôi về đồn cảnh sát?"

"Ăn cơm? Bộ dáng các anh mà là tới để dùng cơm sao?"

Quan Lâm tức giận nói.

"A? Vậy như thế nào mới được coi là bộ dáng người tới dùng cơm? Cô xem, sự tình gì cũng chưa có phát sinh mà, chúng tôi cũng không cầm đao

cầm súng, dựa vào cái gì mà nói chúng ta gây chuyện? Cô muốn bắt chúng tôi về cục cảnh sát vậy chẳng phải là quá hoang đường sao?"

Ngô Lực đảo mắt nhìn về phía Tần Dũng, âm thầm sai khiến.

"Ài, chỉ là đến ăn một bữa cơm cũng bị nói thành chuyện tụ tập gây chuyện, tôi nói cảnh sát các người cũng không nên quá nghiêm khắc như vậy chứ?"

Tần Dũng cười lạnh, sau đó nói tiếp:

"Thôi bỏ đi, bữa cơm này cũng không có tâm tình để ăn nữa, Tiểu Dịch, đưa Tiểu Ngô lên xe, chúng ta đi!"

Đám người kia lúc này mới phục hồi lại tinh thần, mang theo Ngô Đào hai chân bị gãy vào trong xe.

"Tôi vừa rồi rõ ràng thấy hai anh đánh nhau tại chỗ này, chuyện này là sao?"

Quan Lâm nhìn Ngô Lực, lạnh lùng hỏi.

"Tôi cùng hắn chẳng qua là luận bàn với nhau một chút mà thôi, cũng không có việc gì, không tin cô cứ hỏi hắn đi."

Ngô Lực nhàn nhạt nói.

Quan Lâm lúc này nhìn về phía Phương Dật Thiên, Phương Dật Thiên lười nhác cười, nhún vai cũng không nói lời nào.

"Các vị cảnh sát, nếu không có chuyện gì nữa, vậy tôi xin đi trước!"

Ngô Lực cười lạnh, sau đó vung tay lên. Đám người kia đều lên xe, nghênh ngang rời đi.

Quan Lâm cùng những cảnh sát kia trơ mắt nhìn Ngô Lực cực kỳ kiêu ngạo đi mất, nhưng chỉ đành lực bất tòng tâm, lại nói cảnh sát bọn họ cũng không có đủ lý do để bắt Ngô Lực mang về cục cảnh sát.

Sau đó ánh mắt Quan Lâm lạnh lùng trừng mắt nhìn Phương Dật Thiên, dường như như có ý hỏi hắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.