Thiếp Thần Đặc Công

Chương 332: Q.1 - Chương 332: Sát Khí Huyết Tinh !






Quan Lâm nghiêm mặt nhanh chóng đi tới chỗ Phương Dật Thiên, mang trên mặt một tia sát khí, nàng chính là đang cảm thấy kỳ quái, vì mấy sự kiện tranh chấp gần đây dường như đều có quan hệ tới tên hỗn đản này!

Vốn chuyện vừa rồi, vừa lúc nàng còn đang tại cục cảnh sát ăn cơm, thì đúng lúc đó nhận được điện thoại báo án, vì vậy nàng từ cục cảnh sát lập tức lái xe chạy đến, cũng không nghĩ đến ở đây ngay cả một cái đánh rắm cũng không có, làm hại nàng không công chạy tới chỗ này một chuyến, món nợ này đương nhiên có thể tính lên đầu Phương Dật Thiên.

"Này, hãn nữu (cô gái hung hãn), bình tĩnh một chút, nhìn sắc mặt của cô cũng biết lúc này cực kỳ kích động, cô cũng đừng làm xằng làm bậy nha, bây giờ đang ở trên đường đó, có rất nhiều người, nên chú ý tới hình tượng của mình nha!"

Phương Dật Thiên thấy trên mặt Quan Lâm xuất hiện sát khí, cho nên nhịn không được, lên tiếng.

"Phương Dật Thiên, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?"

Quan Lâm nổi giận đùng đùng hỏi.

"Đám vương bát đản kia nói ra toàn lời lẽ thô tục, vũ nhục đến bạn của tôi, tôi chẳng qua là giáo huấn bọn chúng một chút mà thôi."

Phương Dật Thiên nhàn nhạt nói.

"Tôi nói anh có thể yên ổn một chút hay không? Ăn no rửng mỡ đi làm càn hả, anh đừng có đem cục cảnh sát là chỗ để anh tự do thoải mái nhé?"

Quan Lâm trừng mắt nhìn Phương Dật Thiên, nói.

'Điều này ngược lại tôi còn chưa có nghĩ tới, đúng rồi cô liền bây giờ có việc gì không, có việc muốn cùng cô nói chuyện đây?"

Ngữ khí của Phương Dật Thiên rất nghiêm túc, nói.

Quan Lâm trừng mắt liếc nhìn hắn, cũng không biết hắn tìm nàng để nói chuyện gì, tiếp đó ánh mắt của nàng nhìn về phía Thư Di Tĩnh bên cạnh Phương Dật Thiên, ánh mắt có điểm hơi kinh ngạc.

Phương Dật Thiên cũng chú ý tới ánh mắt của nàng, cho nên chỉ vào Thư Di Tĩnh nói:

"Nàng là bạn của tôi."

Sau đó hắn chuyển hướng tới Thư Di Tĩnh, nói:

"Tĩnh, em về trước đi, bắt một chiếc taxi mà về, anh không thể đưa em về được rồi, anh còn có việc muốn nói với vị cảnh quan này."

Thư Di Tĩnh nhẹ gật đầu, cuối cùng lại có điểm không yên, nói:

"Dật Thiên, anh, anh cũng về sớm nhé, chuyện ngày hôm nay rất cảm ơn anh!"

"Cảm ơn cái gì mà cảm ơn."

Phương Dật Thiên cười nói, đổi lại trước đây hắn nhất định sẽ duỗi tay nhẹ vỗ về mái tóc của Thư Di Tĩnh, đem nàng ôm vào trong ngực, nhưng hiện tại hắn cái gì cũng không thể làm, chỉ có thể nói:

"Đi thôi, anh giúp em đón một chiếc xe."

Bên cạnh Hoàng Quan đại tửu **** có đỗ rất nhiều xe taxi, Phương Dật Thiên sau khi nhìn Thư Di Tĩnh ngồi trên xe rời đi mới quay lại, hướng phía Quan Lâm đi tới.

Lúc này Quan Lâm cũng để cho đám cảnh sát kia giải tán, trở lại cục cảnh sát.

"Nói đi, tìm tôi có chuyện gì?"

Quan Lâm hỏi.

"Tìm một chỗ an tĩnh ngồi xuống rồi hãy nói, đúng rồi, cô ăn cơm chưa?"

Phương Dật Thiên hỏi.

"Vừa ăn được một chút thì nhận được điện báo án, liền vội vã phóng ra ngoài. Tất cả không phải là do anh hại hay sao!"

Quan Lâm tức giận trừng mắt liếc nhìn hắn.

Phương Dật Thiên cười khổ một tiếng, lúc này lại thấy dáng vẻ thướt tha mềm mại của nữ tử tao nhã mỹ lệ Mộ Dung Vãn Tình đi tới chỗ hắn, nàng nhàn nhạt nói:

"Phương tiên sinh, vừa rồi anh cùng vị tiểu thư kia ăn cơm còn chưa có tính tiền."

Phương Dật Thiên khẽ giật mình, lúc này mới nhớ tới hắn cùng Thư Di Tĩnh ăn cơm nhưng chưa có tính tiền, trải qua chuyện của đám người Tần Dũng, hắn suýt nữa quên chuyện này, lúc này áy náy cười nói:

"Mộ Dung quản lí không nói tôi cũng quên mất, giờ tôi liền đi thanh toán. Ách, chuyện vừa rồi thật xin lỗi, hy vọng không có có ảnh hưởng tới sinh ý của nhà hàng các cô."

Mộ Dung Vãn Tình cười nhạt một tiếng nói:

"Vừa rồi vị tiểu thư kia là bạn gái của Phương tiên sinh sao? Nàng thật đúng là có phúc khí, dù sao bạn trai của nàng cũng có năng lực bảo vệ nàng, cho dù là đối mặt với mười mấy người mặt cũng không đổi sắc a."

Bạn gái? Phương Dật Thiên ngầm cười khổ, cũng không giải thích thêm. Hắn đi vào Hoàng Quan đại tửu **** tính tiền bữa cơm.

Mộ Dung Vãn Tình cũng rất thủ tín, nàng đưa phiếu ăn miễn phí rất tinh xảo cho Phương Dật Thiên, nói:

"Trong này là phiếu ăn miễn phí, hoan nghênh lần sau Phương tiên sinh hạ cố quang lâm."

"Ha ha, nhất định, lần sau nếu như còn có tặng phiếu ăn miễn phí nữa nhất định tôi sẽ còn tới."

Phương Dật Thiên cười cười, không chút khách khí tiếp nhận thiếp mời, sau đó đi ra cửa, cùng Quan Lâm hẹn ở một địa phương khác, sau đó liền lái xe rời đi.

Mộ Dung Vãn Tình nhìn phương hướng Phương Dật Thiên ly khai, trong ánh mắt thu thủy xinh đẹp mê người như có điều suy nghĩ.

"Đại tiểu thư, Phương Dật Thiên này thoạt nhìn không giống như là người thường."

Hà phó quản lý đứng bên người Mộ Dung Vãn Tình, cung kính nói.

"Không quản hắn là người thường hay không phải người thường, tóm lại hắn xứng đáng được gọi là một nam nhân chân chính! Hy vọng sự xuất hiện của hắn có sự trợ giúp đối với kế hoạch của tôi."

Mộ Dung Vãn Tình nhàn nhạt lên tiếng.

"Hà Thanh thề chết trung thành với đại tiểu thư, nhất định sẽ trợ giúp đại tiểu thư hoàn thành giấc mộng trong lòng."

Hà phó quản lý không ngừng thể hiện lòng trung.

Mộ Dung Vãn Tình nhàn nhạt nhìn hắn một cái, thuận miệng nói:

"Tốt lắm, anh bận rộn thì đi trước đi, chuyện ngày hôm nay nên kín miệng, đừng có truyền ra ngoài."

"Vâng, đại tiểu thư."

Hà Thanh nói xong liền rời đi.

"Phương Dật Thiên? Chiến lang? Thật là một người thú vị!"

Trong mắt Mộ Dung Vãn Tình lóe lên vẻ tiếu ý, mặt ngọc dường như đang nở một nụ cười yếu ớt.

Trên đường phố phồn hoa của Thiên Hải thị. Số lượng xe Benz màu đen hợp thành một đường, trước sau phóng như bay. Trên một chiếc xe Benz ở chính giữa, chính là đệ nhất cao thủ hắc quyền ở Thiên Hải, được xưng là Sát Nhân Ma Ngô Lực khuôn mặt âm trầm ngồi ở phía sau không nói một lời.

Đệ đệ của hắn là Ngô Đào đã được người đưa tới bệnh viện chữa trị, nhìn đệ đệ của hắn bị gãy hai chân, trong lòng của hắn tràn đầy sát khí.

Đợi tại bệnh viện, khi nghe thấy thanh âm tru lên của đệ đệ cùng với lời cầu khẩn báo thù khiến hắn cảm thấy phiền não, thế cho nên vừa lúc rời khỏi bệnh viện, hắn liền có ý định trước hết hãy đi tìm Cửu gia thương lượng việc này.

Tần Dũng cũng ngồi ở bên người Ngô Lực, giờ phút này hắn rõ ràng có thể cảm nhận được sát khí thâm trầm dày đặc trên người Ngô Lực.

"Lực ca, anh xem thân thủ của Phương Dật Thiên kia như thế nào? Hắn hẳn không phải là đối thủ của Lực ca nhỉ?"

Tần Dũng thăm dò.

Trong mắt Ngô Lực lóe lên một tia hàn quang, sát khí ẩn hiện trầm giọng nói:

"Những năm gần đây có người có thể cứng rắn đỡ được một quyền của tao, sau đó lại bình yên thoát khỏi một đòn quét chân cũng chỉ có mình hắn, tiểu tử này có chút thực lực đó!"

Trong lòng Tần Dũng âm thầm cả kinh, hắn biết rõ sự khủng bố của Ngô Lực, mà Phương Dật Thiên có thể được Ngô Lực nói như vậy, thực lực của hắn quả nhiên là cực kỳ lợi hại, cũng khó trách tối hôm qua đám người Hỏa Xà lại bị đánh bại.

"Chẳng lẽ Lực ca cũng không có nắm chắc mười phần có thể đối phó với tiểu tử này?"

Tần Dũng không khỏi lo lắng hỏi.

"Mười phần nắm chắc thì khó nói, chẳng qua nếu như dựa theo loại tình huống như trước kia trên võ đài hắc quyền, tao có thể chắc chắc sáu thành đáng bại hắn!"

Trong mắt Ngô Lực lại lóe lên một tia sát khí nồng đậm, tiếp đó ngữ khí lạnh lẽo nói:

"Món nợ tối hôm qua của bọn Hỏa Xà cùng với chuyện của đệ đệ tao hôm nay sẽ tìm hắn thanh toán, tao muốn khiêu chiến với hắn, sẽ lấy danh nghĩa hắc quyền gởi chiến thư cho hắn!"

"Ý của Lực ca là muốn trên lôi đài hắc quyền đánh gục hắn?

Trong mắt Tần Dũng cũng lóe lên một tia hưng phấn, nói.

"Nói lại thì suốt một năm qua tao cũng chưa đánh trận hắc quyền nào, nhưng mà một năm nay mỗi ngày tao vẫn duy trì tập luyện sáu tiếng, tao tự tin với thực lực lúc này so với khi hạ tên quyền vương trước kia còn cường đại hơn! Tao nhất định phải ở trên lôi đài đập nát đầu tiểu tử này!"

Ngô Lực kiên định nói.

"Tốt quá! Cho dù là giết tiểu tử này cũng khó có thể giải được nỗi hận này, quả thực là quá cuồng vọng, không coi ai ra gì, chỉ sợ đến Cửu gia hắn cũng không đề vào mắt!"

Tần Dũng phẫn hận nói.

"Cho nên tao mới định quay về thương lượng với Cửu gia, làm sao mới có thể bức được Phương Dật Thiên ra mặt, lên lôi đài cùng tao sinh tử chiến, để tao có thể nắm chắc đánh bại hắn!"

Ngô Lực lạnh lùng nói.

"Việc này Cửu gia nhất định sẽ đáp ứng thôi, lúc về em cũng sẽ cùng anh khuyên Cửu gia, mà Cửu gia cũng tuyệt sẽ không cho phép bất cứ nhân vật nào uy hiếp tới ngài xuất hiện ở Thiên Hải đâu."

Tần Dũng trầm ngâm nói.

Ngô Lực nghe vậy sau đó nhẹ gật đầu, hàn quang trong mắt bắn ra, sát khí càng dày đặc hơn, trên người hắn càng tản mát ra một cỗ máu tanh nhàn nhạt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.