Phương Dật Thiên yên lặng lái xe dưới màn đêm u ám.
Ẩn sâu trong nội tâm, một cỗ tịch mịch dường như đang ngấm sâu vào trong xương cốt của hắn, giống như là thủy triều cuộn sóng ở trong lòng.
Hắn cũng không kháng cự sự tịch mịch này, một người sống chung được với sự cô độc hẳn phải là một người mạnh mẽ.
Lại lặng lẽ rút ra một điếu thuốc, để cho khói thuốc tùy ý bao lấy khuôn mặt khiến cho hắn nhìn qua lại càng thêm vẻ tang thương thâm trầm, trên khuôn mặt kiên cường kia thoáng hiện vẻ tiêu điều.
Hắn không khỏi nhớ lại những lời mà Triệu Thiên dặn dò hắn lúc rời cảnh cục.
"Cửu gia không phải là một người đơn giản, danh hiệu hoàng đế ngầm cũng không phải chỉ có hư danh. Phương lão đệ, sau khi ra ngoài thì phải đặc biệt cẩn thận, nhất là vào buổi tối, hạn chế đi ra ngoài. Nếu có chuyện gì bất thường xảy ra thì ngươi cứ gọi điện thoại cho ta!"
Cho đến bây giờ Phương Dật Thiên cũng không rõ lập trường của Triệu Thiên đứng về bên nào, nhưng dựa vào những lời này mà đoán, Triệu Thiên tựa hồ không có cấu kết với Cửu gia, cho dù là có kết giao cũng chỉ bằng mặt mà không bằng lòng.
Triệu Thiên dặn dò hắn cũng là xuất phát từ ý tốt, hắn cũng có cám ơn, nhưng trong lòng hắn cũng không xem trọng chuyện này. Hắn rất nhanh sẽ biết được Cửu gia có lợi hại như lời đồn đại hay không.
"Xem ra lần này phải dùng đến mạng lưới quan hệ của ông chủ Trương rồi!" Phương Dật Thiên không khỏi nhớ tới khu gia công máy móc ở khu ngoại ô của ông chủ Trương, trong lòng hắn biết rõ ngày trước tuy ông chủ Trương đã sảng khoái tuyên bố rời khỏi phân tranh nơi chiến trường, nhưng những mối quan hệ ngầm còn lưu lại vẫn khiến cho người ta không khỏi chấn động.
"Ông chủ trương một khi đã ra mặt thì không phải chỉ là vài khẩu súng đâu chứ? Dù là súng ngắm siêu hạng, thì chỉ một tên Cửu gia cũng có đáng dùng tới súng sao? Quên đi, hôm nào sẽ ghé thăm ông chủ Trương một lần, nghe nói lão có mấy tên thu thập tình báo rất xuất sắc, đúng lúc có cơ hội cho đám gia hỏa này ra tay, việc thu thập tin tức trong hành động đối phó Cửu gia lần này cứ để chúng làm vậy." Phương Dật Thiên trong lòng âm thầm nghĩ.
Ngay lúc đó di động của hắn vang lên, nhìn thấy có tin nhắn báo tới, vừa mở ra thì rõ ràng đó là tin của Quan Lâm:
"Phương Dật Thiên, sau này hãy thu hồi cái bộ dáng cà lơ phất phơ kia của ngươi lại, ta biết thân thủ của ngươi rất lợi hại nhưng Cửu gia cũng không phải là nhân vật đơn giản, ngươi phải chú ý! Ngươi lại còn dám cởi áo của ta, việc này ta sẽ không để yên cho ngươi đâu!"
Phương Dật Thiên cười, tuy hãn nữu này luôn biểu hiện ra tính cách dữ dằn, nhưng có phải thật ra là luôn ngấm ngầm quan tâm hắn sao?
"Hãn nữu, anh không có cởi luôn quần của em ra cũng đã rất nhân đạo rồi, không phải chỉ là cởi áo của em sao chứ, có đáng để cho em quấn lấy anh báo thâm cừu đại hận không chứ? Nhưng mà anh cũng thừa nhận bộ phận trong áo của em thật sự rất vĩ đại!" Phương Dật Thiên nhanh chóng phát ra một tin nhắn trả lời.
"Ngươi... Phương Dật Thiên, ngươi chờ đó, ta với ngươi còn chưa xong đâu!" Nhìn dòng tin nhắn ngắn ngủi, có thể tưởng tượng ra Quan Lâm đang ngồi trong sở cảnh sát mà điên tiết đến cỡ nào, chỉ sợ sắc mặt nàng lúc này muốn không trắng cũng không được?
Nghĩ đến đó Phương Dật Thiên lại cười cười trả lời: "Không để anh yên? Có phải là muốn đi theo anh cả đời không? Cho dù em có muốn cũng không cần vội thế, người cô đơn như anh còn chưa muốn có lão bà đâu!"
"Ngươi chờ đó! Ngươi phải cảnh giác lời ta nói, cẩn thận một chút! Ta có việc phải đi!" Quan Lâm trả lời.
Phương Dật Thiên cười cười, đang muốn bỏ điện thoại xuống thì nó lại vang lên, lần này là số điện thoại của Tô Uyển Nhi khiến hắn không khỏi nhíu mày, thầm nghĩ tiểu la lị này đã quá nửa đêm không ngủ còn gọi điện thoại quấy rầy hắn làm gì?
"Này, là Uyển Nhi muội muội phải không? Chưa ngủ sao?" Phương Dật Thiên nhíu mày nhận điện thoại.
"Phương Dật Thiên, là em Toa Toa." Trong điện thoại không ngờ lại truyền đến âm thanh của Âu Dương Toa Toa.
"A, Toa Toa, em sao lại dùng điện thoại của Uyển Nhi? Em cùng Uyển Nhi ở chung sao?"
"Tụi em có ở chung đâu, nhưng Uyển Nhi đã say đến bất tỉnh nhân sự, anh rảnh hay không chạy lại đây đón cô ấy đi." Âu Dương Toa Toa vội vàng nói.
Phương Dật Thiên rùng mình, nhìn đồng hồ đã hơn hai giờ sáng, lúc này mà Tô Uyển Nhi còn ở ngoài uống rượu sao?
"Em và Uyển Nhi ở bên ngoài uống rượu? Em không nhìn xem hiện tại là lúc nào, hai thiếu nữ lúc này lại còn ở ngoài đường uống rượu còn ra cái gì nữa?" Phương Dật Thiên nhịn không được mà nổi giận.
"Em, em... Đáng ghét, Phương Dật Thiên, anh hung dữ cái gì, mà em và Uyển Nhi cũng đã trưởng thành chứ có phải là nữ hài tử đâu. Đừng cứ một tiếng thì lại là nữ hài tử!" Âu Dương Toa Toa thở phì phì nói xong còn bồi thêm, "Ngày mai tụi em đến kỳ nghỉ, nên hôm nay cùng với đám bạn học tổ chức liên hoan. Sau khi ăn cơm các nàng lại muốn hát karaoke nên chúng em cũng đi theo. Không ngờ Uyển Nhi lại cứ chăm chăm uống rượu đến nỗi say túy lúy! Vốn em cũng muốn đưa bạn ấy về nhà, ai ngờ nàng không chịu, kêu em gọi cho anh còn nói cái gì đó, chẳng còn cách nào em mới dùng điện thoại của cô ấy gọi cho anh."
Phương Dật Thiên hít sâu một hơi nói: "Các em hiện tại đang ở đâu?"
"Ở bar KTV, anh mau đến đây, Uyển Nhi trong lúc say lại mơ mơ màng màng gọi tên anh, tới nhanh đi, ở phòng số 205 trong bar KTV." Âu Dương Toa Toa nói xong liền cúp điện thoại.
Phương Dật Thiên lắc đầu cười khổ, nghĩ thầm là chuyện gì nữa đây, Uyển Nhi cũng thật là, một tiểu cô nương uống rượu nhiều như vậy làm gì? Vạn nhất xảy ra chuyện thì làm sao bây giờ?
Phương Dật Thiên chỉ đành phải quay đầu xe, phóng như bay đến bar KTV.
Cững may bar KTV cũng không quá xa, hai mươi phút sau thì Phương Dật Thiên đã lái xe tới, đỗ xe xong hắn liền đi vào trong tìm đến phòng số 205.
Sau khi mở cửa phòng liền thấy bảy tám tiểu cô nương đang ở đó , Âu Dương Toa Toa nhìn thấy hắn gấp rút chạy tới, trên khuôn mặt ôn nhu nhoáng lên một tia vui mừng nói: "Phương Dật Thiên, cuối cùng anh cũng tới. Uyển Nhi đang nằm trên sofa, anh mau đến xem nàng một chút."
Phương Dật Thiên nghe vậy liền đi vào trong, Uyển Nhi trên người mặc một chiếc váy xanh gợi cảm với dây đeo đang nằm nghiêng trên sofa, trên khuôn mặt tinh xảo nhuộm màu hồng, đôi mắt xinh đẹp trong suốt như nước nước đang nhắm kia khẽ rung động, đôi môi chúm chím mịn màng đang khẽ thì thào, rõ ràng không ngừng lặp đi lặp lại : "Ta không muốn các ngươi đưa ta về, ta muốn tìm Phương ca, ta muốn Phương ca đưa ta về..."
Vốn Phương Dật Thiên còn định lên mặt giáo huấn Uyển Nhi một trận, nhưng sau khi nhìn thấy thần thái của Tô Uyển Nhi thì trong lòng hắn nhịn không được mềm nhũn xuống, lời giáo huấn đã đến cửa miệng có thế nào cũng không thốt ra được, trong mắt hắn hiện lên một tia ôn nhu, bước nhanh đến bên người Tô Uyển Nhi.