Thiếp Thần Đặc Công

Chương 68: Q.1 - Chương 68: Ngôi sao sáng chói






Từ từ, không khí trong lô ghế cũng trở nên nhiệt liệt lên dần, Trần Khải và Hứa Thiến cùng nhau ngồi nói chuyện phiếm; Lý Yến, Từ Nhã phân biệt cùng Hàn Lực, Vương Lôi chơi xúc xắc, còn Lâm Thiên Tuyết thì cùng Vương Tư Miểu đang cười nói chuyện phiếm.

Dương Tuấn chậm rãi uống ly vang đỏ, ánh mắt lạnh nhạt, tao nhã nhìn Lâm Thiên Tuyết, chú ý nụ cười của Lâm Thiên Tuyết, ánh mắt có thể nói là giống như đang được thưởng thức một kiện tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ.

Phương Dật Thiên lẳng lặng ngồi, một mình uống rượu, không có người làm phiền đến hắn, hắn cũng không định làm phiền ai, chính là ngẫu nhiên, ánh mắt hắn thản nhiên liếc qua trên người Dương Tuấn, khóe miệng nở một tia cười biếng.

Một lúc sau, Hứa Thiến đi tới trước dàn karaoke cầm lấy microphone, hóa ra là muốn làm MC, nàng nhìn về phía Vương Tư Miểu nói:

- Tư miểu, lên đây hát nào, đến đây, hai đứa mình cùng nhau hát.

Vương Tư Miểu cơ bản không có nghĩ đến, bất quá cũng không từ chối được sự thúc giục của Hứa Thiến liền nhẹ nhàng cười, đi lên trên đài cầm lấy microphone cùng hát với Hứa Thiến, đây là bài “nhất thủ lương tĩnh như” [Ninh Hạ ], hai người cùng hát này, cùng hát lên giọng hát nhẹ nhàng, ý nhị, động long người.

Hát xong một đoạn, trong lô ghế liền vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

Hứa Thiến cầm microphone nói:

- Kỳ thật, Thiên Tuyết hát là lợi hại nhất, nàng ca hát nghe rất sướng tai, mọi người hoan nghênh để Thiên Tuyết hát cho chúng ta một đoạn nào?

- Hay !

Toàn bộ lập tức tăng thêm niềm hứng khởi, nhiệt liệt mời Lâm Thiên Tuyết lên đài hát một đoạn, Lâm Thiên Tuyết khẽ cười, mặt hơi hơi đỏ, thực ra cũng không thể từ chối được, nàng đành phải đứng lên, nhất thời, tiếng vỗ tay lại nhiệt liệt vang lên.

Lâm Thiên Tuyết chỉ vương phỉ [tôi muốn], nhạc đệm nhẹ nhàng mơ hồ vang lên, không biết ai đi điều chỉnh đèn chiếu sáng của lô ghế, ánh sáng tối dần xuống, đèn chiếu thắng trên người Lâm Thiên Tuyết, ánh đèn năm màu trên thân thể của nàng nhẹ nhàng di chuyển, hết thảy tựa như mộng ảo, hiệu ứng như trên sân khấu.

Đứng ở dưới ánh đèn, Lâm Thiên Tuyết tựa như một ngôi sao chiếu ra ánh sang chói mắt mà cao quý đẹp đẽ, tại giờ khắc này, mọi người đều im lặng, không hẹn mà cùng như nín thở, đều nhìn về phía Lâm Thiên Tuyết, như đắm chìm trong khung cảnh mộng ảo.

Cuối cùng, đôi môi anh đào Lâm Thiên Tuyết cũng hé mở, hát lên:

“Nỗi nhớ là một điều gì đó bí ẩn

Như 1 cái bóng

Im lặng đến trong lòng

Chớp mắt lại chìm trong đêm tối

Ta vô lực chống cự bóng đêm

Nhớ anh muốn ngừng thở

Chỉ mong được chạy đến bên anh

Muốn hét to với anh rằng

Em làm điều đó vì anh

Em sẽ làm điều đó vì anh

Em không cần anh phải biết tên em

Chỉ mong anh một chút trong lòng

Dù thế giới có mất đi cũng không hề hối tiếc

E làm điều đó vì anh

E sẽ làm điều đó vì anh

E không cần anh biết tên em

Chỉ mong đáp lại chút tình em

Em làm điều đó

Em sẵn sàng làm mọi điều vì anh"

Âm thanh như tiếng thiên nhiên đẹp đẽ nhẹ nhàng vang lên, giống như dòng suối róc rách rót vào trong nội tâm mỗi người, mỗi người như đều đắm chìm trong tiếng ca duy mĩ này của Lâm Thiên Tuyết, lẳng lặng nghe, lẳng lặng cảm thụ thanh âm thanh cao vút, ôn nhu này.

Sau khi Lâm Thiên Tuyết hát xong mọt đoạn, mọi người vẫn chưa phục hồi lại tinh thần, Phương Dật Thiên cũng nhẹ nhàng cười, cử động đầu tiên lúc này của hắn là không thể tiết kiệm những tràng vỗ tay.

Tiếng vỗ tay của Phương Dật Thiên làm kinh động những người khác, theo sau, trong lô ghế tiếng vỗ tay ầm ầm vang dội, không riêng là vì tiếng ca tuyệt vời của Lâm Thiên Tuyết mà càng bởi vì nàng giống như một viên ngọc kim cương xinh đẹp, cao quý tỏa ánh hào quang sáng chói tỏa ra bốn phía.

Lâm Thiên Tuyết nói cám ơn rồi trở lại sô pha ngồi xuống.

- Hát hay đấy nhưng so với tôi còn cần phải cố gắng thêm nhiều.

Phương Dật Thiên đối với Lâm Thiên Tuyết cười nói.

- Kinh nhờ, nói đến anh á, chỉ nghe thấy tiếng anh nói thôi thì tôi liền có cảm giác buồn nôn, đừng nói là ca hát.

Lâm Thiên Tuyết chớp lấy cơ hội đối với Phương Dật Thiên đả kích một phen không hề lưu tình.

Phương Dật Thiên tập mãi cũng thành thói quen, không nói gì cả, chỉ cười cười.

Lúc này Dương Tuấn phía đối diện đứng lên, sau khi đi qua cái bàn bên cạnh liền đi tới chỗ Lâm Thiên Tuyết, hai bên Lâm Thiên Tuyết là Phương Dật Thiên cùng Vương Tư Miểu, hắn có cảm giác không thể nào chen chân, liền mỉm cười, đối với Phương Dật Thiên nói:

- Phương tiên sinh, có thể nhường tôi một chút được không, tôi muốn cùng Lâm tiểu thư nói chuyện.

- Dương công tử, tôi là bảo tiêu của Lâm tiểu thư, đối với nàng tự nhiên là một tấc cũng không rời, trong người có nhiệm vụ, thứ cho ta không thể đáp ứng được thỉnh cầu của Dương công tử.

Phương Dật Thiên thản nhiên nói.

Dương Tuấn trên mặt vẫn lộ nụ cười tao nhã như cũ, bất quá sâu trong mắt ánh lóe lên một tia hàn quang, hắn nói:

- Oh, phương tiên sinh nói đúng, là thế này, Lâm tiểu thư, tôi có thể mời cô khiêu vũ một bài hay không?

- Thật có lỗi, tôi đêm nay không muốn khiêu vũ.

Lâm Thiên Tuyết thản nhiên từ chối thỉnh cầu của Dương Tuấn.

- Ách, như vậy hy vọng lần sau có thể may mắn được nhảy một bài cùng Lâm tiểu thư, đúng rồi, Lâm tiểu thư có hay không hứng thú chơi xúc xắc?

Dương Tuấn lại hỏi.

- Không có hứng thú, tôi chỉ muốn cùng bạn bè vui vẻ nói chuyện phiếm.

Lâm Thiên Tuyết nói.

- À được!

Dương Tuấn vẫn tuấn lãng như trước, tao nhã mỉm cười, cũng không có vì Lâm Thiên Tuyết liên tiếp cự tuyệt mà tỏ ra mất tự nhiên.

Sau khi Dương Tuấn trở về chỗ ngồi ngồi của mình, hắn nghiêng đầu, nói vào trong tai Trần Khải cái gì đó, ánh mắt Trần Khải lập tức hướng Phương Dật Thiên bên này nhìn nhìn, Phương Dật Thiên ra vẻ không biết, trong lòng cũng là cho là không đúng cười cười, hoàn toàn không để trong lòng.

Một lúc sau Phương Dật Thiên cảm giác được có điểm quá mót, liền đối với Lâm Thiên Tuyết nói:

- Ách, tôi đi toilet chút, tẹo nữa lại vào.

Lâm Thiên Tuyết có điểm bất ngờ, nhìn Phương Dật Thiên liếc mắt một cái, nói:

- Đi đi, về sau loại sự tình này không cần thiết nói với tôi.

Phương Dật Thiên cười cười, liền đứng lên hướng tới WC nam bên ngoài lô ghế đi đến, chính là lúc này hắn cũng không có chú ý tới khi hắn rời khỏi lô ghế thì Trần Khải cũng đứng lên ra khỏi chỗ ngồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.