Phương Dật Thiên đi tới toilet, nhìn dấu hiệu rồi đi vào WC nam, ở lô ghế vip hắn uống rượu một mình cũng không ít, cũng nên giải quyết, nghe nói, thứ này nhịn lâu dễ bị bệnh liệt dương, hắn còn trẻ, hắn cũng không muốn tuổi trẻ như vậy mà mắc phải bệnh liệt dương, làm cho vô số mỹ nữ thương tâm
Cởi bỏ dây lưng, thích ý hưởng thụ khoái cảm phát tiết cơn mót, trong WC cũng có vài người trẻ tuổi, mà lúc này, WC đột nhiên đi vào bốn tráng hán áo đen, Phương Dật Thiên liếc qua, nhìn thấy phía sau bốn gã tráng hán còn có Trần Khải tiêu sái thản nhiên đi đến.
- Không có việc gì mau cút ra ngoài cho tao!
Trần Khải đi vào WC sắc mặt trầm xuống, quát nói.
Trong WC, mấy tên trẻ tuổi vừa thấy Trần Khải đến đều kéo khóa quần, rồi đi ra ngoài, bọn họ cũng không muốn trêu chọc phiền toái không cần thiết.
Phương Dật Thiên nhíu nhíu mày, thầm nghĩ là phiền toái tìm tới chính mình sao? Bất quá hắn không cho là đúng, vẫn là thích ý giải quyết.
Trần Khải lập tức đi đến Phương Dật Thiên bên cạnh, liếc mắt soi hàng của Phương Dật Thiên, phát giác so với chính mình còn to hơn, nhất thời, trong lòng tự dưng khó chịu, có một loại cảm giác mất mát.
Sau đó hắn rống lên, lành lạnh nói:
- Mày tên là Phương Dật Thiên? nói với mày, thức thời một chút, bằng không thì răng đi hàm ở lại nhé!
- Mày đang nói chuyện với tao? Phương Dật Thiên thản nhiên hỏi.
Trần Khải nhìn Phương Dật Thiên sắc mặt khó coi, trong lòng nhất thời giận dữ, giật áo Phương Dật Thiên, nói:
- Con mẹ nó, trong WC còn có ai khác sao? Đừng đừa với tao, tao mặc kệ bảo tiêu Lâm Thiên Tuyết là cái chó má gì, nói tóm lại, mày ở trong mắt tao ngay cả cái rắm cũng không bằng! Mày không biết Dương ca là loại người nào sao? Chỉ bằng vào mày cũng đòi cùng anh ý chống đối sao? Có phải chán sống rồi hay không? Tao cảnh cáo mày, thức thời thì đừng có trêu chọc Dương ca, bằng không mày chết sẽ rất thảm!
- Nếu mày thức thời thì hẳn là mày nên buông ra tay, bằng không thì tự gánh lấy hậu quả.
Phương Dật Thiên ngữ khí vẫn thản nhiên, bất quá trong giọng nói cũng là bao hàm một chút ý trêu tức.
Trần Khải nghe thấy Phương Dật Thiên nói vậy trong lòng giận dữ, thầm nghĩ thằng này thật đúng là rượu mời không uống thích uống rượu phạt, nhất thời tay đang giật áo Phương Dật Thiên càng tăng thêm sức, ngay sau đó hắn chuẩn bị hung hăng giáo huấn Phương Dật Thiên một chút.
Lúc này Phương Dật Thiên đã giải quyết xong, kéo dây lưng lắc lắc hàng họ vài cái, nhất thời có vài giọt nước tiểu trực tiếp bắn đến trên quần Trần Khải, Trần Khải nhìn thấy trên quần mình bị bắn vào vài giọt nước - thằng này làm thế nào mà bắn nước tiểu lên trên người mình?
- Ha ha, tao đã nói rồi, tự gánh lấy hậu quả, mày không nghe, đâu có gì lạ đâu.
Phương Dật Thiên cười cười, thắt lại dây lưng.
- Khốn kiếp, thằng này muốn chết!
Trần Khải đỏ mặt tía tai, chỉ có hắn đái trên đầu người ta, chưa từng bị người ta đái lên người?
Trần Khải giận dữ nắm chặt nắm tay, trực tiếp đấm vào mặt Phương Dật Thiên.
Nhưng ngoài dự đoán, hắn không cảm giác được vui sướng gì khi nắm tay đấm trúng mặt Phương Dật Thiên, mà là…cảm giác nắm tay như bị bắt lấy.
Hắn trong lòng cả kinh, nhìn lại vừa thấy, gặp ngay tay phải Phương Dật Thiên đang trực tiếp cầm nắm tay hắn, hắn vội vàng dùng sức vung tay, nhưng tay phải Phương Dật Thiên giống như một cái kìm sắt, mặc cho hắn dùng lực như thế nào cũng không thể rút ra.
Phương Dật Thiên cười nhẹ, tay phải thoáng dùng chút lực, Trần Khải lập tức giống như heo bị giết tru lên, bốn tên tráng hán bên cạnh hắn lập tức vọt tới, vây quanh Phương Dật Thiên, trong đó một tên tung một đá về phía sườn thắt lưng Phương Dật Thiên.
Phương Dật Thiên ánh mắt trầm xuống, tay phải đang cầm nắm tay Trần Khải vung ra, trực tiếp đem cả người Trần Khải che sườn thắt lưng bộ vị của hắn, tên tráng hán kia đá tới một cước còn chưa kịp thu hồi, liền như vậy trực tiếp đá vào người Trần Khải.
“Bụp!”
Trần Khải lập tức bị một đá này sút ngã xuống đất, tên tráng hán kia trong lòng cả kinh, vội vàng tiến lên nâng Trần Khải dậy, nói:
- Trần công tử, tôi…không phải tôi cố ý…
- Con mẹ nó, các ngươi còn lăng nhăng cái gì, đi lên cho ta đem thằng này đánh cho tàn phế, đi!
Trần Khải trong lòng giận dữ, rít gào.
Bốn tên tráng hán lập tức giống như mãnh hổ đánh về phía Phương Dật Thiên, tên nào tên nấy mắt lộ hung quang, cánh tay tráng kiện hữu lực vung nắm tay to đồng loạt đánh về phía Phương Dật Thiên.
Bất quá đối với Phương Dật Thiên mà nói, đám tráng hán này động tác quá chậm, quả thực là chậm không thể nói, ở trong mắt hắn, mấy tên này cũng là cậy khỏe mà thôi, đối với kỹ xảo có thể nói là không biết gì cả!
Phương Dật Thiên nghiêng người một cái, tránh thoát tên đánh lén phía sau, đột nhiên xuất một quyền, mau vô cùng đánh vào mặt tên ở đối diện, “Phanh!” một tiếng, một tiếng xương mũi gãy vang lên, tên kia ầm ầm ngã xuống đất.
Tiếp theo, đùi phải Phương Dật Thiên quét ngang, tên đại hán bên trái nắm tay còn chưa tới liền cảm giác vùng thắt lưng kịch liệt tê rần, bị chân Phương Dật Thiên quét ngang.
Thân thể Phương Dật Thiên thoáng né bên phải, hướng đến bên cạnh một tên khác đấm tới một đấm, tay phải như ưng trảo bóp chặt cổ họng tên này, trong mắt hàn quang chợt lóe, tay phải ưng trảo biến thành chưởng đao chém ngang phía trên cổ, tên này hét lớn một tiếng, ngã vật xuống đất.
Cuối cùng, tên còn lại tung ra một cú song phi, đùi phải Phương Dật Thiên nâng lên, theo một góc độ cực kỳ xảo diệu đá ra một cước, trúng vào khu vực phía trên chỗ hiểm hang họ tên kia, tên kia đau đớn hét thảm một tiếng, thân thể bay thẳng ra ngoài.
Phương Dật Thiên lắc lắc đầu, trong lòng biết bị hắn đá một cước này trúng chỗ hiểm đời tên này phỏng chừng bất lực rồi, thật sự là rất đáng tiếc!
- Sáu giây? Không nghĩ tới thu thập mấy tên lâu la phải cần tới sáu giây, ài, thân thủ mình chậm nhiều rồi ah.
Phương Dật Thiên thở dài, lắc lắc đầu, chậm rãi đi tới Trần Khải.
Trần Khải mặt xanh mét, hắn thật không ngờ bốn tên gọi theo hắn tới quán bar này ngay lập tức đã bị Phương Dật Thiên trực tiếp hạ đo ván, thật sự là không thể tin nổi?
- Vừa rồi là mày cảnh cáo tao? Phương Dật Thiên nhíu nhíu mày, mắt lạnh nhìn Trần Khải, hỏi.
Trần Khải nhìn thấy ánh mắt băng hàn của Phương Dật Thiên nhịn không được lui về phía sau từng bước, ngập ngừng nói:
- Mày, mày muốn thế nào? Tao nói với mày, đừng tưởng rằng mày có vài cái thân thủ rất rất giỏi, tao muốn giết chết mày quả thực dễ như trở bàn tay!
- Mày có bản lĩnh giết chết tao là chuyện về sau, vấn đề là, hiện tại tao muốn giết mày dễ như trở bàn tay!
Phương Dật Thiên ngữ khí lạnh lùng, lành lạnh nói.
Trần Khải trong lòng cả kinh, không kìm hãm được lại lui về phía sau từng bước, hắn chuẩn bị chạy trốn.
Không đợi cho hắn kịp nhanh chân bỏ chạy, Phương Dật Thiên duỗi tay ra liền giữ vạt áo hắn, trực tiếp xách hắn lên như một con gà con đưa đến trước mặt, từng chữ một nói:
- Lúc tao chém giết thì mày vẫn còn đang bú tí, cho nên, đừng có mang theo mấy thằng thủ hạ vớ vẩn mà nghĩ đòi cảnh cáo với cả uy hiếp tao, hôm nay tao đang vui, không muốn so đo với mày, nhưng tao cảnh cáo một câu, vô luận là mày hay Dương ca là thằng nào, cuối cùng đừng có trêu chọc đến tao, chuyện thằng nào thằng ấy lo, bọn mày trêu chọc đến tao tốt nhất nên suy nghĩ trước trên người có mấy cái mạng rồi nói sau!
- Mày...Hừ, thằng khốn, rồi chờ xem, rồi xem cuối cùng là thằng nào cười!
Trần Khải cứng rắn nghiêm mặt, phản bác một câu.
Phương Dật Thiên nhíu nhíu mày, lạnh lùng cười nói:
- Tao ghét nhất những thằng to mồm! Nói xong liền…
“Bốp!” một tiếng vang lên , trên mặt trắng nõn của Trần Khải liền hiện ra một cái bàn tay đỏ tươi.
- Mày có biết không tao ghét nhất bị hai điều? Thứ nhất: chính là lúc tao đang cùng phụ nữ trên giường mà bị phá rối; điều thứ hai: chính là khi tao đại tiểu tiện bị quấy rầy, mày biết không, khi đang đại tiểu tiện mà bị quấy rầy thì rất khó khống chế được việc đại tiểu tiện, đây chính là vấn đề nghiêm trọng! Con chó này, vừa rồi mày tựa hồ là quấy rầy việc tiểu tiện của tao, làm cho tao tiểu tiện cũng không bình thường, bây giờ còn rất đau!
Phương Dật Thiên nói xong trở bàn tay hung hăng vả Trần Khải một cái nữa!
“Bốp!”
Bên kia mặt của Trần Khải hiện lên một cái bàn tay đỏ tươi nữa.
- Nhìn mày là công tử con nhà giàu, được nuông chiều từ bé thành thói quen cưỡi trên đầu người khác, trên đời này còn chưa có ai giáo huấn quá cho mày? Như vậy đêm nay tao phải giáo huấn mày thật tốt, cho thằng óc heo mày nhớ kỹ, bớt một việc là đỡ một việc!
Phương Dật Thiên nói xong đưa tay giữ sau cổ Trần Khải, trực tiếp nắm khấu áo Trần Khải sau cổ rồi ấn ấn xuống bồn cầu!
Tuy nói là bồn cầu tự động tháo nước, nhưng là bồn tiểu của đô thị thì bên trong mùi nước tiểu đậm đà hơn nhiều.
Lúc này, Trần Khải ra sức phản kháng, đỏ mặt tía tai, bất quá ở trước mặt Phương Dật Thiên, mọi phản kháng của hắn đều là phí công, cứ như vậy, khuôn mặt Trần Khải đã bị Phương Dật Thiên trực ấn vào trong bồn tè, bất ngờ không kịp đề phòng, Trần Khải húp vào một ít nước!
Tuy rằng thứ nước này khá trong, nhưng gần như đánh đồng với việc uống nước tiểu!
Phương Dật Thiên đem đầu Trần Khải ấn vào trong bồn cầu chừng 10 giây mới để hắn đứng dậy, liền đá một cước vào sau lưng hắn, trực tiếp đem hắn gạt ngã rồi vỗ vỗ đầu, nói:
- Lần giáo huấn này dừng ở đây, nếu còn có lần sau, như vậy thật là có lỗi, tao có thể cam đoan với mày đời này mày hoặc là nằm ở trên giường hoặc là ngồi ở xe lăn, tin lời tao nói đi!
Nói xong Phương Dật Thiên liền đi ra WC, ngoài cửa WC đã có không ít người vây quanh, nhưng là những người này cũng không dám đi vào, nhìn thấy Phương Dật Thiên đi ra liền không tự chủ được đứng tách ra thành con đường.
Trần Khải té trên mặt đất trong mắt toát ra thần sắc bị sỉ nhục cực độ, sắc mặt xanh mét đáng sợ, trong mắt hiện lên một tia oán độc, nói từng chữ một:
- Phương Dật Thiên, tao với mày không đội trời chung, mày không chết tao không mang họ Trần!
Chỉ tiếc những lời này Phương Dật Thiên không nghe được, nếu nghe được, dựa theo tính cách của hắn khẳng định hắn sẽ bẻ gãy hai chân Trần Khải!