CHƯƠNG 14
Cuộc sống hiện tại của Quân Du Trần có thể nói là đã biến thành
“giam lỏng”, mỗi ngày chỉ được đi qua đi lại trong viện tử (sân) mà ở đó lại có rất nhiều người ăn mặc giống nhau đi qua đi lại, nếu đổi thành người khác đã sớm phát điên nhưng ngược lại như vậy vẫn không làm Quân Du Trần – sinh vật lạc quan bẩm sinh này – than vãn nửa câu, dựa vào kinh nghiệm, tính cách vốn có kết hợp với với sau khi mang thai lại ẩn ẩn phát ra ánh sáng chói lọi của mẫu tính làm cho người ta không tự giác muốn tới gần, kết quả là hiện tại Quân Du Trần thường xuyên cùng bọn họ nói chuyện phiếm, từ đó biết được những người này đều là cô nhi được Trầm Diệc Hiên thu lưu, trong cảm nhận của bọn họ Trầm Diệc Hiên chính là thần, những người đó khi nói đến Trầm Diệc Hiên trong mắt hiện lên sùng bái đến mức si mê làm cho Quân Du Trần không khỏi rùng mình.
Nói tới Trầm Diệc Hiên, Quân Du Trần càng ngày càng không hiểu hắn, thực lòng mà nói cho tới bây giờ hắn vẫn không hoàn toàn hiểu biết hắn, thời gian trước hắn đối với hắn lạnh lùng, làm như không thấy, cùng Hoa Xảo Ngữ củi khô lửa bốc, hiện tại đối với Quân Du Trần lại là mọi cách che chở, chỉ lo hắn va vào đâu đó, nha hoàn lúc nào cũng ở trong sân đợi sai bảo, mà nha hoàn này nhìn qua có vẻ cũng có chút công phu a. Việc khiến cho Quân Du Trần vô cùng thắc mắc chính là vì sao Trầm Diệc Hiên lại biết biết hắn mang thai, chẳng lẽ ~
“Là ám vệ!” Quân Du Trần thầm kinh sợ, xem ra trước đây Trầm Diệc Hiên đã sắp xếp ám vệ bên cạnh mình, chẳng lẽ hắn muốn giám, điều này cũng không có khả năng a! Một tiểu nhân vật ngay cả tên cũng không biết mà dùng tới ám vệ quả thực là nói giỡn a, trong lúc Quân Du Trần đang trầm tư suy nghĩ, một bàn tay đã mò lên bụng hắn.
“Trần nhi, đang suy nghĩ cái gì a?” Một giọng nói vang lên đồng thời Quân Du Trần cũng rơi vào một vòng tay quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn.
“Không có gì!” Quân Du Trần rầu rĩ nói, hắn không hiểu, liếc mắt nhìn bên cạnh một cái, muốn nói gì đó nhưng lại thôi không nói nữa.
“Trần Nhi đang có việc gì muốn hỏi trẫm sao?” Trầm Diệc Hiên đã sớm nhìn ra tiểu đông tây (vật nhỏ = đáng yêu, cute a~) này đang đầy một bụng nghi vấn, chẳng qua hắn không hỏi thì mình cũng vui vẻ không nói, đợi tới cuối cùng cho hắn một sự ngạc nhiên.
“Ta… quên đi!” Quân Du Trần lại ngoan ngoãn ngậm miệng, hắn không muốn hỏi, lười hỏi mà càng sợ hỏi, hắn sợ đáp án cuối cùng sẽ khiến cho mình thương tâm.
“Trần Nhi! Ngươi nhớ kỹ hiện tại trẫm làm hết thảy đều là vì ngươi!” giọng nói của Trầm Diệc Hiên trở nên nghiêm túc.
“Sợ là vì đứa nhỏ đi!” Quân Du Trần lên tiếng rất nhỏ nhưng không thoát được lỗ tai Trầm Diệc Hiên.
“Trần Nhi huynh quá đa nghi a, nếu muốn trẫm phải chọn giữa ngươi và đứa nhỏ, trẫm nhất định sẽ không chút do dự chọn ngươi.” Trầm Diệc Hiên nhẹ nhàng thốt lên, từ trước khi thực hiện kế hoạch này hắn vốn không tính tới đứa nhỏ nhét, đứa nhỏ chính là ngoài kế hoạch, bất quá như vậy kế hoạch của hắn là có thể thu hoạch sớm hơn .
“Ta tin!” Quân Du Trần vội vàng gật đầu, sợ hắn mất hứng đem mình và hài tử đưa đến thế giới cực lạc, hắn tuyệt đối tin tưởng Trầm Diệc Hiên có thể làm như vậy.
“Trần Nhi thật đáng yêu!” Trầm Diệc Hiên cười cười xoa tóc Quân Du Trần, thuận tiện hôn trộm một cái. Sau nhiều ngày ở chung Quân Du Trần đối với loại sự tình này đã không còn phản ứng, ngoan ngoãn nằm trong lòng Trầm Diệc Hiên tiếp tục ngủ.
“Mọi việc tiến hành thế nào ?” Trầm Diệc Hiên thấy Quân Du Trần đang ngủ liền bắt đầu làm việc .
“Bẩm Thánh Thượng, người đã đưa tới Huyền Vũ quốc.” Giọng nói của ám vệ kia vẫn đều đều, cứng nhắc.
“Ân! Tiểu tử Huyền Tuyết Ngân kia phản ứng thế nào?” Trầm Diệc Hiên điều chỉnh tư thế ngủ cho người đang nằm trong lòng, tiếp tục hỏi.
“Rất lãnh đạm.” ám vệ tiếp tục dùng giọng nói ngàn năm như cũ trả lời.
“Như trong dự kiến, nếu hắn không lãnh đạm mới thẹn với tên của hắn a, càng lãnh đạm càng nói rằng hắn đang sợ, tiếp tục giám thị!” trong giọng Trầm Diệc Hiên có chút chế giễu.
“Vâng!” …không còn bóng dáng ~
“Khởi bẩm Thánh Thượng! Trong cung xảy ra chuyện!” Một gã ám vệ ý thức được tình thế khẩn cấp vội vàng báo cáo cho Trầm Diệc Hiên.
“Là ai?” Trầm Diệc Hiên nhíu mày một chút.
“Đại lý Tể tướng (= Tể tướng tạm thời) Hoa Xảo Ngữ và tiền Tể tướng Xa lão nhân.” Ám vệ nói.
“Sao hắn lại trở lại?” Trầm Diệc Hiên đặt Quân Du Trần xuống quý phi tháp, dặn nha hoàn hầu hạ Quân Du Trần cẩn thận rồi mới vội vàng rời đi.
Một lúc lâu sau.
Quân Du Trần xoay người, nhìn đến bên cạnh chỉ có một nha hoàn đang quạt cho mình lập tức hiểu được Trầm Diệc Hiên đã đi, không thể nói rõ là cảm giác gì nhưng chắc chắn là trong lòng ê ẩm rầu rĩ, phất tay bảo nha hoàn kia lui ra để lại hắn một mình. Trong lúc Quân Du Trần còn đang ngẩn ngơ suy nghĩ, trong mật đạo đột nhiên phát ra tiếng động, ám vệ bên cạnh lập tức không còn thấy bóng dáng, bởi vì đây là tiếng động mỗi khi hoàng thượng xuất hiện. Khi cánh cửa mật đạo hé ra một người xuất hiện khiến cho Quân Du Trần chấn động…
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~