CHƯƠNG 15
“Trương lão, Thôi lão!” Quân Du Trần kinh ngạc vội vàng đứng lên, may mắn hắn đang mặc nho bào (áo của mấy người đi học, nhà nho ngày xưa) rộng thùng thình, không nhìn ra bụng.
“Quân tương! Cầu ngài cứu cứu Thanh Long đi! Ta quỳ xuống cầu ngài!” Hình bộ thượng thư cùng Hộ bộ thượng thư lập tức quỳ gối trước mặt Quân Du Trần khiến cho hắn sợ tới mức tái mét lại, vội vàng nâng bọn họ dậy, ai, để cho hai người đáng tuổi cha quỳ gối trước mặt ngươi, ngươi còn muốn sống sao!
“Trương lão, Thôi lão, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!” Quân Du Trần nhìn hai vị lão nhân nước mắt tung hoành, theo bản năng cảm thấy được nhất định là Trầm Diệc Hiên cùng Hoa Xảo Ngữ lại nháo ra chuyện tình kinh thiên động địa gì đó. Ngay cả việc bọn họ vào bằng cách nào hắn cũng quên không hỏi.
“Thánh Thượng hắn, hắn muốn sắc lập Hoa Xảo Ngữ làm hoàng hậu, chúng ta thệ tử tiến vào can gián, ai biết được hắn muốn đem tất cả mấy đại thần này bắt lại, đưa vào đại lao hình bộ, hiện tại đại lao hình bộ đã không còn chỗ trống!” nhìn Trương Trọng mang vẻ mặt vô cùng đau khổ Quân Du Trần lại bắt đầu hoài nghi động cơ của Trầm Diệc. Sắc lập Hoa Xảo Ngữ là hoàng hậu quá kỳ quái, dù có muốn sắc phong ai chăng nữa cũng không tới phiên Hoa Xảo Ngữ a! Quân Du Trần có chút bất bình.
“Quân tương, trong lúc ngươi không ở, Hoa Xảo Ngữ ỷ vào mình là đại lý Tể tướng tác oai tác quái, tham ô bộ hộ lấy tiền sửa chữa khắp nơi trong cung điện, chúng ta nhiều lần góp ý với Thánh Thượng nhưng đều bị bỏ qua! Ai!” Hộ bộ thượng thư Thôi Thượng liên tục thở dài.
“Kỳ quái?” Trầm Diệc Hiên bình thường không giống như thế, ít nhất trong ấn tượng của Quân Du Trần hắn không ngu ngốc như vậy.
“Quân tương, ngươi đi khuyên nhủ Thánh Thượng đi! Thánh Thượng nhất định nghe lời ngươi!” Hai lão thần thiếu chút nữa lại quỳ xuống trước mặt Quân Du Trần, may mắn hắn nhanh tay ngăn được.
“Nhưng mà ta đã không còn là Tể tướng a!” Quân Du Trần cười khổ nói.
“Không phải Tể tướng! Quân tương, ngài đang nói giỡn đi! Lúc trước Thánh Thượng nói ngài được phái đến dân gian thay người thể nghiệm và quan sát dân tình a!” Thôi Thượng cùng Trương Trọng quay sang nhìn nhau.
“Cái gì! Hắn lại nói như vậy!” Quân Du Trần kinh ngạc.
“Quân tương đừng nghĩ nữa, nhanh đi thôi! Trong cung sắp loạn lên rồi !” Không phân trần thêm nữa, Trương Trọng cùng Thôi Thượng liền kéo Quân Du Trần đi theo.
Dọc đường đi Quân Du Trần vừa vội chạy đi vừa nghe Trương Trọng cùng Thôi Thượng kể lại sự tình phát sinh mấy ngày qua. Điều làm hắn nghi hoặc chính là Huyền Vũ và Thanh Long cùng liên hôn nhưng lại không biết tân nương là ai, nhưng sự chú ý của hắn đã nhanh chóng bị chuyển sang một vài chuyện hoang đường khác, sau khi nghe về mấy chuyện này hắn có cảm giác muốn đi hành thích vua a, thí dụ như người nào đó nói “vì Hoa Xảo Ngữ mà phế bỏ hậu cung ~” ( Mỗ Mộng: bình dấm thật là lớn a ~)
Phía ngoài cung Càn Thanh.
Đứng từ xa phía ngoài cung Càn Thanh cung cũng có thể nhìn thấy một đống người đang quỳ gối phía ngoài cửa, cách đó rất xa cũng có thể nghe được mấy câu phát ra từ bọn họ như “Thỉnh Thánh Thượng tam tư !” các loại, trong chốc lát tiếng kêu than dậy khắp trời đất.
“Quân tương tới!” Trương Trọng dường như còn lo thiên hạ không đủ loạn bèn thêm vào một câu khiến cho các quan viên vốn đang quỳ gối ngoài cung Càn Thanh cung bật người, chạy hồng hộc đến quỳ xuống trước mặt Quân Du Trần ~
“Thỉnh Quân tương cứu quốc a!” Trăm miệng một lời khiến cho xà nhà cũng phải rung lên, chấn động lòng người, thậm chí có người sau khi nhìn thấy Quân Du Trần còn khóc rống lên 9hình như hắn vẫn chưa chết a ~), khuôn mặt không ngừng run rẩy.
“Được rồi!” Dù có là người vô cùng nhã nhặn như Quân Du Trần cũng có lúc phải nổi nóng, “Đứng lên đứng lên, đường đường đại quan triều đình lại khóc rống lên, chảy nước mắt, lại còn quỳ xuống giống cái dạng gì, sửa sang lại một chút cùng ta vào điện!” Bách quan cùng hưởng ứng, các vị đại thần vội vã đi theo Quân Du Trần vào chính điện cung Càn Thanh.
Chính điện cung Càn Thanh.
Vừa mới tiến vào chính điện cung Càn Thanh đã thấy cảnh giương cung bạt kiếm, trong đại điện nơi nơi là mảnh vụ đồ sứ, trong tay Hoa Xảo Ngữ còn đang cầm hai bình hoa, hai phụ tử Hoa Xảo Ngữ cùng tiền tể tướng Xa lão nhân đang trợn mắt nhìn nhau, mà người kia còn đang ngồi thản nhiên trên ghế, sau khi nhìn thấy Quân Du Trần đi vào sắc mặt hắn trở nên hắc ám như được bôi một lớp than vậy. Quân Du Trần trong lòng cảm thấy hào hứng một phen, cuối cùng cũng chỉnh được hắn. Quân Du Trần đi vào chỗ cũ của mình, đá văng mấy mảnh vỡ dưới chân.
“Thần Quân Du Trần tham kiến Hoàng Thượng, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế”
” Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế ” ~
“Bình thân!” Xem ra mình bình thường nhất định là rất nhân từ, dựng phu còn có thể đi đường xa như vậy vào cung Càn Thanh, lại còn quỳ xuống, hẳn là phải nghiêm thêm quản giáo. Trầm Diệc Hiên nghiến răng nghiến lợi nhìn Quân Tử Khâm đang đứng cười bên cạnh, nhất định là hắn, làm lại còn trưng ra vẻ mặt vô tội nhìn hắn a.
“Nhi tử a!” Xa lão nhân bỏ lại phụ tử Hoa Xảo Ngữ còn đang trợn mắt nhìn một bên, vẻ mặt hớn hở chạy đến bên Quân Du Trần, bất quá hắn thốt lên một tiếng “nhi tử” làm cho mọi người ở đó đều kinh ngạc, trừ bỏ người đang ngồi ở trên cao kia.
“Nghĩa phụ!” Từ lúc Xa lão nhân đem vị trí tể tướng tặng cho Quân Du Trần đều chết sống đòi phải làm nghĩa phụ của Quân Du Trần, song thân hắn đã sớm mất, lại gặp Xa lão nhân yêu thương mình như thế liền bái hắn làm nghĩa phụ.
“Nhi tử ngoan, ngươi tới vừa lúc, hai người bọn họ hợp nhau đến khi dễ ta còn đem bình hoa ném tới trên đầu ta, may mắn ta thông minh né được, ngươi phải giúp ta báo thù!” Xa lão nhân hiện tại là phản lão hoàn đồng a, dù sao hắn vẫn có đứa con này làm chỗ dựa vững chắc.
“Hoa công tử, xin hỏi gia phụ cùng ngươi và phụ thân ngươi có thâm cừu đại hận gì mà ngươi lại muốn đẩy hắn vào chỗ chết.” Quân Du lạnh lùng lên tiếng, bình thường hắn ôn hòa với người khác không có nghĩa là hắn dễ bị bắt nạt a.
“To gan, bản quan là đại lý Tể tướng, ngươi chỉ là một thảo dân cũng dám nói chuyện như vậy với ta! Hoàng Thượng, ngươi xem tên dân đen này…” giọng nói của Hoa Xảo Ngữ làm cho Quân Du Trần thấy buồn nôn, thực không hiểu Trầm Diệc Hiên có cái gọi là thẩm mỹ không a.
“Dân đen! Căn cứ luật pháp của Thanh Long quốc, phàm là người muốn từ quan đều phải trình đơn xin từ chức lênThánh Thượng, Thánh Thượng phê chuẩn sau đó đem đơn xin từ chức chuyển xuống Lại bộ, được Lại bộ đóng dấu miễn quan. Xin hỏi Nam Cung đại nhân có từng thu được đơn xin từ chức của bản quan .” Quân Du Trần âm thầm chớp mắt: ngay cả luật pháp cũng chưa học thuộc lòng đã nghĩ đảm đương Tể tướng, định đùa à.
“Bẩm đại nhân, chưa từng.” Một giọng nói cứng nhắc vang lên ~
“Làm càn, dám nói chuyện như vậy cùng Quân tương!” Mấy quan viên đứng sau càng được thể nâng cao khí thế, có ai không muốn chứ? Bị hai phụ tử họ Hoa đàn áp lâu như vậy, thật vất vả lão Đại mới trở lại, có thể không nói ra oán khí sao!
“Các ngươi!” Hoa Xảo Ngữ chỉ thốt ra được một chữ, Hoa Ngôn tức tới mức đỏ bừng cả mặt, không nói được một lời.
“Vô liêm sỉ, ngươi lại dám nói ngươi ngươi –ta ta trước mặt Tể tướng!” Xa lão nhân hét lớn một tiếng.
“Thần khởi bẩm Thánh Thượng, phụ tử Hoa Ngôn lấy trộm ngân lượng quốc khố sửa chữa quỳnh lâu điện ngọc đã là tử tội nhưng hai người bọn hắn lại vẫn hoành hành ngang ngược, chèn ép dân chúng, ức hiếp mệnh quan triều đình, khiến cho người người oán trách, tiếng kêu than dậy khắp trời đất, triều đình họ bị biến thành chướng khí mù mịt, Thánh Thượng anh minh, thỉnh Thánh Thượng trị tội!” Quân Du Trần đem sự tình vốn do Trầm Diệc Hiên cùng phụ tử Hoa làm ra đổ lên đầu hai người kia, để lại thanh danh anh minh cho Trầm Diệc Hiên đã là rất nể mặt hắn a.
“Trần Nhi thật thông minh!” Trầm Diệc Hiên thốt lên một câu ngắn ngủn làm cho đại não Quân Du Trần nháy mắt trống rỗng, cả người cứng đờ đứng nhìn hắn đang cười một cách mờ ám, mà các quan viên ở đó cũng bắt đầu nghị luận.
“Đọc đi.” Trầm Diệc Hiên giơ tay, đưa ra một thánh chỉ lệnh thái giám đứng bên cạnh đọc.
“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, kinh qua nhiều phiên khảo sát trẫm phát hiện Quân Du Trần tài đức vẹn toàn, thực có quốc mẫu chi phong, lại vi trẫm mà mang thai hài tử, nay sắc phong vi hoàng hậu, khâm tứ!” Vừa dứt lời liền có tiếng phản đối vang lên.
“Thánh Thượng tuyệt đối không thể a!” ~
“Được rồi, nếu các ngươi không cho trẫm sắc phong Quân Du Trần làm hoàng hậu, vậy trẫm liền chọn Hoa Xảo Ngữ làm hoàng hậu, các ngươi chỉ được chọn một, chọn đi!” Trầm Diệc Hiên đưa ra một nan đề cho các quan viên.
“Chúng thần chờ tham kiến Hoàng hậu nương nương ~” tiếng hô càng ngày càng cao hơn, Quân Du Trần đáng thương giống như bị sét đánh, hoa lệ lệ mà té xỉu .
Thừa Thiên nắm thứ tư, sắc phong tể tướng Quân Du Trần làm hoàng hậu, bá quan đều ủng hộ. Giai thoại hoàng đế – tể tướng lưu truyền thiên cổ.
~~~~~~~~~
“A ~” một tiếng kêu thống khổ truyền ra từ Khôn Trữ cung, hoàng đế anh tuấn đang ở ngoài điện lo lắng đi qua đi lại, người ta nói nữ tử mang thai mười tháng mà nam tử mang thai lại là suốt một năm, hiện tại Tiểu Trần Nhi của hắn đang ở bên trong thừa nhận nỗi thống khổ lớn lao mà hắn lại chỉ có thể ở ngoài này lo lắng, càng nghĩ càng giận a, hắn đột nhiên chạy vào làm bà đỡ choáng váng, Vương thái giám – nên gọi là Quân Tử Khâm cũng choáng váng, Quân Du Trần hữu khí vô lực trừng mắt nhìn Trầm Diệc Hiên, đột nhiên bụng mãnh liệt co thắt .
“A ~ ”
“Oa ~” tiếng khóc trong trẻo của trẻ con vang lên trong đại điện, người bên ngoài hoa chân múa tay vui sướng, người bên trong thiếu chút nữa té xỉu.
“Về sau đừng có nghĩ chạm vào ta!” Quân Du Trần lại trừng nhìn Trầm Diệc Hiên. Trầm Diệc Hiên giơ tay nhận thân thể nho nhỏ của hài tử, chỉ ngây ngô cười khi nghe được tối hậu thư của ái thê, hắn trước mặt tuy liên tục gật đầu nhưng kỳ thật trong lòng lại nghĩ: hắc hắc, không chạm vào ngươi! Sao nào có thể? Ta vì ngươi phế đi hậu cung, gánh nặng của hậu cung chỉ có thể rơi trên người một mình ngươi a, ái thê đại nhân.
Tên của đứa nhỏ hắn đã nghĩ từ lâu, Hiên Trần, Trầm Hiên Trần!
—— hoàn ——