- Sau khi Kiến Nô thu phục hoàn toàn lưu tặc, bước tiếp theo sẽ chuyển
sang tấn công Giang Nam, tới khi đó chúng ta sẽ độc lập đối mặt với liên quân Kiến Nô và Ngô Tam Quế, tình thế bất lợi cho chúng ta, cho nên
trước tiên chúng ta phải đánh đòn phủ đầu trước, nhân lúc Kiến Nô còn
chưa tiêu diệt hết lưu tặc mà xuất binh bắc phạt, ép Kiến Nô phải rút
lại, mặc dù lưu tặc đáng chết rồi, nhưng bây giờ bọn chúng vẫn chưa thể
bại hoàn toàn được!
Mặt Sẹo hào hứng nói:
- Quá tốt rồi, rốt cuộc phải xuất binh thế nào?
Ánh mắt Vương Phác quay sang Chân Hữu Tài, hỏi:
- Hữu Tài, trong kho quân giới hiện còn bao nhiêu súng kíp?
Trong thời gian gần đây, Vương Phác không phải là bận đi Bắc Kinh cứu
người, mà chính là bận lục đục với cùng Phục Xã Đông Lâm, còn có Mã Sĩ
Anh, Cao Hoằng Đồ, việc sản xuất quân giới của xưởng công binh còn huấn
luyện lính mới, hắn căn bản không chú ý tới, cũng may xưởng công binh đã có Chân Hữu Tài quán xuyến rồi, việc huấn luyện tân binh lại có điều
lệnh nghiêm khắc, điều này không có gì khó khăn.
Chân Hữu Tài đáp:
- Bẩm tướng quân, hiện nay kho quân giới có khoảng hơn 9000 súng kíp,
long vương pháo hơn 50 ngàn quả, đạn xác giấy hơn một triệu hai trăm
ngàn viên, có thể trang bị cho khoảng 2 hỏa thương doanh rồi.
Vương Phác bỗng nhớ tới hỏa thương kiểu mới, hỏi:
- Súng nòng sau đâu? Có bao nhiêu chiếc?
Chân Hữu Tài lộ vẻ xấu hổ, cúi đầu đáp:
- Súng nòng sau do vì công nghệ gia công yêu cầu tương đối cao, cần phải có máy khoan thủy lực gia công nòng súng mới được, nhưng hiện nay vẫn
chưa tìm được xưởng công binh phù hợp, cho nên không sản xuất được
nhiều, ty chức vô năng, xin tướng quân thứ tội.
- Chuyện này sao trách ngươi được?
Vương Phác nói.
- Nhưng việc chọn xưởng công binh cũng rất gấp rồi, ta nghe nói ở Kiến
Đức Chiết Giang núi cao nước đầy, ngươi có thể cùng Tống tiên sinh,
Phương tiên sinh tới bên đó xem thực địa thế nào, liệu có dựng được một
bờ đê vây lấy thành một hồ nước nhân tạo, sau đó xẻ kênh dẫn nước, đó
chẳng phải là đã giải quyết được vấn đề thủy lực rồi sao?
- Vâng.
Chân Hữu Tài cung kính đáp.
- Ty chức nhất định sẽ làm theo.
Mặc dù đằng sau Vương Phác và Chân Hữu Tài tư giao rất tốt, nhưng trước
mặt người khác Chân Hữu Tài vẫn rất đúng mực, Vương Phác cũng không so
đo tính toán những chuyện này, nhưng Chân Hữu Tài lại không thể không
biết nặng nhẹ.
Vương Phác lại hỏi:
- Pháo đâu? Hồng Di đại pháo phỏng chế chưa?
Chân Hữu Tài nhìn về phía Tống Ứng Tinh, câu hỏi này sẽ do Tống Ứng Tinh trả lời.
Tống Ứng Tinh đứng dậy, trước tiên chắp tay vái chào Vương Phác, sau đó đáp:
- Tướng quân, xưởng đúc pháo đã phỏng chế hai khẩu Hồng Di đại pháp, và
cũng đã mua thuốc pháo nhét vào trong như đại pháo của Tây Dương, sau
cùng khi thử thì lại nổ mất nòng, vì vậy có thể thấy địa chất tinh sắt
của Đại Minh chúng ta sản xuất không tốt bằng Tây Dương.
Bắt đầu từ cuối thế kỷ thứ 16, thế giới Phương Tây do vì sự giao tranh
liên tục giữa các nước, đã đề cao cuộc cách mạng khoa học quân sự, tới
giữa thế kỷ thứ 17, kỹ thuật luyện thép, đúc pháo, súng ống đã vượt qua
Đại Minh, nhưng Đại Minh khi đó vẫn còn đứng trước Phương Tây.
Vương Phác cau mày nói:
- Có phương pháp cải tiến không?
- Có.
Tống Ứng Tinh gật đầu đáp.
- Phải cải thiện tính chất của tinh sắt, chính là giảm tạp chất bên
trong, mà nắm được phương pháp luyện than đá có thể luyện than đá thành
than luyện, lợi dụng loại than luyện này làm nguyên liệu, sau đó sử dụng thêm phương pháp nung sắt là có thể luyện được thành loại thép tốt
nhất.
- Hay!
Vương Phác nghe vậy mừng rỡ nói.
- Trước tiên hai vị cố gắng nghiên cứu rộng hơn, cần giúp đỡ, cần ngân
lượng, cần nhân công đều có thể tìm Hữu Tài. Hữu Tài không làm được các
vị có thể tìm Tôn Các Lão, những người này đều không có vấn đề gì, ta
chỉ cần các vị nghiên cứu chế tạo ra loại thép cứng nhất, nghiên cứu chế tạo ra loại vũ khí tốt nhất!
Tống Ứng Tinh và Phương Dĩ Trí đồng thời chắp tay đáp:
- Tại hạ lĩnh mệnh.
- Được, bây giờ hãy trở về chuyên tâm công việc.
Vương Phác phẩy tay ra hiệu cho Tống Ứng Tinh, Phương Dĩ Trí ngồi xuống, nói tiếp:
- Trong kho quân giới có hơn 9000 súng kíp và hơn 50 ngàn quả long vương bào, điều này quyết định quy mô bắc phạt lần này. Chúng ta có thể huy
động hai hỏa thương doanh và một pháo doanh, cộng thêm ba trường thương
doanh và hai phụ binh truy trọng doanh, tổng lực lượng là bốn vạn người!
Ánh mắt Mặt Sẹo toát lên vẻ hưng phấn, bốn vạn người đó chính là trận đánh lớn rồi!
Ánh mắt Vương Phác sáng quắc liếc qua một lượt các chư tướng, bỗng quát:
- Chư tướng nghe lệnh!
Mặt Sẹo, Triệu Tín, Đường Thắng, Trương Hòa Thượng, Hoàng Đắc Công, Thi
Lang ngoài ra còn có Chân Hữu Tài, Tống Ứng Tinh, Phương Dĩ Trí cùng
đứng lên, ánh mắt nhìn về phía Vương Phác.
- Hoàng Đắc Công.
- Có.
- Thống lĩnh thủy quân Nam Kinh phong tỏa Trường Giang.
- Vâng.
- Thi Lang.
- Có.
- Thống lĩnh thủy quân Trấn Hải theo đường sông Vận Hà vận chuyển pháo doanh, truy trọng doanh tiến thẳng tới Dương Châu.
- Vâng.
- Trương Hòa Thượng.
- Có.
- Thống lĩnh Bạch Liên doanh trước tiên xuất binh ra khỏi An Khánh, nghiêm mật thị sát quân độisở bộ Võ Xương Tả Lương Ngọc.
- Vâng.
- Triệu Tín.
- Có.
- Đóng giữ Nam Kinh, 70 ngàn lính mới tại đại doanh Yên Tử Cơ sẵn sàng xuất chinh bất cứ lúc nào.
- Vâng.
- Mặt Sẹo, Đường Thắng.
- Có.
- Thống lĩnh hỏa thương doanh, trường thương doanh men theo hai bờ Vận Hà tiến tới Dương Châu.
- Vâng.
Chờ chư tướng và đám người Chân Hữu Tài đi rồi, Vương Phác mới quay ra phía sau tấm bình phong nói:
- Như Thị, Khinh Yên, các nàng ra đi.
Bóng hình xinh đẹp lóe lên, Liễu Như Thị và Liễu Khinh Yên đã đồng thời đi ra từ phía sau bức bình phong.
Thân là thư ký quân vụ và thư ký tình báo của Vương Phác, Liễu Như Thị,
Liễu Khinh Yên vốn nên dự cuộc họp quân sự hôm nay, nhưng Vương Phác lo
là các tướng lĩnh dưới trướng mình không chịu nổi sự cám dỗ của sắc đẹp. Đặc biệt là Liễu Khinh Yên, yêu nữ này quả thực chính là hồ ly tinh làm khuynh đảo chúng sinh, có ả ở đây, cuộc họp quân sự này sao tiến hành
được?
Liễu Khinh Yên lắc lư vòng eo thon đi tới trước mặt Vương Phác, cũng mặc kệ Liễu Như Thị mà vươn cánh tay ngọc ra ôm lấy cổ Vương Phác, sau đó
ghé sát tai Vương Phác và nói với giọng hết sức mờ ám:
- Phò mã gia, ngài quả thực càng ngày càng giống Tào Tháo rồi ư?
Trong đôi mắt đẹp của Liễu Như Thị bất giác toát lên tia hờn giận, nhưng đã nhanh chóng trở lại trạng thái bình tĩnh, trong lòng thầm nghĩ nàng
không phải là phu nhân của Vương Phác, cũng không phải là tiểu thiếp của hắn ta, mà lại phải ghen tức sao? Cứ xem như là ghen đi, chẳng phải còn có Viên Viên muội, Tiểu Uyển muội muội và Nộn Nương muội muội rồi sao?
- Bốp!
Một tiếng giòn tan vang lên, Vương Phác vỗ một cái lên chiếc mông cong
tròn trịa của Liễu Khinh Yên. Đương nhiên hắn biết Liễu Khinh Yên đang
có tâm ý gì? Tiểu yêu nữ này đã coi Liễu Như Thị như tình địch, chứng tỏ sức mạnh của mình.
- Ui da.
Liễu Khinh Yên kêu lên một tiếng, cười phóng đãng nói:
- Phò mã gia, ngươi dám ra tay sao?
Liễu Như Thị không kìm nổi liền liếc nhìn qua, trong lòng khó tránh khỏi cảm giác mất mát.
- Đừng gây chuyện nữa.
Vương Phác hung hăng liếc nhìn Liễu Khinh Yên.
Liễu Khinh Yên mới thu lại vẻ cợt nhả một chút, quay lại cười với Liễu Như Thị, quyến rũ nói:
- Như Thị muội, tỷ chính chỉ là muốn đùa với muội chút thôi, muội đừng hiểu lầm nhé, hi hi.
Liễu Như Thị cười thản nhiên, có thật hay không.
- Vậy … các nàng nói chuyện chính sự đi.
Liễu Khinh Yên quay lại liếc Vương Phác một cái, sau đó uốn éo vòng eo nhỏ biến mất phía sau tấm bình phong.
Lúc này Liễu Như Thị mới liếc mắt với Vương Phác, nói:
- Hầu gia, Viên Viên muội tử rất khoan dung độ lượng, chàng không nên để muội ấy chịu ấm ức mới phải.
- Khụ, chuyện này ….
Vương Phác đỏ mặt lên, chuyển đề tài.
- Tình hình quân địch hiện nay không nói những chuyện này nữa, binh mã 3 trấn Dương Châu, Hoài An, Phượng Dương nhất định phải được bố trí ổn
thỏa, nếu không rất có thể khiến cho 4 phủ Giang Bắc sa vào chiến loạn,
khiến cho dân chúng Giang Bắc rơi vào cảnh binh đao, nàng có phương án
gì không?
Liễu Như Thị đã không còn vẻ mặt chế nhạo nữa, nghiêm mặt nói:
- 3 trấn Giang Bắc thì thực lực của Cao Kiệt mạnh nhất, có gần 100 ngàn
đại quân, thực lực của bên Lưu Lương Tá yếu hơn, cũng có 60 ngàn quân,
thực lực bên phía Lưu Trạch Thanh yếu nhất, chỉ có hơn 30 ngàn người,
cho nên muốn chỉnh đốn 3 trấn Giang Bắc thì cần phải bắt đầu từ phía bên Cao Kiệt, chỉ cần Cao Kiệt quy thuận rồi, việc chỉnh đốn bên phía Lưu
Lương Tá và Lưu Trạch Thanh dễ dàng hơn.
Vương Phác nói:
- Làm thế nào mới có thể khiến cho 3 trấn Giang Bắc quy thuận.
Liễu Như Thị nói:
- Nếu muốn 3 trấn Giang Bắc quy thuận, Hầu gia phải ân uy coi trọng như nhau, thưởng phạt phân minh.
Vương Phác nói:
- Sao lại ân uy đều xem trọng, thưởng phạt phân minh?
Liễu Như Thị nói:
- Gọi là ân trọng đều xem trọng, thưởng phạt phân minh chính là nói Hầu
gia phải coi tướng sỹ 3 trấn Giang Bắc như tướng sỹ tân binh của đại bản doanh Yến Tử Cơ, thưởng thì cùng thưởng, phạt thì cùng phạt, chừng mực
phải thống nhất không được bên trọng bên khinh, chỉ có như vậy mới có
thể khiến cho tướng sỹ 3 trấn Giang Bắc quy thuận được.