Thiết Huyết Đại Minh

Chương 257: Q.1 - Chương 257: Điểm yếu của Vương Phác




Hoàng Thành Nam Kinh, Phụng Thiên điện.

Thái Tử Chu Từ Lãng chính thức đăng cơ xưng đế, cũng sửa niên hiệu thành Long Vũ, năm sau là năm Long Vũ nguyên niên, bắt đầu từ bây giờ y không còn là Thái Tử Chu Từ Lãng nữa, mà đã là Đại Minh Long Vũ Đế Chu Từ Lãng rồi.

Đại sự đầu tiên sau khi Long Vũ Đế đăng cơ chính là ban chiếu lệnh quần thần hội thôi các Phụ thần Nội các.

Cái gọi là hội thôi chính là để các đại thần cùng nhau đề cử người có tài nhập các phò chính. Kỳ thực đây chính là tuyển cử dân chủ, hơn nữa còn là tuyển cử dân chủ chân chính, đương nhiên, không phải là nói tuyển cử dân chủ thì nhất định phải là công chính, công bằng. Trên thực tế, trên thế giới này không tồn tại tuyển cử công chính, công bằng thật sự, cái gọi là tuyển cử dân chủ cũng chỉ là một tấm màn đen tối mà thôi.

Ví như hội thôi năm đầu Sùng Trinh, vốn dĩ người đảng Đông Lâm Tiền Khiêm Ích nhập chủ nội các có tiếng nói rất cao, quả thật có thể nói là mọi người đều có chung mục địch, nhưng Ôn Thể Nhân và Chu Diên Nho lại cứ lấy “Quân tử bất đảng” làm lý do để kéo Tiền Khiêm Ích xuống ngựa. Kết quả là Tiền Khiêm ích mất chức quan, bị giáng xuống làm Thường thục, Ôn Thể Nhân và Chu Diên Nho lần lượt bước lên vị trí Nội các Thủ phụ.

Trương Tử An vung cây phất trần trong tay, dùng giọng the thé hô to:

- Đình nghị hôm nay, do chư vị đại thần hội thôi Nội các Phụ thần.

Vừa dứt lời, Tiền Khiêm Ích liền đứng ra quỳ xuống thềm son, cất cao giọng nói:

- Thần cho rằng Tôn đại nhân tài đức vẹn toàn, lại còn có công định sách, có thể làm Nội các Thủ phụ.

Tiền Khiêm Ích vừa dứt lời, Lữ Đại Bảo, Trương Phổ, Ngô Ứng của đảng Đông Lâm cũng lần lượt tán thành.

Lần trước khi Sử Khả Pháp đề nghị bổ sung quan viên nam Kinh, khá nhiều người đảng Đông Lâm được bổ nhiệm vào lục bộ Nam Kinh, Đô Sát viện và Khoa đạo nha môn. Những người đảng Đông Lâm này tuy phần lớn là chức quan thấp bé, quan hàm cao nhất là Tiền Khiêm Ích, chẳng qua cũng chỉ là Lễ bộ Thị lang, nhưng người đông, người ta có câu người đông thế mạnh. Một đám cùng nhau quỳ xuống, không thể nghi ngờ là rất có sức ảnh hưởng.

Những đại thần Mã Sỹ Anh, Cao Hoằng Đồ, Khương Viết Quảng đều lộ vẻ ngạc nhiên, bọn họ không ngờ người của phục xã Đông Lâm lại đề cử Tôn Truyền Đình nhập chủ Nội các! Bởi vì quan hệ của Sử Khả Pháp và phục xã Đông Lâm vẫn rất thân thiết. Vốn dĩ bọn họ cho rằng người của phục xã Đông Lâm nhất định sẽ đề cử Sử Khả Pháp nhập chủ Nội các. Lấy thế lực mạnh mẽ của phục xã Đông Lâm trong quan trường Nam Kinh, thậm chí bọn họ nhận định rằng Sử Khả Pháp đương nhiên là sẽ làm Nội các Thủ phụ.

Sử Khả Pháp đứng trên hàng đầu cũng không khỏi có chút thất vọng, y cảm thấy mình bị người của phục xã Đông Lâm bán đứng.

Nhưng ngược lại thì Tôn Truyền còn khiêm nhường, vội vàng quỳ xuống thềm son, tấu:

- Lão thần tài sơ học thiển, không đủ để nhập các chủ chính.

Tôn Truyền Đình khiêm nhường, nhưng lại không có ai hưởng ứng.

Thấy sau một lúc lâu cũng không có ai đề xuất ý kiến, Long Vũ Đế dùng giọng nói non nớt, nói:

- Tiên đế từng nói với trẫm, người để lại cho trẵm hai vị năng thần một văn một võ, có thể trông cậy, Tôn ái khanh chính là vị văn thần trong lời nói của Tiên đế! Nếu chư vị đại thần đều cho rằng ái khánh có thể làm Nội các Thủ phụ, thì coi như mọi người có cùng ý nghĩ rồi, Tôn ái khanh đừng từ chối nữa.

Tôn Truyền Đình giơ cao nha vật (tấm thẻ bằng gỗ các quan cầm khi thượng triều), cất cao giọng nói:

- Lão thần lo sợ.

Tôn Truyền Đình tuy là miệng nói lo sợ, nhưng ai cũng biết ý tứ trong lời nói của lão là đã nhận lời rồi, Long Vũ Đế vui vẻ nói:

- Nội các Thủ phụ chính là Tôn ái khanh, chư vị đại thần có thể tái đề cử mấy vị hiền thần nữa, cùng Tôn ái khanh quản lý Nội các.

Long Vũ Đế vừa dứt lời, Tôn Truyền Đình liền giơ cao nha vật bẩm:

- Lão thần cho rằng, Tiền đại nhân, Lữ đại nhân tiếng tăm khắp Giang Nam, tài đức vẹn toàn, có thể làm Nội các Phụ thần.

Tôn Truyền Đình vừa dứt lời, sắc mặt của Mã Sỹ Anh, Sử Khả Pháp liền biến đổi.

Đối với ứng cử viên cho Nội các Phụ thần, không thể nghi ngờ là lời nói của Nội các Thủ phụ rất có phân lượng, cho dù là Tiên đế, cũng phải thận trọng suy xét người do Nội các Thủ phụ đề xuất, Hoàng Thượng năm nay tuổi còn trẻ, vậy thì càng phải coi trọng ý của Nội các Thủ phụ Tôn Truyền Đình này rồi. Trên cơ bản thì việc này chính là do Tôn Truyền Đình định đoạt.

Tôn Truyền Đình nói để cho Tiền Khiêm Ích và Lữ Đại Bảo vào Nội các, vậy thì ắt chính là hai người này rồi, trên cơ bản là Sử Khả Pháp, Mã Sỹ Anh không có việc gì. Tuy rằng hai người cảm thấy bất mãn, nhưng lại không thể công khai đưa ra ý kiến phản đối, bởi vì bọn họ cũng là quan viên được yêu cầu nhập các rất cao, để tránh hiềm khích.

Cao Hoằng Đồ lại giận đến xanh cả mặt, lúc trước khi lập tân quân, y và Tôn Truyền Đình ở cũng một trận doanh, những tưởng Tôn Truyền Đình trở thành Nội các Thủ phụ, thế nào cũng sẽ để y nhập các mới đúng. Nhưng điều khiến y vạn vạn lần không ngờ đến là, Tôn Truyền Đình lại tiến cử Tiền Khiêm Ích và Lữ Đại Bảo!

Trên thực tế, để Tiền Khiêm Ích và Lữ Đại Bảo nhập các là chuyện mà Vương Phác và Tôn Truyền Đình đã bàn bạc xong trước đó. Vì nhược điểm của Tiền Khiêm Ích và Lữ Đại Bảo đã rơi vào tay Vương Phác, bọn họ phải nghe lời Vương Phác, ở Nội các chỉ có thể làm theo lời của Tôn Truyền Đình. Như thế sẽ đảm bảo được sự thống nhất trong chính sách của Nội các, sẽ không xuất hiện nhiều ý kiến trái chiều trong phương lược đại chính.

Bộ máy Nội các cứ như vậy sẽ ổn định.

Tuy rằng Mã Sỹ Anh, Sử Khả Pháp và Cao Hoằng Đồ cảm thấy bất mãn, thậm chí là phẫn nộ, nhưng bọn họ không còn cách nào, bởi vì Tôn Truyền Đình đã là Nội các Thủ phụ, mà tuyệt đại bộ phận quan viên trong triều đều là người của đảng Đông Lâm, dựa vào mấy người bọn họ phản đối thì có tác dụng gì? Cho dù là đề xuất ý kiến của mình ra, không có người phụ họa, chẳng qua chỉ là tự làm mất mặt mình mà thôi.

Nội các mới thành lập thể hiện hiệu suất, buổi chiều cùng ngày đã định ra danh sách Đường quan lục bộ và Đô Sát viện Đô ngự sử:

Lễ bộ Thượng thư: Tôn Truyền Đình

Lễ bộ Thị Lang: Tiền Khiêm Ích, Lữ Đại Bảo (Chiếu theo lệ thường, Nội các Phụ thần phải là Lễ bộ Thượng Thư hoặc Lễ bộ Thị Lang)

Sử bộ Thượng thư: Tôn Truyền Đình

Binh bộ Thượng thư: Sử Khả Pháp

Hộ bộ Thượng thư: Cao Hoằng Đồ

Hình bộ Thượng thư: Cao Trác

Công bộ Thượng thư: Mã Sỹ Anh

Đô Sát viện tả Đô ngự sử: Lưu Tông Chu

Đô Sát viện hữu Đô ngự sử: Vương Đạc

Ngoại trừ định ra ứng viên cho Đường quan của lục bộ và Đô Sát viện Đô ngự sử, Nội các còn thảo ra danh sách Võ tướng được thăng tiến.

Tả Lương Ngọc làm Ninh Nam Bá.

Cao Kiệt làm Hưng Bình Bá.

Lưu Lương Tá làm Quảng Xương Bá.

Lưu Trạch Thanh làm Đông Bình Bá.

Vương Phác làm Tĩnh Nam Hầu, Đề đốc Nam Trực, quân vụ của năm tỉnh Chiết Giang, Phúc Kiến, Hồ Quảng, Giang Tây, cùng với Tả Lương Ngọc, Cao Kiệt, Lưu Lương Tá, Lưu Trạch Thanh đều chịu tiết chế.

Bộ tướng của Tả Lương Ngọc là Kinh Thanh Viên, Lưu Quang Tổ, Lý Quốc Dũng, Từ Dùng, Hách Hiệu Trung làm Tổng binh.

Bộ tướng của Cao Kiệt là Lý Bản Thâm, Cao Tiến Khố, Lý Thành Đống, Ngô Thắng Triệu làm Tổng binh.

Bộ tướng của Lưu Lương Tá là Mã Đắc Công, Điền Hùng làm Tổng binh.

Bộ tướng của Lưu Trạch Thanh là Lưu Lỗ Hòa, Lưu Hồng Cơ, Lý Hóa Kình làm Tổng binh.

Bộ tướng của Vương Phác là Mặt Sẹo, Triệu Tín, Đường Thắng, Trương Hòa Thượng, Hoàng Đắc Công làm Tổng binh.

Thiên Tân vệ, đại doanh nghĩa quân.

Tướng sỹ nghĩa quân toàn bộ đốt giấy để tang, toàn mặt đồ trắng, tất cả tinh kỳ đều toàn bộ đổi thành màu trắng, trên trường mâu cũng buộc vải trắng, nhìn từ xa, trên giáo trương tựa như được phủ bởi một lớp băng tuyết.

Hồng nương tử thân khoác áo tang, đầu đeo vải trắng, đã trở thành Bạch nương tử rồi.

Sau lưng Hồng nương tử, Lý Hổ, Kinh Mậu Thành cầm một tấm vải biểu ngữ màu trắng, trên đó là huyết thư do Hồng nương tử dùng máu tươi của ba người Lý Nghĩa viết thành: “Vì chồng báo thù, tiêu diệt Sấm tặc!”

Mấy ngàn tướng sỹ nghĩa quân ở dưới đài duyệt binh im phăng phắc, lúc Hồng nương tử quay sang nhìn khuôn mặt ai oán và thê lương của Lý Nham, liền trở nên đằng đằng sát khí, trong con mắt to sáng ngời quyến rũ lúc này đã tràn đầy hận thù khắc sâu trong xương tủy, trên đôi má lún đồng tiền tuyệt đẹp khi sương tái tuyết lúc này lại toát ra một thần sắc vô cùng kiên định.

- Sấm tặc vô đạo, giết hại trung lương!

Giọng nói của Hồng nương tư vẫn dễ nghe như vậy, nhưng trong giọng nói lại lộ ra sát khí lạnh lẽo:

- Hôn quân vô đạo như thế không đáng để chúng ta hiệu trung với hắn, Hồng nương tử ta hôm nay đứng trước mặt ba quân tướng sỹ mà thề, thế sống chết cũng tru sát Sấm tặc, báo thù cho vong phu!

- Báo thù cho đại ca!

- Báo thù cho Tướng quân!

Lý Hổ, Kinh Mậu Thành đồng thời vung tay rống to.

- Báo thù cho Tướng quân!

- Báo thù cho Tướng quân!

- Báo thù cho Tướng quân!

Dưới đài duyệt binh, mấy ngàn tướng sỹ nghĩa quân hô to ba lần hưởng ứng theo.

Mấy ngàn người này là người từ Hà Nam Kỷ huyện do Lý Nham chọn ra, bọn họ trung thành với Lý Nham hơn so với Lý Tự Thành, hiện tại Lý Tự Thành giết Lý Nham, bọn họ đương nhiên muốn theo Hồng nương tử phản lại Lý Tự Thành.

Nam Kinh, đại doanh Yến Tử Cơ.

Lúc Vương Phác dẫn Thư ký quân vụ Liễu Như Thị tất tả vào phòng, Thư ký tình báo Liễu Khinh Yên đã đợi được một hồi lâu. Nhìn thấy Vương Phác và Liễu Như Thị cùng vào, trong đôi mắt của Liễu Khinh Yên không khỏi hiện lên một chút ghen tỵ.

Tuy nhiên, chút ghen tỵ này chợt lóe rời chợt tắt, yêu nữ Liễu Khinh Yên này rất nhanh đã khôi phục lại thần thái quyến rũ, dùng cặp mắt xinh đẹp nhìn về phía Vương Phác, nói:

- Phò mã gia, phương bắc đã xảy ra chuyện lớn.

Vương Phác nói:

- Xảy ra chuyện lớn gì?

Liễu Khinh Yên nói:

- Một tin xấu, một tin tốt, ngài muốn nghe tin xấu trước hay tin tốt trước?

- Tin tốt.

Vương Phác nói:

- Đương nhiên là nghe tin tốt trước.

Liễu Khinh Yên nói:

- Tin tốt chính là Lý Nham đã chết, Hồng cô nương ngài ngày nhớ đêm mong hiện đã thành tiểu quả phụ trẻ đẹp rồi.

- Khụ

Vương Phác lộ vẻ mặt xấu hổ, có chút ngượng ngùng nói:

- Đây mà coi là tin tốt gì chứ?

- Sao lại không phải là tin tốt?

Liễu Khinh Yên lại nhẹ nhàng nói:

- Ngài có biết Lý Nham chết như thế nào không?

Vương Phác nói:

- Chết làm sao?

Liễu Khinh Yên nói:

- Là bị Sấm tặc giết chết đấy.

- Hả?

Vương Phác ngạc nhiên nói:

- Sấm tặc quả thật là đã giết Lý Nham?

- Không phải vậy sao.

Liễu Khinh Yên nói:

- Hiện tại Hồng nương tử đã treo cờ hiệu muốn tru sát Sấm tặc báo thù cho Lý Nham, việc này đối với Phò mã gia ngài mà nói có xem là tin tức tốt hay không?

- Tính, đương nhiên là tính.

Vương Phác gật gật đầu, lại hỏi:

- Vậy tin xấu thì sao?

Khuôn mặt của Liễu Khinh Yên trở nên nghiêm nghị, nói:

- Tin xấu chính là, Ngô Tam Quế đã dẫn Kiến Nô vào quan, đánh bại lưu tặc ở Nhất Phiến Thạch. Hiện tại Ngô Tam Quế đang cùng Kiến Nô hợp binh tiến về phía Bắc Kinh. Đường khẩu ở Bắc Kinh cũng truyền đến một tin tức, sáng hôm qua, Lý Tự Thành đã đăng cơ xưng đế ở Hoàng Cực điện, và đã suất quân chạy trốn khỏi Bắc Kinh vào chiều hôm qua!

- Ầm!

Vương Phác vỗ án, giận dữ nói:

- Ngô Tam Quế, không ngờ tên cẩu Hán gian này vẫn dẫn Kiến Nô vào quan!

Liễu Khinh Yên vẻ mặt ngưng trọng, nói:

- So với dự đoán của chúng ta, sự việc có thể sẽ hỏng bét.

Vương Phác nghiêm túc nói:

- Sao?

Liễu Khinh Yên nói:

- Ngô Tam Quế đánh là khôi phục Đại Minh, giương cờ hiệu là báo thù cho Tiên đế, mà trên danh nghĩa Kiến Nô chỉ là ngoại binh do y mượn đến, thế lực cố Minh chân tướng bất minh rất có thể sẽ bị Kiến Nô lợi dụng!

Trên khuôn mặt trắng nõn của Liễu Như Thị cũng toát ra vẻ ngưng trọng, hạ giọng nói:

- Một khi tin tức này rơi vào tay Giang Nam, người ủng hộ Ngô Tam Quế, hoan nghênh Kiến Nô vào quan chỉ e là cũng sẽ không ít, nói không chừng sẽ còn đề nghị hợp tác với Kiến Nô thảo phát lưu tặc nữa. Nhắc đến mới nói, vào thời nhà Đường đã từng có tiền lệ mượn binh Hồi Hột bình định loạn An Sử.

- Kiến Nô không phải là Hồi Hột!

Vương Phác trầm giọng nói:

- Hồi Hột không có dã tâm với Trung Nguyên, nhưng Kiến Nô lại có lòng khiến Hoa Hạ ta diệt vong!

- Vậy thì chỉ có thể tiên phát chế nhân.

Đôi mắt xinh đẹp của Liễu Như Thị chăm chú nhìn Vương Phác, nói:

- Lợi dụng sức ảnh hưởng mạnh mẽ của phục xã Đông Lâm ở Giang Nam rải tin tức trong dân gian, nói Ngô Tam Quế đã âm thầm hàng Nô, đại quân Kiến Nô lần này vào quan cũng là ý tại Trung Nguyên, tuyệt không chỉ là vì tiêu diệt lưu tặc giúp Đại Minh ta.

Tiên phát chế nhân của Liễu Như Thị quả thật không phải là không lợi hại, chỉ cần dân chúng Giang Nam có nhận thức tiên nhập vi chủ, thì sẽ không chịu sự che mắt của “Đoàn quân nhân nghĩa” của Kiến Nô.

- Được.

Vương Phác vui vẻ nói:

- Cứ thế mà làm!

Liễu Như Thị lại nói:

- Lưu tặc đánh thua ở Nhất Phiến Thạch, trước giết Lý Nham, sau lại rút lui khỏi Kinh sư, Ngô Tam Quế lại dẫn đại quân Kiến Nô vào quan, thế cục phương bắc trở nên biến liên tục.

- Biến đổi liên tục?

Vương Phác lắc lắc đầu nói:

- Chưa chắc, đúng như lời cô nương vừa nói, Ngô Tam Quế dẫn Kiến Nô đánh vào quan là khôi phục Đại Minh, giương cờ hiệu là báo thù cho Tiên đế, lừa gạt rất hay, thế lực cố Minh năm tỉnh phía bắc ví dụ như Tổng binh Đại Đồng Khương, Tổng binh Mật Vân Đường Thông, chỉ sợ trong một đêm sẽ cùng trở giáo!

Liễu Như Thị gật đầu nói:

- Thế thì cũng rất có khả năng.

Vương Phác nói:

- Có thể dự đoán được, dưới sự truy sát của liên quân Ngô Tam Quế và Kiến Nô, lưu tặc sẽ binh bại như núi đổ. Nếu không có ngoại lực tham dự vào, lưu tặc diệt vong chỉ là chuyện sớm mượn, cứ như thế thì năm tỉnh phía bắc sẽ hoàn toàn rơi vào tay của Kiến Nô, mà cục diện như thế không thể nghi ngờ là rất bất lợi đối với chúng ta.

Liễu Như Thị thông minh sắc sảo, rất nhanh đã hiểu được ngụ ý của Vương Phác, giọng nói ngưng trọng:

- Tướng quân, ngài muốn ám trợ lưu tặc?

- Lưu tặc bức chết Tiên đế, có thù không đội trời chung với Đại Minh, há có thể giúp nó.

Vương Phác nói một câu, torng con ngươi đã lóe ra một tia giảo hoạt, hạ giọng nói:

- Tuy nhiên, Bắc Kinh chính là cố đô Đại Minh, thân là thần tử Đại Minh, ta há có thể trơ mắt đứng nhìn nó trở thành đô thành của Kiến Nô?

Liễu Như Thị nghe xong cặp mắt không khỏi sáng lên, nàng đã hiểu được ý của Vương Phác. Vương Phác dùng kế vây Ngụy cứu Triệu, bày ra thế quy mô tiến công Bắc Kinh, khiến cho Kiến Nô và Ngô Tam Quế không dám toàn lực truy sát lưu tặc. Cứ như vậy, vừa thực hiện được mục đích ám trợ lưu tặc, cũng sẽ không để cho những tên quan lại cổ hủ trong triều nắm lấy điểm yếu.

Sau trận thua ở Nhất Phiến Thạch, lưu tặc đã nguyên khí đại thương, kẻ thù chủ yếu của Đại Minh từ lưu tặc đã trở thành Kiến Nô. Đối đầu với đại địch, phải kéo lưu tặc về phe một lúc vẫn là điều nên làm, lưu tặc bức chết Sùng Trinh thì có là gì? Trong mắt chính trị gia không có bạn bè vĩnh viễn, cũng không có kẻ thù vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn, mà hiện tại Vương Phác chính là một tay chính trị gia dơ bẩn.

Vương Phác đi đến trước án, mở tấm bảo đồ ra, hỏi:

- Cao Kiệt, Lưu Lương Tá ở đâu rồi?

Nam Minh cũng không phải bền chắc như thép, Vương Phác cũng có điểm yếu của hắn. Điểm yếu của hắn chính là Tổng binh bốn trấn Lưu Trạch Thanh, Lưu Lương Tá, Cao Kiệt, Tả Lương Ngọc. Tổng binh bốn trấn này nắm giữ gần trăm vạn tướng sỹ, nhất là Tả Lương Ngọc chiếm cứ Vũ Xương, hiệu xưng cầm binh tám mươi vạn. Trước khi giải quyết Tổng binh bốn trấn, Vương Phác tuyệt đối không dám dẫn binh xuất chinh.

Vạn nhất Tổng binh bốn trấn thừa dịp Vương Phác xuất chinh, lấy danh nghĩa “Thanh quân trắc” dẫn binh chiếm Nam Kinh thì làm sao?

Phàm việc gì cũng phải nghĩ đến chỗ tốt, rồi lại phải nghĩ đến chỗ xấu để phòng bị, Vương Phác nhất định phải tính toán chỗ tốt chỗ xấu!

Lưu Trạch Thanh sớm đã đến Nam Kinh, vẫn đang hưởng thụ tiệc chiêu đãi, còn Lưu Lương Tá và Cao Kiệt cũng đang trên đường đến Nam Kinh. Điều khiến Vương Phác đau đầu nhất là Tả Lương Ngọc, tên khốn này không biết là có tâm nhãn hơn bọn người Lưu Trạch Thanh, hay là sau lưng có cao nhân chỉ điểm, cứ ở Vũ Xương sống chết cũng không chịu đến Nam Kinh.

Liễu Khinh Yên nói:

- Lưu Lương Tá, Cao Kiệt đã qua Giang Đô, khoảng ba bốn ngày mới có thể đến Nam Kinh.

Thiên Tân vệ.

Hồng nương tử đang dùng thân phận chủ tướng quân Hà Nam triệu tập Lý Hổ, Kinh Mậu Thành và mười mấy tướng lĩnh nghĩa quân nghị sự. Cục diện này có chút nào ngoài dự đoán của Lý Hổ. Vốn dĩ y cho rằng Hồng nương tử chẳng qua chỉ là một phụ nữ, sau khi Lý Nham chết, Lý Hổ y chính là chủ tướng quân Hà Nam không ai chối cãi, nếu như Hồng nương tử muốn báo thù cho Lý Nham, thì nhất định vào dựa dẫm vào Lý Hổ y.

Cứ như vậy, Lý Hổ có thể cùng Hồng nương tử sớm tối qua lại, cuối cùng sẽ ôm được mỹ nhân về.

Dã tâm của Lý Hổ không chỉ dừng lại ở đấy, y còn muốn mượn cái chết của Lý Nham để thượng vị, trở thành Thống soái quận Hà Nam! Đây cũng chính là lý do Lý Hổ đột nhiên hạ sát Lý Nghĩa, bởi vì y không muốn trở về làm việc dưới trướng Lý Tự Thành. Y muốn độc lĩnh một quân, thừa dịp loạn thế trở thành Thống soái nghĩa quân ngang hàng với Lý Tự Thành!

Nhưng hiện tại kết quả lại hoàn toàn không như mong đợi của Lý Hổ, Hồng nương tử bình thường tính tình dịu dàng yếu đuối, đã biểu hiện ra sức kêu gọi và sự quyết đoán khiến người khác giật mình, trên giáo trường lập một lời thề máu đã khiến con tim của mấy ngàn tướng sỹ Kỷ huyện hướng về nàng, thực tế là bây giờ nàng đã trở thành Chủ soái của quân Hà Nam rồi!

Đôi mắt của Hồng nương tử chậm rãi liếc nhìn chư tướng, ngưng trọng nói:

- Tất cả mọi người nói thử xem, thù này phải báo như thế nào?

- Vậy thì cần gì phải nói.

Hồng nương tử vừa dứt lời, một tên tướng lĩnh nghĩa quân hét to:

- Đương nhiên là đánh về phía Bắc Kinh, chặt cái đầu chó của Sấm tặc bái tế anh linh của Tướng quân.

- Không được.

Kinh Mậu Thành lắc đầu phản đối:

- Quân ta binh ít, chỉ có không đến năm ngàn người, mà dưới trướng Sấm tặc lại có mười mấy vạn đại quân, còn chưa tính đến quân đội phân bố ở các tỉnh, chênh lệch thực lực quá xa. Nếu cứ như vậy mà đánh tới Bắc Kinh, không báo được thù thì không nói, chỉ e là phải trả giá bằng tính mạng.

Một tướng lĩnh nghĩa quân khác nói:

- Vậy ta nói, nếu muốn báo thù cho Tướng quân, cũng chỉ có thể đầu hàng Ngô Tam Quế!

- Câm miệng!

Đôi mắt xinh đẹp của Hồng nương tử trở nên mãnh liệt, quát:

- Hạ lão tứ ngươi nhớ cho kỹ, Ngô Tam Quế là Hán gian, chúng ta muốn báo thù cho tướng công, thì tuyệt không thể vì báo thù mà đi làm Hán gian! Lời này hôm nay coi như ngươi chưa nói, sau này nếu nhắc lại nữa, thì đừng trách Hồng Anh ta không khách khí!

Tướng lĩnh tên Hạ lão tứ kia lập tức câm miệng, Hồng nương tử phát uy thật sự là có thể dọa người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.