Những khoản bạc trắng này vào Đại Minh thông qua hàng hóa. Mặc dù đã tạo thành biên độ nhất định ngân giá và sự tăng trưởng của vật giá, lại
thúc đẩy mạnh mậu dịch và sự phát triển kinh tế thương phẩm, có thể nói
trong khoảng hơn 100 năm từ thời Gia Tĩnh tới thời Sùng Trinh, kinh tế
thương phẩm Đại Minh có thể nói là tăng trưởng bùng nổ!
Theo thuật ngữ sử dụng hiện tại, tốc độ tăng trưởng GDP năm đó rất có thể đạt tới trên 30%.
Vì vậy có thể thấy, khoản thu nhập thuế hải quan khổng lồ mười triệu
lượng cũng không có gì là lạ. Dù sao thuế suất thuế quan Vương Phác định ra có thể đạt cao 200%, cũng chính là nói chỉ cần Đại Minh bán tơ lụa,
trà và gốm sứ giá trị năm triệu lượng là có thể đạt được thu nhập thuế
quan mười triệu lượng bạc trắng rồi. Dùng thuật ngữ ngày nay để nói,
điều này căn bản chính là mậu dịch kiểu cướp giật!
Nhưng Đại Minh khi đó đúng là có tư cách như vậy!
Cứ coi như là trưng thu 200% thuế xuất nhập khẩu, thương nhân phương tây cũng chỉ có thể nhập khẩu tơ lụa, trà lá và gốm sứ từ Đại Minh. Bởi vì
sản phẩm sản xuất của nước họ không những là loại thứ hạng mà giá cả còn cao ngất ngưởng hơn giá xuất nhập khẩu của Đại Minh. Từ xưa tới nay,
sản vật của Trung Hoa luôn chiếm ưu thế tuyệt vời!
Trên thực tế, mãi cho tới cuối những năm Mãn Thanh, thương phẩm tơ lụa,
lá trà, gốm sứ Trung Quốc đều chiếm ưu thế tuyệt đối. Thế giới phương
tây bởi vì không tìm được bạc trắng để trao đổi thương phẩm với người
Trung Quốc, cho nên mới nghĩ tới nha phiến. Ban đầu dùng nha phiến đổi
lấy bạc trắng của người Trung Quốc, sau đó dùng bạc trắng để mua lại
thương phẩm của người Trung Quốc, cho nên mới có chiến tranh nha phiến
hai lần, mới có hỏa thiêu vườn Viên Minh, mới có hải chiến Giáp Ngọ ….
Nói cách khác, nếu chính phủ Mãn Thanh đủ cứng rắn, có thể trấn áp được
thế tấn công nha phiến của các nước phương tây, hoàn toàn có thể dựa vào thương phẩm thế mạnh tuyệt đối để thành lập hệ thống mậu dịch thế giới
lấy Trung Quốc làm chủ đạo, cũng chính là hệ thống mậu dịch ngân bản vị. Nếu như vậy, địa vị của Trung Quốc sẽ tương đương với nước Mỹ ngày nay.
Tiếc là, kẻ thống trị Mãn Thanh đầy nô tính, căn bản không xem mình là
người Trung Quốc. Chúng đã đem bán Trung Quốc, đem toàn bộ biển bạc
trắng đã được tích góp hơn 500 năm qua của Trung Quốc từ thời Minh đến
nay bán cho người phương tây. Từ đó khiến cho Trung Quốc cận đại rơi vào cảnh nghèo khó, cho đến ngày nay cũng vẫn chưa khôi phục lại được
nguyên khí ….
Thân là một kẻ xuyên việt, tất nhiên Vương Phác không thể để lịch sử bi
thương như vậy tiếp diễn. Ở thời đại này, đế quốc Đại Minh vẫn liên tục
xuất tơ lụa, lá trà, gốm sứ sang thế giới phương tây, mậu dịch nha phiến cũng vẫn xuất hiện như cũ, nhưng đối tượng đã có sự thay đổi.
Buôn bán nha phiến ở thời đại này chỉ có thể là Trung Quốc phá giá nha
phiến phương tây, mà không phải là phương tây phá giá nha phiến Trung
Quốc.
Vương Phác mỉm cười nói:
- Cha, đây mới chỉ là hơn một mười triệu thuế quan mà cha đã vui như vậy sao? Những ngày tốt đẹp vừa mới bắt đầu, cha hãy nhìn xem, chưa tới 2
năm nữa thuế quan hải quan sẽ tăng nhanh vùn vụt!
- Tăng vùn vụt?
Tôn Truyền Đình kinh ngạc nói.
- Con nói là … hai mươi triệu lượng?
- Ha ha.
Vương Phác mỉm cưởi.
- Hai mươi triệu lượng tính làm gì, tương lai triều Đại Minh còn phải tăng lên hơn trăm triệu nữa!
- Hơn trăm triệu?
Tôn Truyền Đình lắc lắc đầu.
- Con đừng có khoác lác nữa.
- Được rồi, vậy thì không nói chuyện này nữa.
Vương Phác cũng không muốn nói quá nhiều về chuyện này với Tôn Truyền
Đình. Tôn Truyền Đình dù sao cũng không phải là người xuyên việt, ông
không thể biết được bản đồ mậu dịch toàn thế giới khi đó. Vương Phác nói tiếp:
- Cha, bây giờ con muốn nói với cha chuyện khác, nhân lúc bây giờ khí hậu còn tốt, con muốn phát binh thu phục Liêu Đông.
- Phát binh Liêu Đông?
Tôn Truyền Đình kinh ngạc nói.
- Chẳng phải con luôn chủ trương bài trừ ngoại tất an nội trước sao?
Hiện giờ Lý Tự Thành, Trương Hiến Trung và Ngô Tam Quế đều vẫn chưa được dẹp yên.
- Không, tình hình bây giờ đã khác rồi.
Vương Phác phẩy tay áo, nói:
- Lý Tự Thành, Trương Hiến Trung và Ngô Tam Quế bây giờ dù vẫn chưa được dẹp yên, nhưng họ đã không còn làm được gì nhiều ở Tây Sơn nữa rồi,
càng không thể uy hiếp tới sự an nguy của triều đình, cho nên chúng ta
hoàn toàn có thể ra tay thu phục Kiến Nô ở Liêu Đông rồi.
Tôn Truyền Đình không hiểu nói:
- Đây có lẽ là bỏ gần tìm xa ư?
- Bỏ gần tìm xa cũng là bất đắc dĩ.
Vương Phác nói.
- Vốn là thu phục Liêu Đông cũng phải mất vài năm, trước tiên phải dẹp
yên Lý Tự Thành, Trương Hiến Trung và Ngô Tam Quế, sau đó mới thu phục
Kiến Nô. Nhưng bây giờ Cục đóng tàu Trấn Hải cấp bách cần gỗ của Liêu
Đông để gây dựng thủy sư, cho nên phải thu phục Kiến Nô trước.
- Gây dựng thủy quân?
Tôn Truyền Đình nói.
- Vân Nam Quý Châu cũng có loại gỗ tốt, sao lại phải Liêu Đông chứ?
Vương Phác nói:
- Quý Châu và Vân Nam đường đi hiểm trở, giá thành vận chuyển quá cao,
hơn nữa chu kỳ quá dài, mà gỗ của Liêu Đông lại có thể vận chuyển theo
đường biển, cực kỳ thuận lợi.
- Được rồi.
Tôn Truyền Đình suy nghĩ một hồi, gật đầu nói.
- Về mặt quân sự từ trước đến giờ đều là con tính toán là được rồi. Cho
nên, con thấy trước tiên nên thu phục Liêu Đông, vậy thì thu phục Liêu
Đông trước đi. Về phương diện hậu cần con hoàn toàn không phải lo lắng.
Trước mắt ngân khố còn dồi dào, quân lương và quân tiền đều không có vấn đề gì.
Trầm ngâm một lát, Vương Phác lại hỏi:
- Cha, con trai không ở kinh thành trong khoảng thời gian này, tình hình triều đình còn vững chứ?
Tôn Truyền Đình cười nói:
- Gì thế? Con còn sợ cha không giữ được thế cuộc sao?
Vương Phác liền nói:
- Đương nhiên con không phải nói ý đó, con là nói ….
- Được rồi, cha biết rồi.
Tôn Truyền Đình mỉm cười nói.
- Cục diện trong triều rất ổn định, quả thực là ổn định tới mức không
thể ổn định hơn được nữa. Từ sau khi xóa bỏ Đô sát viện và Khoa đạo nha
môn đi, Nội các, lục bộ không còn nhúng tay vào nữa, hiệu suất làm việc
cũng đã nâng cao, cơ cấu hành chính địa phương các tỉnh cũng đã được
điều chỉnh hoàn tất, chính lệnh Nội các có tác dụng truyền đạt tới các
tỉnh. Lão phu vào triều làm quan cũng đã mấy chục năm rồi, chưa từng
thấy tình hình tốt như vậy.