Thiết Huyết Đại Minh

Chương 384: Q.1 - Chương 384: Cao Bồi Phương Bắc (1)




Vương Phác bối rối không hiểu hỏi:

- Lệnh giết Hồ có thể làm cho mấy châu phủ phương bắc của Bắc Trực Lệ trở thành nguồn mộ binh ưu tú nhất của Trung Ương Quân? Nói thế là sao?

Liễu Như Thị đáp:

- Thời ngũ Hồ loạn Hoa Vũ Điệu Thiên vương Nhiễm Mẫn từng ban bố Lệnh giết Hồ, tuy nhiên Lệnh giết Hồ Bộ tham mưu của chúng ta đề ra hôm nay lại có điều khác biệt với Lệnh giết Hồ của Nhiễm Thiên vương!

Vương Phác hỏi:

- Khác nhau cái gì?

Liễu Như Thị trả lời:

- Thời ngũ Hồ loạn Hoa, người Hán nhiều lần đứng bên bờ tuyệt chủng, vì thế giết Hồ là nghĩ vụ của tất cả người Hán khi đó, nhưng bây giờ Đại Minh chúng ta đang trong tầm phục hưng, dân tộc Đại Hán nhanh chóng sẽ một lần nữa trở thành dân tộc lớn mạnh nhất trên thế giới này, do đó hoàn toàn không cần giết Hồ đề kéo dài huyết mạch người Hán, điều này sẽ làm đông đảo người Hán mất đi động lực giết hồ, bởi thế cần phải đưa vào động lực mới cho Lệnh giết Hồ.

Vương Phác vui vẻ nói:

- Nói tiếp đi.

Liễu Như Thị nói:

- Do Kiến Nô và Thát Tử Mông Cổ tàn sát bừa bãi, dân số Bắc Trực Lệ đã suy giảm mạnh, dân chúng chạy nạn về phía nam rất có thể đã quen với cuộc sống yên ổn ở phương nam, họ chưa chắc muốn quay về Bắc Trực Lệ làm lại từ đầu, cộng với tám chín phần mười dân chúng Bắc Trực Lệ đã chết trong chiến loạn, các châu các phủ của Bắc Trực Lệ tất sẽ xuất hiện rất nhiều đất hoang vô chủ.

- Suy nghĩ của Bộ tham mưu là thế này, ban bố Lệnh giết Hồ đến các tỉnh của Đại Minh, những người tự nguyện di chuyển đến Bắc Trực Lệ định cư thì quan phủ đều cấp mười mẫu ruộng, dân chúng định cư ở Bắc Trực Lệ giết chết người Hồ không bị hoạch tội, cứ giết chết một người Kiến Nô hoặc Thát Tử sẽ được thưởng mười lượng bạc!

- Ý kiến hay.

Vương Phác không kìm nổi tay hưng phấn kêu lên.

- Cứ thế, nông dân mất đất ở các tỉnh sẽ hăng hái tiến đến Bắc Trực Lệ định cư, do việc ban bố Lệnh giết Hồ, tàn binh Kiến Nô và Thát Tử ở Bắc Trực Lệ sẽ nhanh chóng bị dân chúng di chuyển tới đây săn bắt hết, sau đó, dân chúng Bắc Trực Lệ để được thưởng bạc có thể sẽ tự phát tổ chức lực lượng vũ trang tiến vào thảo nguyên lớn hoặc tới Liêu Đông săn bắt, có điều con mồi của họ không phải là dã thú, mà là Kiến Nô hoặc Thát Tử.

Nếu thật sự hình thành cục diện như thế, gần giống như sự xâm nhập của người da trắng vào châu Bắc Mĩ thế kỷ mười bảy, mười tám.

Lúc ấy người da trắng để giành được nhiều đất đai và của cải sản xuất hơn, liên tục tiến về phía trung và tây từ bờ biển Đông, từng bước xâm chiếm đất đai của người Anh-điêng sinh sống ở châu Bắc Mỹ, cuối cùng mấy trăm vạn người Anh-điêng gần như bị người da trắng diệt sạch, châu Bắc Mỹ rộng lớn cũng hoàn toàn trở thành thiên hạ của người da trắng.

Hơn nữa trong quá trình xâm chiếm về phía tây, còn diễn sinh ra một quần thể cực kỳ đặc biệt – cao bồi miền tây.

Tinh thần khai phá của cao bồi miền tây cuối cùng được đúc thành tinh thần quốc gia của Hợp chủng quốc Hoa Kỳ sau này, cuối cùng cũng đẩy Hợp chủng quốc Hoa Kỳ lên đỉnh thế giới.

Nếu sửa đổi thêm chút trong Lệnh giết Hồ mà Bộ tham mưu đề ra, rất có thể sẽ thu được hiệu quả tương tự.

Chỉ có điều người da trắng xâm chiếm phía tây giành giật đất đai của thổ dân Anh-điêng ở Bắc Mỹ, còn người Hán thì xâm chiếm về phía bắc giành đất đai của người Mông Cổ, người Nữ Chân, người Triều Tiên ở Bắc Á, nhờ thế diễn sinh ra một quần thể đặc biệt cũng không thể gọi là cao bồi miền tây, mà nên gọi là cao bồi miền bắc.

Nhưng không thể phủ nhận được, quần thể vừa là dân vừa là lính này quả thực đã trở thành nguồn mộ lính tốt nhất của Trung Ương Quân!

“Cao bồi miền bắc” quần thể đặc biệt có thể xuất hiện này có khả năng sẽ đưa những nhân tố như hiếu chiến, khuếch trương, tiến thủ, khai thác vào trong linh hồn của dân tộc Đại Hán.

Mà đây đúng là những thứ Vương Phác cần nhất, Vương Phác không hề nghĩ phải cướp đoạt quá nhiều đất đai cho Đại Minh trong những năm cuối cuộc đời, hắn cũng chưa từng nghĩ phải diệt vong tất cả ngoại tộc man di trong những năm cuối cuộc đời mình, hắn càng không muốn thống trị toàn bộ thế giới, nhưng hắn nhất định phải đưa nhân tố hiếu chiến, khuếch trương, khai thác, tiến thủ vào trong tinh thần của dân tộc Đại Hán.

- Như vậy…

Vương Phác trầm ngâm nói:

- Trước tiên ta nêu ra ba điểm cần sửa chữa, một là phạm vi áp dụng của Lệnh giết Hồ có thể mở rộng đến năm tỉnh Bắc Trực, Sơn Tây, Thiểm Tây, Sơn Đông, Hà Nam; Hai là thêm vào một điều nữa trên nền tảng khen thưởng hiện giờ, cứ giết chết một người Kiến Nô hoặc Thát Tử sẽ được một trăm mẫu đồng cỏ ở thảo nguyên hoặc mười mẫu điều trang ở quan ngoại; Ba là để đề phòng người Hán tự giết lẫn nhau để mạo nhận công trạng, các phủ Tổng đốc ở năm tỉnh phía bắc này cần chế định chế độ xét duyệt nghiêm khắc cùng biện pháp trừng phạt.

Ba điều mà Vương Phác bổ sung này rõ ràng rất chính xác.

Mở rộng phạm vi áp dụng Lệnh giết Hồ đến năm tỉnh phía bắc là để mở rộng quần thể “cao bồi miền bắc”, tăng thêm đồng cỏ và trang viên trong biện pháp khen thưởng là để dụ dỗ những “cao bồi miền bắc” này phối hợp với Trung Ương Quân từng bước xâm chiếm rất nhiều đất đai vô chủ ở thảo nguyên và Liêu Đông, để những cao bồi miền bắc có tinh thần dũng cảm khai thác này trở thành tiên phong của Trung Ương Quân.

Còn về điều thứ ba là để tránh cho Lệnh giết Hồ mất kiểm soát mà trở thành nguồn gốc gây họa của Hoa Hạ, đặc biệt không thể để dân bản địa các tỉnh phía nam của đế quốc Đại Minh bị cuốn vào trong đó, Vương Phác tuyệt đối không cho phép xuất hiện “cao bồi miền nam”.

Thân là kẻ xuyên việt, Vương Phác biết rõ đất nước Trung Hoa thực ra không có năm mươi sáu dân tộc như hậu thế tuyên bố!

Cái gọi là năm mươi sáu dân tộc này thực ra là do đám chuyên gia, giáo sư, học giả chó má ăn no rồi không có việc gì làm nên cưỡng ép phân chia ra, lũ khốn kiếp này vì muốn trổ tài, vì muốn chứng tỏ học thức “uyên bác” của mình mà một mực phân chia dân tộc Đại Hán làm rất nhiều dân tộc thiểu số không có thật, thí dụ như dân tộc Hồi, dân tộc Choang.

Trên thực tế, ở phía nam Trung Quốc gần như không có dân tộc thiểu số, bọn họ hầu như đều là đời sau của người Hán cổ di chuyển từ lưu vực sông Hoàng Hà, Trường Giang tới, họ cùng chi cùng mạch, cùng tổ cùng tông với người Hán sống ở lưu vực Hoàng Hà, Trường Giang, đều là một phần của dân tộc Đại Hán.

Chẳng qua vì hạn chế của địa vực nên mới hình thành ngôn ngữ và phong tục tập quán riêng có trong mấy ngàn năm lịch sử.

Căn cứ vào nơi ở, ngôn ngữ, phong tục để cưỡng ép phân chia dân tộc là chuyện hoàn toàn không hợp logic! Theo tiêu chuẩn này thì người Quảng Đông bây giờ nên là dân tộc Việt, còn người Phúc Kiến bây giờ nên là dân tộc Mân, người Triết Giang bây giờ là dân tộc Việt, người Giang Tô bây giờ là dân tộc Ngô, họ đều không thể coi là dân tộc Hán về ý nghĩa thật sự, nhưng điều này phù hợp logic không?

Vương Phác không muốn đồng bào phía nam về danh nghĩa mặc dù là dị tộc nhưng trên thực tế lại cùng chi cùng tông với người Hán sẽ trở thành vật hi sinh của Lệnh giết Hồ giống như Kiến Nô và Thát Tử, đối với Đại Minh, người Nữ Chân, người Mông Cổ, người Tàng, người Hồi Cốt, người Triều Tiên, người Uy, người mắt màu mới là dị tộc.

Liễu Như Thị chăm chú ghi lại ba điều bổ sung của Vương Phác vào trong tài liệu, khi đang chuẩn bị quay người đi thì Liễu Khinh Yên bỗng nhiên hào hứng bước vào, vui mừng nói:

- Hầu gia, Như Thị muội tử, Bắc Kinh thu phục rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.