Thiết Huyết Đại Minh

Chương 385: Q.1 - Chương 385: Cao Bồi Phương Bắc (2)




- Hả?

Vương Phác vội vàng hỏi:

- Tử Cấm Thành có bị hư hại không?

- Không.

Liễu Khinh Yên lắc đầu đáp:

- Đường Thắng nói trong phi cáp truyền thư, Tử Cấm Thành không hề bị tổn hại!

- Tốt.

Vương Phác vỗ mạnh tay khen ngợi.

- Làm tốt lắm, bản hầu phải đích thân thỉnh công với triều đình cho Đường Thắng và các tướng sĩ của Hỗn Thành doanh.

- Tuy nhiên…

Giọng Liễu Khinh Yên buồn bã nói tiếp:

- Có điều dân chúng trong thành Bắc Kinh lại phải chịu tai vạ lớn, hơn ba mươi vạn người chỉ sống sót chưa đến ba vạn, còn cả đám lưu tặc và hàng quan trước kia đầu hàng Kiến Nô cũng chết hết trong ngục, không ai may mắn thoát nạn!

- Những kẻ cặn bã này có chết cũng chưa hết tội.

Vương Phác nói đến đây liền dừng lại, bộc lộ sát khí trong ánh mắt.

- Chỉ đáng tiếc cho ba mươi vạn dân chúng vô tội trong thành Bắc Kinh, món nợ máu này một ngày nào đó phải đòi lại lũ Kiến Nô và Thát Tử, máu của người Hán chúng ta không thể chảy vô ích, tương lai nhất định phải đòi lại gấp mười, gấp trăm lần!

Liễu Khinh Yên, Liễu Như Thị im lặng, họ đều cảm nhận được nỗi hận thấu xương từ trong ánh mắt Vương Phác.

Thở phào một cái, thù hận và sát khí trong mắt Vương Phác dần phai đi, hắn quay người nói:

- Lập tức dùng bồ câu truyền thư về Nam Kinh, báo tin vui Tế Ninh đại thắng và Bắc Kinh thu phục, để Vạn tuế gia, lão gia tử và cả văn võ khắp triều, cả nước từ trên xuống dưới được vui mừng, đế quốc Đại Minh chúng ta đã chịu quá nhiều nỗi thống khổ, bây giờ cũng nên vui mừng.

- Vâng.

Liễu Khinh Yên đáp lại một tiếng, vui vẻ rời đi.

Điện Văn Hoa, Nam Kinh.

Tôn Truyền Đình đang đeo kính lão xét duyệt danh sách quan viên sắp được cử đi làm Tri phủ các phủ của Sơn Đông, đám quan viên này phần lớn đều xuất phát từ Đông Lâm Phục xã, hiện giờ đại học Dương Minh mới bắt đầu tổ chức, nhóm hai trăm học viên đầu tiên của lớp cấp tốc hiện vẫn đang vừa học vừa làm ở Kiến Đức, sớm nhất cũng phải đợi đến mùa xuân sang năm mới tốt nghiệp được, còn các học viên của lớp chính quy lại theo chế độ ba năm, càng không trông cậy được vào.

Vương Phác và Tôn Truyền Đình đương nhiên biết để Đông Lâm Phục xã liên tục phát triển lớn mạnh như thế cũng không phải chuyện tốt, mặc dù Vương Phác nắm trong tay quân quyền, không sợ Đông Lâm Phục xã gây ra chuyện gì, nhưng nếu Đông Lâm Phục xã thật sự mất kiểm soát, lại móc nối với Long Vũ Đế thì sẽ không dễ chơi, Vương Phác không muốn chịu tiếng xấu ngàn năm “đốt sách chôn Nho”.

Chính bởi thế, Tôn Truyền Đình đã nghĩ tới học phái Thái Châu.

Học phái Thái Châu tuân theo học thuyết của Dương Minh, về học thuyết tuyên dương Dương Minh cơ bản nhất trí với tập đoàn Tôn – Vương, điều này đã đặt cơ sở chính trị cho liên minh giữa tập đoàn Tôn – Vương và học phái Thái Châu, điều đáng tiếc là đến những năm cuối Sùng Trinh, học phái Thái Châu suy yếu nhân tài, không còn hưng thịnh như những năm Long Khánh, Vạn Lịch nữa, mặc dù có mấy trăm nho sinh, nhưng không mấy người chèo chống được cây cầu lớn.

Tôn Truyền Đình miễn cưỡng chọn mười mấy nho sinh trong học phái Thái Châu, đưa ra ngoài làm Tri huyện của Sơn Đông vừa mới giành lại.

Đối với tâm tư của Tôn Truyền Đình, Tiền Khiêm Ích và Lã Đại Khí biết rõ lòng dạ, nhưng hai lão hồ ly này đã già thành tinh, họ đương nhiên là giả bộ hồ đồ, tuy nhiên nói gì thì nói, kể cả trong lòng hai người có ý định cũng không dám làm trái, thủ đoạn Vương Phác đối phó với đối thủ, họ đã được chứng kiến, họ không muốn bị Vương Phác chẻ làm đôi giống như Cao Hoằng Đồ.

Tiền Khiêm Ích chủ động đề nghị:

- Tôn các lão, nhân phẩm và tài năng của mấy sinh đồ Thái Châu này đều được, chi bằng bổ nhiệm làm Tri phủ đi.

- Không được.

Tôn Truyền Đình lắc đầu, bùi ngùi nói:

- Nhân phẩm của mấy người này mặc dù đứng đắn, nhưng năng lực bình thường, bổ nhiệm Tri huyện đã là cố lắm rồi, bổ nhiệm Tri phủ là hại bọn họ, đồng thời cũng hại dân chúng một phương, lão phu tuyệt đối không thể vì họ là môn sinh của Dương Minh tiên sinh mà phá lệ chiếu cố họ.

Tiền Khiêm Ích đang tâng bốc, lập tức ngượng ngịu mỉm cười không nói gì nữa.

Đúng lúc này, bên ngoài điện Văn Hoa bỗng vang lên tiếng bước chân dồn dập, chợt có quan viên của Ti thông chính vội vã lao vào hô:

- Ba vị các lão, đại thắng! Tế Ninh đại thắng! Bắc Kinh… Bắc Kinh cũng thu phục rồi, ha ha ha, cố đô Bắc Kinh của Đại Minh đã thu phục rồi!

- Vèo.

Bút lông trong tay Tôn Truyền Đình run lên, một giọng mực đậm lập tức nhỏ xuống tấu chương, nét chữ trên tấu chương nhoe nhoét đen sì, dù là Tôn Truyền Đình đã trải qua vô số sóng to gió lớn, lúc này bất ngờ nghe được tin, cũng không khỏi chấn động, quên hết tất cả.

Tiền Khiêm Ích và Lã Đại Khí ở một bên bỗng nhiên đứng lên, khuôn mặt tỏ vẻ kích động khó nói lên lời.

- Ba vị các lão!

Thấy đám Tôn Truyền Đình dường như không có phản ứng gì, quan viên thông chính sứ một lần nữa nhấn mạnh:

- Tế Ninh đại thắng, Trung Ương Quân toàn thắng Kiến Nô, còn nữa cố đô Bắc Kinh của Đại Minh cũng đã thu phục lại rồi!

- Tốt, tốt, tốt!

Tôn Truyền Đình nói liên tục ba tiếng tốt, quay trở về ghế Thái sư.

Tiền Khiêm Ích kích động tới nỗi mặt đỏ bừng, nhất thời không biết nói gì, Lã Đại Khí lại bất ngờ quỳ xuống phía bắc, đập đầu khóc nức nở:

- Tiên đế, nếu người ở trên trời có linh, lúc này cũng nên mỉm cười nơi chín suối! Cố đô đã khôi phục, Đại Minh đang trong tầm phục hưng, Đại Minh đang trong tầm phục hưng rồi…

Đúng lúc này, ngoài điện Văn Hoa bỗng vang lên tiếng ồn ào kịch liệt.

Quan viên của Thông chính Ti nói với vẻ mặt kích động:

- Ba vị các lão, mọi người nghe, bá quan trong triều đã tề tựu ở ngoài Đông Hoa môn, đang muốn vào cung chúc mừng Vạn tuế gia! Lúc này chắc hẳn Vạn tuế gia đã biết hai tin vui động trời này, còn biết sẽ vui đến mức nào chứ?

- Đi đi đi.

Tôn Truyền Đình cuối cùng đã bừng tỉnh từ trong nỗi khiếp sợ, vươn người ngửa mặt lên trời cười dài nói:

- Tiền các lão, Lã các lão và cả Trần các lão, mau tới ngoài Đông Hoa môn triệu tập văn võ bá quan, theo lão phu vào cung gặp thánh, tin vui to lớn như thế, chẳng lẽ không thể cùng vui với quân thần? Ha ha ha…

- Đúng đúng đúng, lập tức vào cung kiến giá.

- Đáng lẽ ra nên cùng vui với quân thần, còn phải cùng vui với dân!

Tiền Khiêm Ích và Lã Đại Khí cũng đồng thời lên tiếng phụ họa, gương mặt đều toát ra nỗi vui mừng khôn xiết phát ra từ nội tâm, đặc biệt là việc khóc nức nở của Lã Đại Khí lúc nãy cũng không phải là cố tình mà xuất phát từ tình cảm chân thành.

Cung Càn Thanh.

Bởi vì có tiếng mà không có miếng, Long Vũ Đế cũng không cần mỗi ngày lên triều, hôm nay trong lúc rảnh rỗi đang ở trong cung bàn chuyện trị quốc với Vĩnh Vương và Định Vương, Công chúa Trường Bình ngồi bên cạnh lắng nghe chăm chú, Vĩnh Vương Chu Từ Quýnh vừa phát biểu xong một bài luận dài, ngoài điện bỗng nhiên có một tiểu thái giám bước vào, giọng lanh lảnh hô lớn:

- Vạn tuế gia có tin mừng, Vạn tuế gia có tin mừng.

Từ sau khi Cao Hoằng Đồ sụp đổ, tâm trạng của Long Vũ Đế không vui vẻ, lúc này bèn cau mày quát:

- Tin vui từ đâu đến?

- Ấy…

Tiểu thái giám vội nói:

- Hồi bẩm Vạn tuế gia, ban nãy ngoài cung có tin chiến thắng truyền đến, nói là Trung Ương Quân đã đại bại Kiến Nô ở Tế Ninh, ngay cả cố đô Bắc Kinh cũng đã thu phục lại rồi.

- Hả?

Long Vũ Đế nghe vậy bỗng nhiên đứng dậy, ngưng lại nói:

- Trung Ương Quân đã đánh Kiến Nô đại bại ở Tế Ninh, ngay cả Bắc Kinh cũng thu phục lại rồi sao?

- Đúng vậy.

Tiểu thái giám kích động đến nỗi giọng run rẩy.

- Ba vị Các lão đã dẫn bá quan trong triều vào cung kiến giá, nói sẽ cùng Vạn tuế gia xuất cung dạo phố, cùng chúc mừng với dân chúng khắp thành Nam Kinh!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.