Bảo Định, Hành dinh Hồng Nương Tử.
Trương Hòa Thượng vẻ mặt phong trần đồng hành cùng Kinh Mậu Thành tiến
vào hành dinh, Hồng Nương Tử đang xử lý quân vụ thấy vậy không khỏi kinh ngạc đứng dậy, không đợi Trương Hòa thượng nói chuyện, liền nói với
Kinh Mậu Thành: - Sư Huynh, huynh đi phân phó nhà bếp một tiếng, bảo bọn họ làm mấy món ăn ngon, hâm nóng thêm bình rượu ngon.
- Được rồi.
Kinh Mậu Thành vỗ vỗ bả vai Trương Hòa thượng, xoay người vội vã đi.
Sau khi đuổi khéo Kinh Mậu Thành, Hồng Nương Tử mới hỏi:
- “Hòa Thượng huynh đệ, sao ngươi lại tới đây?
Trương Hòa thượng hạ giọng nói: - Phu nhân, Hầu gia đã rút binh khỏi
Liêu Thành, hiện tại Đa Nhĩ Cổn đang mang theo đại quân Kiến Nô đuổi trở về, chúng ta cũng nhanh chóng rút quân về Hà Nam thôi.
- Cái gì? Hồng Nương Tử thất thanh nói: - Hầu gia đã rút quân? Nhưng đây chính là cơ hội tốt thu thập Kiến Nô nha.
- Phu nhân có điều không biết. Trương Hòa thượng thở dài nói: - Tả Lương Ngọc tạo phản, Hầu gia đây cũng là bất đắc dĩ.
- Là như vậy. Hồng Nương Tử bừng tỉnh đại ngộ, ngẫm nghĩ một chút lại
nói: - Vậy còn Khương Tương bọn họ, có cần phái người thông báo cho bọn
họ không?
- Không cần. Trương Hòa Thượng nói: - Hầu gia nói, mấy tên phản phục
tiểu nhân Khương Tương này, cứ để bọn chùng cùng Kiến Nô chó cắn chó đi.
Hồng Nương Tử lại nói: - Hầu gia còn phân phó gì thêm không?
Trương Hòa thượng nói:
- Hầu gia chỉ nói bảo chúng ta luyện binh thật tốt, bảo vệ Hà Nam, không nên tùy tiện tiến công Bắc Kinh, cũng không nên chủ động đi trêu chọc
Sấm tặc, Hầu gia còn nói, người sẽ ở thời điểm thích hợp vận chuyển bốn
vạn chiến mã tiến đến Tế Ninh, nửa đường để cho chúng ta số chiên mã
này, sau đó huấn luyện một nhánh kỵ binh hùng mạnh.
Đôi mắt đẹp của Hồng Nương Tử thoáng chốc sáng lên, trên mặt trắng ngần
cũng dâng lên một nụ cười ngọt ngào, thầm nghĩ Vương Phác vẫn rất yêu
thương nàng, không chút nhíu mày tặng nàng hai vạn chiến mã! Kỳ thật
Hồng Nương Tử nào biết đâu rằng, Vương Phác đã chú ý đến quân Hà Nam
rồi.
Tuy nhiên nói gì thì nói, hiện tại Hồng Nương Tử đã là người của Vương
Phác, quân Hà Nam quân dĩ nhiên cũng thành quân đội của Vương Phác.
Vương Phác tính toán, năm vạn con chiến mã từ Đại Đồng đưa tới Giang Nam nuôi cũng là nuôi, không công tiêu hao cỏ khô đã đành, còn không có gì
trọng dụng, bởi vì căn bản ở Giang Nam không chiêu mộ được binh lính
quen thuộc giỏi cưỡi ngựa, chiêu không được binh lính thì không thể tổ
chức huấn luyện thành kỵ binh doanh, nếu đã không tổ thành kỵ binh
doanh, vậy tại sao không đem chiến mã giao cho Hồng Nương Tử ?
Đầu tiên vùng Trung Nguyên Hà Nam, địa thế trống trải bằng phẳng, là sân huấn luyện kỵ binh thiên nhiên.
Thứ hai, bởi vì chiến loạn, từ bốn tỉnh Sơn Tây, Thiểm Tây, Bắc Trực,
Sơn Đông đại lượng dân chạy nạn đổ về Hà Nam, trong số những dân chạy
nạn này có không ít mã hộ là thay triều đình chăm ngựa, cung mã thành
thạo, luận kỹ thuật cưỡi ngựa thậm chí không thua gì dân tộc thảo
nguyên, Hồng Nương Tử hoàn toàn có thể thu thập đám con cháu mã hộ này
tổ chức thành lập một nhánh kỵ binh hùng mạnh.
Lại nữa, Hồng Nương Tử là tình nhân của Vương Phác, Trương Hòa thượng
lại là tâm phúc của Vương Phác, đem nhánh kỵ binh này hùng mạnh giao cho Hồng Nương Tử và Trương Hòa thượng, Vương Phác tuyệt đối yên tâm.
Cuối cùng, Trung Ương Quân hiện tại đã triệt để là một nhánh hỏa khí
quân đội, kỵ binh bởi vì cưng chiều chiến mã, huấn luyện kỵ binh kỹ
thuật cưỡi ngựa không dễ, cỏ khô tiêu hao cực lớn, đã thành đầu tư cao,
binh chủng chiến lực thấp yếu, về sau thời điểm chinh phục thảo nguyên
Mông Cổ có lẽ còn có thể dùng tới kỵ binh, nhưng tranh giành Trung
Nguyên lại là tuyệt đối không cần dùng.
Đúng là xuất phát từ suy nghĩ như vậy, Vương Phác mới chia ra bốn vạn
con chiến mã, khảng khái giao cho Hồng Nương Tử. Hồng Nương Tử rơi vào
lưới tình lại đem bốn vạn con chiến mã này trở thành Vương Phác tâm ý
tặng cho nàng, tự nhiên là vui mừng vô hạn, mở cờ trong bụng, nếu Vương
Phác ở trước mặt nàng, nàng thật muốn dâng lên một nụ hôn rồi.
Đến tận bốn ngày sau đó, Khương Tương ngoài thành Bắc Kinh mới biết được tin tức lui quân của quân Hà Nam.
Thời điểm nhận được tin tức, Khương Tương đang cùng Vương Thừa Dận,
Đường Thông thương thảo sách lược tiến công Bắc Kinh, tuy rằng thời điểm Lưu tặc thoát li Bắc Kinh đều đem Hồng Di đại pháo trên đầu thành phá
hủy, nhưng sự chống cự của Kiến Nô cực kỳ ngoan cường, ba lộ đại quân
vài ngày cường công, tử thương không ít nhưng lại ngay cả chiến hào cũng chưa thể lấp đầy.
Bất đắc dĩ, Khương Tương bọn họ đành phải tạm dừng tiến công, tụ họp lại cùng nhau thương thảo đối sách.
Vương Thừa Dận nói đào địa đạo, cho nổ tường thành, Đường Thông nói đồn
gỗ tạo dựng xe công thành, Khương Tương đề xuất dùng sách lược của Kiến
Nô đối phó Kiến Nô, khẩn cấp làm một lô lá chắn, lấy lá chắn yểm hộ bộ
binh khoác ba tầng trọng giáp xông tới dưới chân tường thành, đem tường
thành đào rỗng, trong lúc ba người đang không ngừng tranh luận, Phó tổng binh Đại Đồng Khương Tuyên vội vội vàng vàng tiến vào.
- Lão Tam ngươi về rồi sao? Khương Tương nói: - Hồng Nương Tử có đáp ứng không?
- Nhị ca, không thấy quân Hà Nam!
Khương Tuyên hai tay nhất quán, tức giận nói: - Lúc tiểu đệ đuổi tới,
thành Bảo Định đã hoàn toàn trống không, đừng nói quân đội, mà ngay cả
dân chúng cũng không trông thấy, cũng chỉ có mấy tên ăn mày trên đường
cái trống trải thôi.
- Cái gì? Khương Tương thất thanh nói: - Không thấy? Một nhánh quân đội mấy vạn người nói không thấy liền không thấy sao?
Khương Tuyên nói: - Tiểu đệ hỏi thăm một chút, khả năng nhân mã của Hồng Nương Tử đã lui về Hà Nam rồi.
- Lui về Hà Nam? Khương Tương càng không tin nói: - Không thể vậy, cho
dù Hồng Nương Tử không muốn tiến Bắc Kinh kiếm một chén canh, nhưng nhân cơ hội chiếm cứ vài châu phủ luôn là có thể, nàng ta đang êm đẹp tại
sao phải lui binh chứ? Kỳ quái, rất kì quái, cái này hình như không phải là tác phong nhất quán của Lưa tặc nha...
- Xem ra Hồng Nương Tử rất là tự mình biết mình. Vương Thừa Dận nói: -
Có thể nàng ta lo lắng sau khi công chiếm Bắc Kinh, chúng ta sẽ liên thủ đối phó nàng ta.
Trong con ngươi Khương Tương, Đường Thông đồng thời xẹt qua một tia hàn quang.
Trên thực tế, Khương Tương, Vương Thừa Dận, Đường Thông bọn họ ai cũng
không muốn cùng người khác chia sẻ chiến quả, chớ nhìn hiện tại bọn họ
tốt tựa như anh em ruột, đây là vì liên kết đối phó Kiến Nô trong thành
Bắc Kinh, một khi đánh hạ Bắc Kinh, bọn họ sẽ ngay lập tức trở mặt.
Vương Thừa Dận vừa mới dứt lời, Đường Thiên - tộc đệ của Đường Thông
bỗng nhiên tiến vào lều, tiến đến tai Đường Thông nhẹ nhàng rỉ tai vài
câu.
Đường Thông vừa nghe sắc mặt ngay lập tức thay đổi.
Khương Tương và Vương Thừa Dận thoáng chốc cảnh giác, đồng thanh hỏi: - Đường tổng binh, có phải xảy ra chuyện gì không?
- Hả, à? Đúng vậy.
Đường Thông từ trong khiếp sợ phục hồi lại tinh thần, trầm giọng nói: -
Khương tổng binh, Vương Tổng Binh, tiểu đệ vừa mới nhận được tin tức,
dưới sự xúi giục của Kiến Nô, Hoài Lai Châu, Bảo An Châu đã đồng thời
làm phản rồi, tiểu đệ phải lập tức đem quân giết quay về, bằng không
ngay cả đến nhà cũng không thể về, cáo từ.
Dứt lời, Đường Thông liền vội vàng mang theo Đường Thiên rời đi.
Vương Thừa Dận suy nghĩ một chút liền lập tức hiểu được chuyện gì xảy ra, cũng khẩn trương cáo từ rời đi.
Sào huyệt Tuyên Phủ của Vương Thừa Dận và sào huyệt Bảo An Châu, Hoài
Lai Châu của Đường Thông nằm ngay cạnh nhau, đối với nội tình của Đường
Thông, Vương Thừa Dận cực kỳ rõ ràng, lần khởi binh này Đường Thông đem
theo gần như tất cả quân đội, Bảo An Châu, Hoài Lai Châu đâu còn còn có
bao nhiêu quân đội? Lại làm sao có thể phản loạn?