Hồng Nương Tử Bảo Định không hề có dấu hiệu liền lui binh, Đường Thông
lại đột nhiên gạt bảo nội bộ mâu thuẫn, Vương Thừa Dận là quỷ tinh, lập
tức liền hiểu được nhất định là bên Liêu Thành kia đã có kết quả, hơn
nữa tám phần là Kiến Nô thắng, bằng không Đường Thông này cũng sẽ ngay
cả không chào hỏi một tiếng liền bỏ đi.
Đường Thông giảo hoạt, Vương Thừa Dận quỷ tinh, Khương Tương cũng không ngu.
Đợi hai người đều đã đi, Khương Tuyên gãi gãi đầu, hoang mang hỏi: - Nhị ca, hai người này làm sao thế?
Khương Tương nghiêm nghị nói:
- Tám phần là bên Liêu Thành có kết quả, Đường Thông và Vương Thừa Dận muốn bỏ về rồi.
- Bỏ về? Không thể nào! Khương Tuyên thất thanh nói: - Nhị ca là nói, Kiến Nô thắng trận chiến Liêu Thành rồi?
- Không biết. Khương Tương lắc đầu nói: - Cho dù không thắng, ít nhất
cũng không thua, dù sao không thể nào là tin tức tốt, theo ta thấy, tám
phần là Đa Nhĩ Cổn mang theo đại quân Kiến Nô giết trở về, nếu không hai người này sẽ không vội đến như vậy.
- À?
Khương Tuyên tức giận nói: - Vương Phác nhanh như vậy liền không chống
nổi? Còn Trung Ương Quân đâu rôi, không khác gì tạp bài quân! Lần này là hại khổ chúng ta rồi, Đa Nhĩ Cổn khẳng định không tha cho chúng ta, hai tên ngu ngốc Đường Thông, Vương Thừa Dận này chỉ muốn chạy trốn, nhưng
lại không biết phân nhau ra chạy trốn sẽ bị Kiến Nô tiêu diệt từng bộ
phận, sẽ bị chết càng nhanh hơn. Nhị ca, chúng ta làm sao bây giờ?
- Bây giờ không phải là thời điểm oán trời trách đất. Khương Tương trầm
giọng nói: - Ngươi phái người âm thầm giám sát chặt Đường Thông và Vương Thừa Dận, chỉ cần bọn họ nhổ trại lui binh, chúng ta cũng lập tức lui
binh.
- Ai.
Khương Tuyên đáp một tiếng, nhận lệnh rời đi.
Đêm hôm đó, quả nhiên Đường Thông và Vương Thừa Dận lợi dụng bóng đêm
vụng trộm nhổ trại lui binh, Khương Tương nhận được tin tức không dám
chậm trễ cũng theo đó suốt đêm lui binh.
Sáng ngày thứ hai, khi Đa Đạc đi lên cửa thành, chỉ thấy ngoài thành đã không thấy bóng dáng ba lộ phản quân nữa.
Ba ngày sau đó, Đa Nhĩ Cổn mang theo hơn mười vạn đại quân Kiến Nô xuất
hiện ở ngoài Đức Thắng môn, Đa Đạc đóng giữ tại Bắc Kinh vội vàng đem
tất cả hàng quân Tiền Minh trong thành Bắc Kinh ra ngoài Đức Thắng môn
sắp xếp nghi trượng, lại lấy nỉ đỏ lót đất, dùng lễ nghi long trọng
nghênh đón Hoàng Đế để nghênh đón Đa Nhĩ Cổn khải hoàn hồi kinh
Nam Kinh, phủ Các Lão.
Vương Phác nhìn Tôn Truyền Đình càng ngày càng già nua gầy yếu trước
mắt, trong lòng bỗng nhiên hiện ra một tia áy náy, hạ giọng nói nói: -
Cha, cha gầy đi nhiều.
- Ha hả. Tôn Truyền Đình thản nhiên cười, nói: - Là già đi nhiều
Vương Phác nói: - Dã sơn sâm lần trước con đưa cho người, đã ăn chưa?
- Ăn rồi.
Tôn Truyền Đình ngẩn ra cười, nói: - Sớm đã ăn vào trong bụng rồi
- Cha dỗ ai đó? Vương Phác bảo Lã Lục đem hai hộp gấm đặt lên bàn, tức
giận nói: - Đây là hai viên cuối cùng, cha cũng đừng đem đi tặng người
khác, cha không đau lòng, nhưng con thì đau lòng, cha đã già thế kia,
nếu cha thật chết đi, con có lấy bao nhiêu sơn sâm cũng không đổi cha
trở về được.
- Tiểu tử thối, gặp mặt không lời tốt đẹp. Tôn Truyền Đình giả vờ cả giận nói: - Con đang nguyền rủa lão phu hả?
Dứt lời, Tôn Truyền Đình và Vương Phác đối diện cười ha hả, hai người
không phải phụ tử lại hơn hẳn phụ tử, Tôn Truyền Đình đã hoàn toàn coi
Vương Phác là con của mình, Vương Phác cũng hoàn toàn coi Tôn Truyền
Đình là cha của mình, thậm chí còn nghĩ đem người đứa con thứ hai tiếp
tục làm tôn tử của Tôn Truyền Đình, kéo dài hương khói Tôn gia.
- Cha. Vương Phác hướng Tôn Truyền Đình giơ ngón tay cái lên, khen: - Ba người Cao Kiệt cha xử lý được thật đẹp.
- Đừng nói nữa. Tôn Truyền Đình tức giận nói: - Loại chuyện này, lão phu thật đúng là không muốn làm.
- Đây là chính trị.
Vương Phác nói: - Chính trị là hắc ám, máu tanh, dơ bẩn, không phải
ngươi chết thì là ta vong, chỉ cần có thể đả kích đến đối thủ, vu oan
hãm hại thì sao chứ?
Tôn Truyền Đình nói: - Tuy nói như thế, nhưng làm như vậy dù sao vẫn là làm trái lương tâm.
- Lương tâm? Vương Phác nghiêm nghị nói: - Tạo phúc dân chúng mới là
thiên lương, phục hưng Đại Minh mới là thật tâm! Có chuyện con phải nói
với cha, nếu án tạo phản của Tả Lương Ngọc khiến Cù Thức Tỷ làm thành
bằng chứng, vậy không ngại kéo Cao Hoằng Đồ, Sử Khả Pháp và Mã Sỹ Anh
cũng liên lụy vào, vừa vặn mượn cơ hội này thu thập hết thảy đối thủ
chính trị tiềm ẩn, tránh cho thời điểm mấu chốt về sau lại nhảy ra phá
hư đại sự của chúng ta.
Tôn Truyền Đình nhíu mày không nói.
Vương Phác nói: - Cha, cha suy nghĩ một chút, Cao Củng và Trương Cư
Chính của triều Long Khánh, hai người đều xưng là quốc sĩ, cũng không
phải đấu đến chết đi sống lại đó sao? Vì lật đổ đối thủ Cao Củng, Trương Cư Chính không phải cũng sử dụng chiêu vu oan hãm hại, sai khiến ngôn
quan Ngự Sử liệt kê cho Cao Củng đại lượng tội hư danh đó sao? Nhưng cha có thể vì vậy phủ định cống hiến của Trương Cư Chính với Đại Minh triều sao?
Tôn Truyền Đình vẫn trầm mặc
Vương Phác nói tiếp: - Trương Cư Chính vu oan hãm hại là vì lật đổ Cao
Củng, lật đổ Cao Củng là vì nhập chủ Nội các, nhập chủ Nội các là vì thi hành tân chính, thi hành tân chính là vì thiên hạ dân chúng, vì thiên
hạ dân chúng mới là lương tâm chân chính, đây là chính trị, đây mới là
thiên đại lương tâm thiên lương!
Tôn Truyền Đình rốt cục khẽ gật đầu một cái, hiển nhiên lại bị Vương Phác thuyết phục.
Vương Phác lại nói: - Trên mặt trận chính trị cho tới bây giờ vốn không
có đúng và sai, mà chỉ có thành và bại! Cũng chưa từng có vô tội và oan
uổng, chỉ có đắc ý và thất ý, ngươi thành công ngươi chính là đúng,
ngươi đã thất bại ngươi chính là sai, vô tội và oan uổng chẳng qua là kẻ bại vì sự bất lực của mình tìm kiếm cớ mà thôi.
- Ai. Tôn Truyền Đình thở dài, nói: - Tiểu tử, lão phu tuy rằng sống lâu hơn con vài thập niên, nhưng không nhìn thấu triệt bằng con, đúng vậy,
chính trị chính là như vậy, chỉ có thành bại, không có thị phi.
Vương Phác mỉm cười nói: - Cái này không cần áy náy, cũng không cần đau khổ ạ.
- Tiểu tử thối.
Tôn Truyền Đình cười chỉ Vương Phác, nhưng lại không biết nên nói cái gì cho phải, một thứ ấm áp chưa từng có qua lại từ trong lòng của Tôn
Truyền Đình dần dần dâng lên, mặc kệ Vương Phác tâm kế sâu đậm, mặc kệ
hắn đối với người khác có bao nhiêu độc ác, nhưng ít nhất đối với Tôn
Truyền Đình ông, Vương Phác lại rất chân thành, những lời nói đều phát
ra từ tận đáy lòng.
- Ồ, đúng rồi. Tôn Truyền Đình đột nhiên nhớ tới một sự kiện đến, nói: - Có chuyện tốt, con muốn nghe hay không?
- Chuyện tốt? Vương Phác vui vẻ nói: - Chuyện tốt gì?
Tôn Truyền Đình mỉm cười không nói, chỉ gọi gia tướng thân tín Tôn Mậu
Thành đến phân phó qua vài câu, Tôn Mậu Thành nhận lệnh rời đi
Vương Phác mất hứng nói: - Làm cái gì vậy ạ? Thần thần bí bí.
Tôn Truyền Đình mỉm cười nói: - Con lập tức sẽ biết.
Không qua thời gian một bữa cơm, Tôn Mậu Thành đã trở lại, theo đằng sau còn có một quỷ tử tóc vàng mắt xanh lam thân hình cao lớn, Vương Phác
sau khi thấy rõ bộ dạng người này không khỏi mừng rỡ nói: - Johan! ?
- Ồ, tướng quân các hạ thân ái, thật là vui khi được gặp ngài.
Người nước ngoài kia hưng phấn tranh vượt lên nhiệt tình ôm Vương Phác một cái.
Vương Phác dùng Anh ngữ khẩn cấp hỏi han: - Nói rõ chuyện của ngài làm được ra sao rồi?
- Tướng quân các hạ, tuân theo ý chỉ của ngài, ta thay ngài chiêu mộ ba
mươi sáu vị dị giáo đồ, trên thực tế, còn có càng nhiều giáo đồ nguyện ý vượt đại dương xa xôi, đi đến Đông Phương đế quốc xa xôi tìm kiếm sự
che chở của Hoàng Đế Bệ Hạ... Johan nói đến đây dừng lại, chà chà hai
ngón tay bên tay phải, tiếp tục nói: - Tuy nhiên thật đáng tiếc, ta
không thể cung cấp đầy đủ lộ phí cho tất cả dị giáo đồ, cho nên chỉ có
thể chọn lựa trong ba mươi sáu người này.