- Ồ, Johan thân mến.
Vương Phác khẩn cấp hỏi:
- Công việc của ngài thế nào rồi?
Johan nhín vai khiêm tốn nói:
- Theo như lời chỉ giáo của Tướng quân ngài, không phải do người ta ủng
hộ học thuyết dị đoan mà vì học thuật nghiên cứu thất bại, tướng quân
các hạ kính mến, mặc dù bọn họ là dị giáo đồ hoặc những người sa cơ lỡ
thế nhưng bọn họ đều có thân phận nổi bật, đều là những giáo sư đại học
hoặc những người làm quan trong triều.
- Được vậy tốt quá.
Vương Phác không kìm được vui mừng nói:
- Đến lúc đó ta sẽ sắp xếp khảo hạch xem bọn họ thực sự có học như ngài
nói không, nếu điều ngài nói là thật thì Johan, ta rất vinh hạnh thông
báo cho ngài biết ngài sẽ chính thức trở thành Hồng y giáo chủ của đế
quốc Đại Minh.
- Ôi, Chúa ơi!
Johan vô cùng kinh ngạc, y há hốc mồm nói:
- Tướng quân, trí tuệ của ngài đủ chiếu sáng cả Viễn Đông.
- Tốt lắm.
Vương Phác vỗ vỗ vai Johan cười nói:
- Lúc này ta phải đến An Khánh trấn áp bọn phản loạn, việc khảo hạch khi nào trở về nói tiếp, trong khoảng thời gian này hãy theo dõi dị giáo đồ chỉ dẫn cho bọn họ làm quen với con người phong tục tập quán của Đại
Minh chúng ta, cũng dạy cho bọn họ biết một chút Hán ngữ nữa.
- Không thành vấn đề.
Johan cung kính nói:
- Tôi rất vui khi được cống hiến sức lực cho ngài.
Nói xong Johan lại bái chào Vương Phác vội xoay người đi, trong đầu
Johan lúc này đang lâm vào ảo tưởng cuồng nhiệt sẽ biến một trăm triệu
dân của đế quốc khổng lồ quy y Thiên Chúa giáo, tin tức này chấn động
đến cỡ nào chứ? Vì thế Johan sẽ trở thành huyền thoại, nên biết rằng
nhân khẩu toàn bộ Châu Âu lúc ấy chỉ hơn năm mươi triệu.
Đợi khi Johan đi rồi Tôn Truyện Đình mới hỏi:
- Tiểu tử thối, con định sắp xếp thế nào cho dị giáo đồ đó?
- Việc này chưa nói trước được.
Vương Phác khoác tay áo hỏi:
- Học viện Dương Minh chuẩn bị thế nào rồi ạ?
Tôn Truyền Đình nói:
- Học viện Dương Minh đã tiến vào giai đoạn kết thúc, mấy ngàn gian phòng giống nhau gần như đã hoàn thành.
- Sách dạy thì sao?
Vương Phác nói:
- Cần gấp vẫn là bộ sách.
- Sưu tập hơn một triệu loại đi bày hết trên trăm gian phòng.
Tôn Truyền Đình nói:
- Trong đó sách phiên dịch phương Tây có vài ngàn loại, lão phu sống
trên đời chưa từng thấy qua nhiều bộ sách như vậy, sách cổ sưu tập nhiều nhưng so với sưu tập lần này thật sự quá nhỏ bé.
Vương Phác nghe xong cũng có chút kinh hãi.
Không đến một năm mà sưu tập hơn một triệu loại bộ sách khác nhau, như
thế có thể thấy được trình độ học thuật của đời Minh đã phát triển đến
trình độ nào. Chỉ tiếc sau khi Mãn Thanh nhập quan, qua hai năm thủ lĩnh Khang Hy đã hai lần tiến hành “đốt sách chôn người tài” nên một lượng
lớn học thuật cuối cùng cũng bị thiêu hủy.
Cuối cùng bị Mãn Thanh xâm nhập sao chép lại thành bộ sách Tứ Khố toàn
thư không bằng một phần trăm sách của đời Minh trước đó, những kế thừa
tinh hoa văn minh của Trung Hoa phần lớn đã bị hủy diệt.
Tuy nhiên hiện tại Vương Phác tuyệt nhiên không để bi kịch trong lịch sử tái diễn một lần nữa.
Vương Phác nói:
- Cha, sợ là học viện Dương Minh không làm được rồi.
- Cái gì?
Tôn Truyền Đình ngạc nhiên, sau đó giận dữ nói:
- Con nói vậy là có ý gì?
Vương Phác cười ha hả cất cao giọng nói:
- Chúng ta phải xây dựng một đại học Dương Minh, một học viện nho nhỏ
không đủ thỏa mãn giáo dục về kinh tế văn hóa, khoa học kỹ thuật tiên
tiến của Đại Minh rồi.
- Đại học Dương Minh?
Tôn Truyền Đình cau mày nói:
- Ý con nói là....Trường Thái học?
Vương Phác giải thích nói:
- Đại học Dương Minh là đại học mang tính tổng hợp lớn nhất trên thế
giới, bên trong bao hàm viện Văn học, học viện Ngoại ngữ, học viện Toán, học viện Vật lý, học viện Hóa học, học viện Quân sự, viện y học, học
viện xây dựng ứng dụng, thực hành hoàn toàn phương thức giáo dục mới.
Tôn Truyền Đình trợn tròn mắt lúng ta lúng túng nói:
- Trong một lúc con lập nhiều ngành học trong trường đại học cho học
sinh ở đây sao? Những thứ con nói nếu đều học qua thì trong thời gian
bao lâu mới được tốt nghiệp, đừng có nói cả đám đều học đến tuổi như lão phu cũng không thể tốt nghiệp nha.
- Ha ha, lão gia người lo lắng quá rồi.
Vương Phác mỉm cười nói:
- Trong trường đại học tuy có nhiều ngành nhưng học sinh chỉ lựa chọn
một ngành mà theo học, ví dụ như học viện Văn học chỉ đào tạo quan viên
và giáo sư, học viện ngoại ngữ chỉ bồi dưỡng giáo viên và phiên dịch
viên, học viện quân sự bồi dưỡng quan quân, học viện y học bồi dưỡng
thầy thuốc, học viện xây dựng dồi dưỡng kỹ sư thiết kế.....Đế quốc Đại
Minh cần người không chỉ có tài năng mà còn phải có chuyên gia của ngành đó.
- À.
Tôn Truyền Đình vui vẻ gật đầu nói:
- Như thế cũng là biện pháp tốt.
- Sau khi Trường Đại học xây xong còn phải hình thành khoa Học viện quân sự.
Vương Phác hoàn toàn chìm đắm trong suy nghĩ của mình, hắn lẩm bẩm:
- Giáo sư trong trường đại học phải dạy nhiều kiến thức cho học sinh nên thường xuyên tiến hành nghiên cứu, phải tạo điều kiện thuận lợi để các
giáo sư nghiên cứu, chỉ có như vậy những tài năng mới, những kỹ thuật
mới của Đại Minh sẽ thay đổi từng ngày, ngày càng vững mạnh hơn.
Tôn Truyền Đình nghe xong trợn mắt nhìn thẳng vào hắn, lão đã hoàn toàn không theo kịp suy nghĩ của Vương Phác nữa rồi.
Vương Phác lại nói:
- À đúng rồi cần phải khuyến khích ngành công nghiệp tư bản tư nhân
chuyển buôn bán, muốn khuyến khích thương mại hàng hải, các ngành công
nghiệp dệt trong nước, công nghiệp giấy, công nghiệp in, muối sắt, chế
biến trà, đóng tàu,cứ như thế thủ công truyền thống sẽ dần dần được thay thế bằng máy móc, một cuộc cách mạng công nghiệp mạnh mẽ sẽ khiến toàn
bộ đế quốc Đại Minh hứng khởi hơn.
- Cách mạng công nghiệp?
Tôn Truyền Đình buồn bực nói:
- Cách mạng kỹ thuật là gì?
- À, thì là..
Lúc này Vương Phác mới biết bản thân có chút lỡ lời, trở lại chuyện chính nói:
- Chúng ta tiếp tục thảo luận về đại học Dương Minh, chức Hiệu trưởng
trường để lão nhân người làm, người khác thì con không yên tâm. Còn học
Trưởng học viện quân sự con sẽ tự mình đảm nhận, học viện quân sự bồi
dưỡng lục quân trong tương lai của đế quốc Đại Minh, không để những sinh viên hàng đầu được sự bảo trợ của người khác.
Tôn Truyền Đình nói:
- Điều này cũng được.
Vương Phác lại nói:
- Còn viện trưởng Văn học con thấy Tiềm Khiêm Ích là thích hợp nhất,
viện trưởng viện Y học không ai khác ngoài Lý Lão cha, viện trưởng học
viện xây dưng chính là Tống Ứng Tinh, Phương Dĩ Trí tuy trẻ tuổi nhưng
kiến thức sâu rộng, các ngành học đều đã học qua có thể kiêm nhiệm viện
trưởng Học viện Vật lý, học viện Hóa học, học viện Toán học.
Tôn Truyền Đình nói:
- Như thế cũng hợp lý.
Vương Phác lại nói:
- Còn có vấn đề cuối cùng, chương trình học đại học rất khó khăn, tối
thiểu phải biết chữ cho nên chúng ta chỉ chọn được những lứa tuổi thích
hợp, cha cũng biết Trình Chu Lý học vẫn giữ vị trí duy nhất từ trước đến nay, sẽ không có nho sinh nguyện ý học đại học, cho nên học sinh ban
đầu chỉ có thể lấy ở Phục Xã mà thôi.
Tôn Truyền Đình nói:
- Chỉ cần có thể tốt nghiệp đại học, sau khi ra trường có thể làm quan
viên Tri phủ địa phương, ta tin tưởng sẽ có nhiều nho sinh Phục Xã
nguyện ý tiến đến theo học.
Vương Phác cười lạnh nói:
- Dù có muốn học hay không muốn học bọn họ cũng phải đến, đừng quên Đông Lâm Phục Xã đã bị chúng ta nắm nhược điểm rồi.