Đại Mạc, phía bắc chân núi Âm Sơn.
Sau khi được sưởi ấm và nghỉ ngơi chỉnh đốn trong khoảng thời gian ngắn
ngủi, đại đội nhân mã lại bước trên hành trình, tuy rằng đường trở về
Đại Đồng gian nan khó đi, nhưng dù khó khăn hơn nữa cũng vẫn phải đi.
- Các huynh đệ. - Vương Phác bước đi ở trong đội ngũ, hét lớn:
- Bản tướng quân dạy các ngươi hát một ca khúc.
- Tướng quân, là bài gì ạ?
Vương Phác vừa dứt, liền có binh lính hỏi:
- Có phải là một tiểu khúc không?
- Không dài đâu. – Vương Phác nói:
- Tuy nhiên tiểu khúc này cần mọi người cùng hát mới toát lên tinh thần, mọi người gắng sức hát, lúc hành quân sẽ không thấy cực khổ nữa.
- Có thật thần kỳ như vậy không?
- Tướng quân, không phải ngài gạt chúng ta đấy chứ?
Râu Rậm, Đường Thắng, còn có mấy Bả tổng đều ồn ào.
Vương Phác nói:
- Vậy được, bản tướng quân sẽ hát một đoạn cho các ngươi nghe trước, các ngươi nghe cho kỹ.
Dứt lời, Vương Phác hát lớn, bài này chính là ca khúc quân sự “Lá cờ tung bay” hậu thế.
“Cờ bay phấp phới, ngựa đang rền vang, thương vác trên vai đeo bên hông, nhiệt huyết nhiệt huyết trào dâng như thủy triều.
Cờ bay bồng bềnh, ngựa đang rền vang, nam nhi nam nhi nam nhi đền nợ nước.
Nhanh phấn khởi chờ là lão bệnh phu, nhanh đoàn kết chớ là vụn cát rơi,
nhanh phấn khởi chớ là lão bệnh phu, nhanh đoàn kết chớ là hạt cát rơi.
Nhanh đoàn kết, nhanh đoàn kết, nhanh đoàn kết, đoàn kết đoàn kết, phấn khởi đoàn kết, phấn khởi đoàn kết.
Cờ bay phấp phới, ngựa đang rền vang, nam nhi nam nhi nam nhi đền nợ nước.
Nước mất nhà tan họa tại đuôi lông mày, vén trầm luân nhờ đồng bào cầm
binh khí, thiên cừu sao không báo, không giết kn hận không tiêu.
Nhanh đoàn kế, nhanh đoàn kết, nhanh đoàn kế, nhanh đoàn kết, nhanh đoàn kết, phấn khởi đoàn kết, phấn khởi đoàn kết.
Cờ bay phấp phới, ngựa đang rền vang, thương trên vai đao bên hông, nhiệt huyết nhiệt huyết như thủy triều dâng.
Cờ bay phấp phới, ngựa đang rền vang, nam nhi nam nhi nam nhi đền nợ nước ngay hôm nay.”
Bài “Cờ bay phấp phới” này cùng với bài “Một khúc quân ca” là ca khúc
kháng chiến mà Vương Phác rất thích, Vương Phác dùng giọng vang dội của
mình hát lên ca khúc kháng chiến đầy nhiệt huyết kích động, trầm bổng du dương, rung động đến tâm can, các tướng sĩ đang hành quân tuy nghe
không hiểu ý nghĩa cụ thể của bài hát này là gì, nhưng khí thế của bài
hát thật sự đã làm cho họ nhiệt huyết sôi trào.
Đây là một ca khúc có sức hấp dẫn nhất, kích khởi nhiệt tình và ý chí
chiến đấu của tướng sĩ ba quân lên mức cao nhất, có thể làm cho cuộc
hành quân đầy khó khăn gian khổ trở nên không hề gian khổ, có thể làm
cho quân lữ buồn tẻ chán nản trở nên không hề buồn tẻ nữa. Nói ngắn gọn, tận đến hơn ba trăm năm sau mới xuất hiện công tác tuyên truyền chính
trị và an ủi diễn xuất, trong phương diện ủng hộ sĩ khí có tác dụng rất
đáng tin cậy đấy.
Lúc hát lên bài hát này, trong đầu Vương Phác chợt nảy lên một ý nghĩ,
nếu này có thể toàn mạng trở về Đại Đồng, nhất định phải tổ chức nên môt ban đồng ca, trước tiên dạy họ hát mấy ca khúc kháng chiến cổ vũ sĩ
khí, nếu sau này có cơ hội, Vương Phác còn muốn tổ chức một đội nữ tử
diễn xuất an ủi, về việc chiêu mộ những nữ tử là thành viên của đội,
tính chất thuần khiết hay không thì chờ sau này hẵng nói.
Vương Phác hát xong, các tướng sĩ hành quân đều trầm trồ khen ngợi.
Râu Rậm nói:
- Tướng quân, ngài hát lại đi.
- Đúng vậy, hát lại đi?
Đường Thắng, Triệu Tín, còn có mấy Bả tổng cùng hùa theo.
Vương Phác mỉm cười nói:
- Các huynh đệ, bài hát này một người hát không khí thế, nhiều người hát mới khí thế, giờ các ngươi hãy hát cùng bản tướng quân, được không?
- Được!
Các tướng sĩ ầm ầm đáp lại.
Vương Phác xé cổ họng hát lên:
- Cờ bay phấp phới...
- Cờ bay phấp phới...
Tất cả tướng sĩ học theo Vương Phác cùng hát to lên, bọn họ không phải
là hát, mà là gào lên. Nhưng trong lúc không bàn mà hợp ý lại càng làm
cho khí thế của bài hát dâng cao, trên thực tế bài hát này dùng để gào
mà không phải để hát đấy, mấy trăm tướng sĩ nghe theo Vương Phác cùng
gào to, thoáng chốc đã hội tụ thành tiếng gầm lớn, xông thẳng lên trời
xanh.
Các tướng sĩ đi trước nhất và đi cuối cùng không nghe được tiếng ca của
Vương Phác nghe vậy đều chấn động, ngẩng đầu lên, hướng ánh mắt kinh sợ, ao ước và kinh ngạc về phía trung quan, sau đó đợi trung quan hát ra
câu thứ hai “ngựa đang rền vang”, họ cũng theo đó mà gào to, về phần gào cái gì thì cũng không để tâm.
Vương Phác hát một câu các tướng sĩ hát theo một câu, Râu Rậm bỗng kêu to:
- Tướng quân, Mặt Sẹo đã trở lại!
- Hả?
Vương Phác nghe vậy ngẩng lên nhìn về phía trước, quả nhiên thấy Mặt Sẹo đang từ đằng trước chạy về, bởi vì cách khá ca nên nhìn y giống như
đang trượt trên mặt đất đầy tuyết, thấy một cảnh như vậy, trong lòng
Vương Phác bỗng khẽ động, lại nhìn Âm Sơn rậm rạp mênh mông phía trước,
trong đầu hắn lại manh nha một phương pháp hành quân tiết kiệm sức lực.
Không đến thời gian một chén trà, Mặt Sẹo đã đến trước mặt Vương Phác thở hồng hộc nói:
- Tướng quân, phía trước...phía trước có...có khói bếp....ngay ở trước núi...trong thung lũng....phù phù...
- Có khói bếp?
Vương Phác nghe vậy trong lòng lập tức vui mừng như điên, có khói bếp
nghĩa là có người Mông Cổ, có người Mông Cổ tức ý nghĩa có dê bò, có dê
bò tức các huynh đệ rốt cuộc đã có thể được ăn no mà không phải chịu đói nữa, quan trọng hơn là, bọn họ rốt cuộc đã có thể ở trong doanh địa của người Mông Cổ nghỉ ngơi và chỉnh đốn mấy ngày!
Điều này đối với quân đội đang trong dấu hiệu gần sụp đổ mà nói thật sự quá quan trọng, đây quả thực là trời xanh có mắt....!
Vương Phác nắm chặt yêu đao trong tay phải, hét lớn;
- Râu Rậm!
Râu Rậm bước lên hai bước cao giọng đáp:
- Có ty chức.
Vương Phác hét:
- Lập tức triệu tập năm trăm Hỏa thương thủ, đồng thời chuẩn bị toàn bộ Long vương pháo còn lại cho ta!
- Vâng.
Rậm râu đáp một tiếng, lĩnh mệnh đi.
Không đến thời gian một bữa cơm, năm trăm Hỏa thương thủ đã tập kết
xong, Vương Phác lại lệnh Râu Rậm lấy ra hơn một ngàn Long vương pháo
phân phát cho năm trăm hỏa thương thủ này, sau đó mang theo năm trăm
người này đi thẳng đến thung lũng phía trước. Năm trăm Hỏa thương thủ
còn có hơn một ngàn viên Long Vương pháo là chuẩn bị đối phó với mục dân Mông Cổ trong thung lũng.
Vương Phác giao đại quân cho Triệu Tín suất lĩnh, mình thì dẫn theo năm
trăm Hỏa thương thủ thẳng tiến đến thung lũng đang dâng lên khói bếp ở
phía trước, không đợi họ đuổi tới chân núi, trên triền núi phía trước
lập tức xuất hiện kỵ binh Mông Cổ đông nghịt, gần như là đồng thời Mặt
Sẹo phát hiện ra doanh địa người Mông Cổ, du kỵ người Mông Cổ cũng phát
hiện ra quân đội Đại Minh đột ngột xuất hiện này. Mục dân Mông Cổ trong
thung lũng sau khi nhận được báo động đã nhanh chóng tập kết, sau đó chủ động xuất kích, giết về hướng quân đội Đại Minh.
Kỵ binh xuất hiện trên triền núi ước chừng có hơn ba trăm kỵ.
Rất hiển nhiên, thung lũng sau triền núi cất giấu doanh địa mùa đông có
quy mô, Vương Phác tin tưởng, chỉ cần tiêu diệt hơn ba trăm kỵ binh Mông Cổ này, doanh địa người Mông Cổ sau triền núi sẽ trở thành thiên đường
cho tướng sĩ Đại Minh, nơi đó có thức ăn đấy, có áo mặc đấy, có nước
uống đấy, còn có cả nữ nhân nữa!
Nếu may mắn hơn nữa, có lẽ còn có đủ cả chiến mã!
Râu Rậm rút yêu đao ra, quát lớn:
- Toàn quân đình chỉ tiến tới, xếp thành hàng.
Một tiếng ra lệnh, năm trăm Hỏa thương thủ đồng loạt dừng bước, sau đó
lấy tốc độ nhanh nhất xếp thành năm hàng ngang trên mặt tuyết, mỗi đội
một trăm người, năm Bả tổng cũng đồng loạt rút yêu đao ra, đứng đầu bên
trái của đội ngũ, Vương Phác thì đứng yên trong hơn hai mươi thân binh,
trang nghiêm xem cuộc chiến.
Gió Bắc gào thét, vỡ tuyết tung bay.
Hơn hai trăm kỵ binh gào lên những tiếng kêu kỳ quái, giơ loan đao từ
trên triền núi vọt xuống, giết về hướng năm trăm Hỏa thương thủ quân
Minh. Rất hiển nhiên, kỵ binh Mông Cổ này căn bản không để mấy trăm quân Minh này vào mắt, trên thực tế người Mông Cổ này thậm chí còn không
biết đám người trước mặt này là một quân đội Đại Minh.
Sau khi trải qua hơn nửa tháng hành quân gian khổ, thủ hạ của Vương Phác cũng chính là chi quân đội này đã sớm hoàn toàn thay đổi rồi, một đám
đều quần áo rách tả tơi, quân dung tiều tụy, hơn nữa cả một tháng không
cạo râu, đầu rối loạn như ổ gà, nhìn sao mà giống quân nhân? Nếu không
phải là họ còn nắm vũ khí trong tay, người Mông Cổ thậm chí còn nghi đây là một đám dân chạy nạn!
Vó ngựa bốc lên, tuyết vỡ vẩy ra, tuyết đọng mong manh vẫn không làm kỵ
binh Mông Cổ công kích tạo thành ảnh hưởng quá lớn, rất nhanh, hơn ba
trăm kỵ binh Mông Cổ khi cách năm trăm Hỏa thương thủ quân Minh còn
không tới ba trăm bước (ước 450m, một bước tương đương mới một thước
rưỡi).
Râu Rậm giơ yêu đao lên trước, lạnh lùng quát:
- Đội thứ nhất...chuẩn bị!
Bả tổng của đội thứ nhất giơ yêu đao chĩa về trước, một trăm hỏa thương
thủ nhanh chóng tiến lên hai bước sau đó đồng loạt giương hỏa thương
trong tay lên, một trăm họng súng đen ngòm đã mãnh liệt nhắm vào kỵ binh Mông Cổ phía trước. Kỵ binh Mông Cổ phía trước vẫn không biết bóng ma
tử vong đã bao phủ lấy bọn chúng, cứ thúc ngựa mà lên...
Vương Phác cẩn thận quan sát vẻ mặt của năm trăm Hỏa thương thủ, phát
hiện họ đều rất tỉnh táo, ba trăm kỵ binh Mông Cổ đối diện đang xông lên căn bản không làm cho tâm lý của họ sinh ra bất cứ chấn động gì, từ
trong ánh mắt của họ có thể nhìn ra được, họ đều rất tự tin, đều cho
rằng đánh bại hơn ba trăm kỵ binh Mông Cổ này là chuyện đương nhiên.
Tiếng vó ngựa hỗn độn càng lúc càng gần, mặt đất dưới chân cũng hơi chấn động rung lên, Vương Phác đại khái đoán chừng khoảng cách địch ta của
song phương đã không tới 300m rồi, kỵ binh Mông Cổ đã bắt đầu tiến lên,
dưới tình hình bình thường khoảng 20 giây là chúng có thể vọt tới trong
vòng trăm mét, 100m là tầm sát thương của cung tiễn kỵ binh Mông Cổ, lúc này kỵ binh Mông Cổ sẽ bắt đầu bắn tên, tận đến sau khi bắn ra ba trăm
mũi tên, hai quân sẽ đánh giáp lá cà.
Nếu kỵ binh Mông Cổ chiếm cứ ưu thế, chúng biết sử dụng loan đao, đao
nĩa và binh khí cận chiến đánh tan quân địch, nếu kỵ binh Mông Cổ không
chiếm ưu thế, chúng sẽ ghìm cương quay đầu ngựa, từ trước trận kẻ thù
cắt ngang qua, sau đó đợt thứ hai tiến lên, tận đến khi một bên tăng một bên giảm, người Mông Cổ chiếm cứ ưu thế sau đó lại tái khởi một kích
cuối cùng.
Râu Rậm thần thái lạnh lùng, giơ cao yêu đao không buông, tầm sát thương của hỏa thương kiểu mới là 200m, kỵ binh Mông Cổ còn chưa tiến vào tầm
bắn của hỏa thương, hiện tại nổ súng chỉ làm lãng phí đạn dược.
Một trăm hỏa thương thủ giơ súng nhắm bắn thần thái cũng hết sức lạnh
lùng, hỏa thương nâng lên cũng không hề hạ xuống, trầm ổn như núi. Qua
vài lần thực chiến, thủ hạ của Râu Rậm cũng chính là Hỏa thương đội này
hiện tại cũng là một đội quân huấn luyện có tố chất, không có quân lệnh
của Bả tổng, họ tuyệt đối không nổ súng loạn đấy.
Cuối cùng, kỵ binh Mông Cổ đã tiến nhập vào trong tầm bắn của hỏa thương quân Minh.
Râu Rậm vung yêu đao trong tay ên, hét lớn:
- Nổ súng!
Bả tổng qua khóe mắt nhìn yêu đao trong tay Râu Rậm vung lên, cao giọng quát:
- Nổ súng!
Bả tổng ra lệnh một tiếng, đội trăm hỏa thương thủ đầu tiên đều bóp cò,
một trăm cán súng đều mãnh liệt chấn động một cái, từ trong họng súng
phun ra từng đoàn lửa cháy, ngay sau đó là tiếng gầm rú đinh tai nhức
óc, sau đó là mùi khói thuốc súng nồng đậm lan tỏa trước trận.
Kỵ binh Mông Cổ phía trước trong khoảnh khắc liền ngã xuống hơn mười kỵ, trước trận lập tức người ngã ngựa đổ.
Râu Rậm trước trận quân Minh không hề chớp mắt, lại giơ yêu đao trong
tay lên, bả tổng đội hỏa thương thủ thứ hai liền chĩa yêu đao về phía
trước, đội hỏa thương thủ đã bắn xong lượt đầu tiên liền rút về phía
sau, đội hỏa thương thủ thứ hai đã tiến lên, xếp thành hàng giơ súng
chuẩn bị bắn.
Thời gian điều khiển tổng cộng không tới bốn giây, hai đội hai trăm người đã hoàn thành luân phiên.
Râu Rậm lại vung yêu đao lên, hét lớn:
- Nổ súng!
Bả tổng đội thứ hai lại vung yêu đao lên, hét lớn theo:
- Nổ súng!
Lại là một trận tiếng súng đinh tai nhức óc vang lên, thêm nhiều kỵ binh Mông Cổ ngã xuống trong vũng máu, khoảng cách hai quân càng tiếp cận,
tỷ lệ chính xác của hỏa thương quân Minh càng chuẩn hơn, sau đội thứ ba
hoàn thành xạ kích lui về phía sau, hơn hai trăm kỵ binh Mông Cổ còn dư
lại rốt cuộc đã vọt vào trong vòng trăm mét.
- Víu víu...
Trong tiếng xé gió thê lương, mấy chục mũi tên bắt đầu phóng tới, hơn
một nửa nên không bắn tới quân Minh đều rơi trên mặt đất ngay trước
trận, còn lại không đến mười mũi tên đều bị hụt thất bại, chỉ có ba mũi
tên bắn trúng hai Hỏa thương thủ, so sánh với hỏa thương mà nói, tỷ lệ
chính xác của cung tiễn dù sao cũng thấp hơn nhiều, ở trên lưng ngựa với tốc độ cao mà bắn tên, tỷ lệ chính xác đương nhiên thấp hơn.
Người Mông Cổ mặc dù là dân tộc trên lưng ngựa, nhưng không phải là ai cũng là thần tiễn thủ giống như Triết Biệt.