Hoài An, Túc Thiên.
Khoảng cách càng ngày càng gần Sơn Đông, dẫn đến tin tức chiến cuộc Sơn Đông cũng càng ngày càng nhiều, làm cho tướng sĩ
Trung Ương Quân phải nghiến răng nghiến lợi chính là hành động
chà đạp hai phủ Đông Xương, Duyện Châu của Thát tử Mông Cổ, lần này kỵ binh Mông Cổ đối với hai phủ Đông Xương, Duyện Châu ra
tay bắt người cướp của dã man và máu tanh chưa từng có trước
nay, nơi kỵ binh Thát tử lướt qua, gần như không còn người sống
sót!
Tri huyện Mông Thành được điều nhiệm làm Tri phủ Hoài An Trương
Hoàng Ngôn đang ở tại Túc Thiên, cùng Tri huyện Túc Thiên điều
động dân phu xây dựng túp lều, bố trí lều phát cháo, thu dung
dân xuôi nam chạy nạn từ hai phủ Đông Xương, Duyện Châu, ngắn
ngủn nửa tháng, một vùng Túc Thiên đã thu dung hơn mười vạn dân Sơn Đông chạy nạn, vẫn còn nhiều dân chạy nạn nghe tin chạy
tới.
Vương Phác nghe tin đặc biệt chạy đến trại dân tị nạn thăm viếng dân chạy nạn.
Trương Hoàng Ngôn và Tri huyện Túc Thiên cùng với mười mấy quan
Sĩ Lâm có mặt mũi trong huyện Túc Thiên đang cùng Vương Phác
tuần tra trại dân tị nạn, mặc dù Trương Hoàng Ngôn đã tận lực, nhưng dân chạy nạn xuôi nam tháo chạy thật sự là quá nhiều,
một huyện thành Túc Thiên nho nhỏ thật sự an trí không hết,
không có biện pháp, Trương Hoàng Ngôn đành phải ra lệnh dựng
túp lều ở ngoài thành.
Đi vào “thôn túp lều” dựng tạm, sắc mặt Vương Phác âm trầm đến đáng sợ, trong lòng của hắn như bị một ngọn lửa thiêu đốt!
Trương Hoàng Ngôn ở bên cạnh vừa giới thiệu với Vương Phác tình hình dân chạy nạn, vừa lo lắng trùng trùng nói:
- Hầu gia, Hoài An không thiếu lương thực, nhưng lại khuyết thiếu áo bông để vượt qua mùa đông, hiện tại đã là đầu tháng mười
rồi, sau một thời gian thời tiết sẽ càng trở lạnh hơn, nhưng
những dân chúng chạy trốn này cái gì cũng không thể mang theo,
bọn họ chỉ còn có mỗi kiện áo đơn mặc trên thân kia...
Vương Phác trầm giọng nói:
- Vì sao không trưng mộ thương nhân phú hộ Hoài An quyên góp?
Trương Hoàng Ngôn thở dài nói:
- Hạ quan đã trưng mộ rồi, toàn bộ thương nhân cùng phú hộ
Hoài An phủ cũng đều đã quyên góp, nhưng chút quần áo này đối với hơn mười vạn nạn dân mà nói, vẫn là quá ít ỏi! Hầu gia, một huyện Túc Thiên này đã an trí hơn mười vạn dân tị nạn,
hai huyện Bi Châu, Sư Ninh cũng có đến mấy vạn, nghe nói bên Từ
Châu còn nhiều dân chạy nạn hơn, nhiều dân chạy nạn như vậy cần áo bông để sống qua mùa đông, chỉ trông vào số tiền thương nhân phú hộ quyên nhất định là không đủ.
Lúc này dân tị nạn ở phụ cận đã phát hiện Vương Phác, bởi
vì lễ phục Tổng đốc năm tỉnh mặc trên người Vương Phác là lễ
phục đặc chế của Trung Ương Quân, còn có vệ binh đi theo phía
sau cũng đều vận quân trang Trung Ương Quân, những dân chạy nạn
này giống như người chết chìm thấy được sợi rơm cứu mạng, đều từ bốn phương tám hướng vây tụ lại.
- Quân gia, vị quân gia này...
Một lão nhân cao tuổi bổ nhào tới quỳ rạp xuống đất trước mặt Vương Phác, gào khóc:
- Trung Ương Quân các ngài nhất định phải thay chúng ta báo mối
huyết hải thâm cừu này, những tên Thát tử Mông Cổ đáng chết
kia không phải là người mà, nhị nữu nhà ta chỉ mới có mười
tuổi, đã bị một đám binh lính Thát tử làm nhục tới chết, ôi
ôi ôi...
- Đáng thương tức phụ của lão nhị nhà ta còn đang mang bầu tám tháng, cũng bị bọn Thát tử chà đạp, lũ Thát tử đáng chém
ngàn đao kia làm nhục xong rồi còn đem đứa con dâu tội nghiệp
nhà ta mổ bụng ra, moi đứa nhỏ sống sờ sờ từ trong bụng ra
ngoài nướng ăn, những tên Thát tử binh đó không phải người mà,
đều là lũ súc sinh, ô ô ô...
- Đại lão gia Trung Ương Quân, mười ba mạng người nhà ta đều bị
Thát tử giết hại, nếu không phải cha ta đánh ta bất tỉnh giấu
ở trong giếng, ta đây cũng sống không được rồi, van cầu ngài,
Đại lão gia Trung Ương Quân, xin hãy thu nhận ta đi, ta muốn gia
nhập Trung Ương Quân, ta muốn giết Thát tử, giết sạch Thát tử
báo thù cho cha và nương ta!
- Quan gia, ngài nhất định phải làm chủ cho ta!
Dân chúng tụ tập càng lúc càng nhiều, Vương Phác đã không thể đi tiếp lên phía trước được nữa.
Trương Hoàng Ngôn ở sau lưng buồn bã nói:
- Hầu gia, lần này xuôi Nam sát nghiệt Thát tử binh tạo thành
quả thực nhiều không sao kể xiết, bọn chúng gặp vật cướp vật, thấy nhà liền đốt, gặp nam nhân liền giết, gặp nữ nhân
liền... Liền... Mà đến cả tiểu nữ oa bảy tám tuổi cũng không
buông tha, cổ nhân có nói không cùng tổ tiên với ta, tâm tư tất
dị, lũ Thát tử này chính là nên diệt tộc đi!
Thần sắc Vương Phác âm trầm, trên mặt gần như có thể cạo xuống một lớp sương.
Thấy dân chúng đến tụ tập càng lúc càng nhiều, Lã Lục lo
lắng cho an toàn của Vương Phác, khẩn trương mang theo mấy chục
vệ binh muốn vây quanh Vương Phác bảo vệ, lại bị Vương Phác
không nói không rằng đẩy ra.
Vương Phác đẩy Lã Lục ra liền chen vào giữa đàn dân tị nạn, nắm tay hét lớn:
- Các hương thân phụ lão, ta... chính là Tổng đốc năm tỉnh của
Đại Minh Vương Phác, cũng là Thống soái tối cao nhất của Trung
Ương Quân Đại Minh, Thát tử binh hoành hành ngang ngược trên quốc thổ Đại Minh ta, đốt giết bắt người cướp của, đây là sỉ nhục của quân nhân Đại Minh chúng ta, càng là sỉ nhục của Vương
Phác ta, ta... xin hướng các vị quỳ xuống!
- Phịch!
Vương Phác dứt lời hai đầu gối liền đập thật mạnh xuống quỳ trên mặt đất.
Trương Hoàng Ngôn đờ người như hòn đá cơ mặt co quắp hai cái,
cũng quỳ rạp xuống đất theo, Tri huyện Túc Thiên và mười mấy
quan Sĩ Lâm cũng không dám đứng nữa, đều theo quỳ rạp xuống
đất.
Dân chúng tụ tập tới đều biến đổi sắc mặt, Tổng đốc năm tỉnh Đại Minh triều, đây chính là đường đường quan to nhất phẩm, là Tướng soái đại quan của triều đình, hiện tại không ngờ lại
quỳ xuống trước đám thường dân bé nhỏ bọn họ! Quan viên thời
cổ tự cho mình siêu phàm, yêu tiếc danh dự của bản thân, có
mấy người tình nguyện hướng đến dân chúng thấp cổ bé họng mà quỳ xuống đây?
Gió bắc gào thét, hiện tràng yên tĩnh đến lạ thường.
Ánh mắt của tất cả dân chạy nạn đều tập trung trên người Vương Phác, trong không khí bắt đầu trào dâng một cỗ ngưng trọng khó hiểu.
- Các hương thân phụ lão, là ta có tội!
Vương Phác khàn cả giọng rống:
- Thân là Tổng đốc ngũ tỉnh của Đại Minh triều, thân là Thống
soái tối cao nhất của Trung Ương Quân, ta không bảo vệ tốt được
dân chúng Đại Minh, lại để cho Thát tử Mông Cổ và Kiến Nô trên
đại địa Trung Hoa đốt nhà giết người cướp phá, càng khiến cho
mọi người phải xa xứ, thân nhân gặp nạn, ta có lỗi với các
người!
- Đông đông!
Vương Phác dứt lời liền dập đầu thật mạnh hai cái vang dội,
cái trán đã bị dập đến vỡ, máu đỏ sẫm chảy tràn khắp mặt
mũi.
Vương Phác lau cũng không hề lau, dập đầu xong ba cái thì ngừng
rồi bất ngờ đứng dậy, vẻ bi thương trên mặt đã được thay thế
bởi thù hận thấu xương, trong con ngươi toát ra sát khí làm
lòng người kinh hãi, sau đó tung người nhảy lên bậc tam cấp ven
đường, Vương Phác giơ lên cao cánh tay phải lớn tiếng rống giận:
- Nhưng mà các hương thân xin hãy yên tâm, huyết cừu này nhất định phải báo!
Trương Hoàng Ngôn đứng dậy theo cũng hung hăng khua khua nắm tay,
mặc dù y là quan văn, nhưng cũng nhịn không được muốn cầm đao đi liều mạng với lũ Thát tử.
Vương Phác giơ cao tay phải, lớn tiếng hét dài:
- Ta... Tổng đốc năm tỉnh của Đại Minh triều Vương Phác hướng
đến trời cao lập thệ, máu của người Hán chúng ta tuyệt không
chảy vô ích, những khổ nạn người Hán chúng ta gặp phải, tương
lai nhất định sẽ hoàn trả cho lũ man di gấp trăm ngàn lần
những nhục nhã chúng ta đã phải chịu đựng, Vương Phác ta sinh
thời nhất định phải...
- ...
Trương Hoàng Ngôn kích động đến cả khuôn mặt đỏ bừng, là người đầu tiên khàn cả giọng quát to theo.
Sau đó là Tri huyện Túc Thiên và hơn mười quan Sĩ Lâm, tiếp đó
là tất cả dân chạy nạn ở phụ cận nghe được tiếng gào thét
của bọn họ, cuối cùng tất cả dân chạy nạn tụ tập tới cũng
bắt đầu như bị mắc chứng cuồng loạn phẫn nộ gào rống, tiếng
gầm thật lớn như muốn chấn vỡ trường thiên, ai nói người Hán
chính là nông phu yếu đuối? Ai nói người Hán chính là sơn dương mặc người làm thịt?
Dân tộc Đại Hán chúng ta chỉ là quá thiện lương, dân tộc Đại Hán chúng ta chỉ là quá nhường nhịn.
Nhưng thiện lương không có nghĩa là yếu đuối, nhường nhịn càng
không có nghĩa là e ngại, nếu có ai cho rằng dân tộc Đại Hán
chúng ta yếu đuối có thể tùy ý bắt nạt, như vậy một ngày
nào đó hắn sẽ phải trả một cái giá thê thảm và nghiêm trọng! Nhìn tổng quát lịch sử năm ngàn năm văn minh Hoa Hạ, có bao
nhiêu ngoại tộc man di đã từng ức hiếp nô dịch dân tộc Đại Hán chúng ta? Nhưng giờ đây, Hung Nô, Tiên Ti những dân tộc từng một
thời cường thịnh lại còn đâu? Mông Cổ, Đột Quyết những dân tộc đã từng vô cùng hùng mạnh lại thế nào trở thành dân tộc nhỏ yếu?
Giờ khắc này, trong lòng Vương Phác chỉ có sát ý, sát ý ngập trời!
Thế giới này chính là một thế giới cá lớn nuốt cá bé,
chính là thế giới người thắng làm vua kẻ thua làm giặc!
Ba trăm năm trước, dưới thời Thiết Mộc Chân Mông Cổ một thời
hùng mạnh, thế nên khi đó người Mông Cổ là vua cả thế giới,
bọn họ có thể giết chết bất luận người nào bọn họ muốn
giết, trong đó liền bao quát cả người Hán! Như vậy ba trăm năm
sau, Đại Minh phục hưng đương nhiên cũng có thể giết chết bất
luận người nào muốn giết, trong đó liền bao gồm cả người Mông
Cổ!
Không cùng tổ tiên với ta, tâm tư tất dị.
Ban đêm, trú địa lâm thời của Trung Ương Quân.
Trở về lại hành dinh rồi, tâm tình của Vương Phác vẫn mãi
không thể bình tĩnh, thân là một kẻ xuyên việt, chỉ có Vương
Phác biết rõ trên lưng dân tộc Đại Hán đã phải gánh vác khổ
cực sâu đậm, dân tộc Đại Hán là dân tộc nhân từ nhất, ôn hòa
nhất trên thế giới này, bọn họ dùng chính sự cần cù lao động và trí thông minh sáng tạo nên nền văn minh sáng chói nhất trên thế giới.
Dân tộc Đại Hán tuân theo dạy bảo của nhiều thế hệ tiên hiền,
không hề keo kiệt đóng góp những thành quả của bản thân cho sự phát triển văn minh, dùng tri thức tiên tiến giáo hóa đám dân
dã man láng giềng xung quanh, hy vọng có thể cùng hưởng văn
minh, nhưng kết quả thật đáng tiếc, hoặc là nói rất châm chọc, cũng chính những lũ man di đã được dân tộc Đại Hán trợ giúp
vô số này mang đến thảm hỏa thê thảm và nghiêm trọng cho dân
tộc Đại Hán.
Vương Phác không thể không nghĩ, dạy bảo của tiên hiền các
triều đại có lẽ là sai lầm, dân tộc Đại Hán nếu không nhân
từ, ôn hòa giống như trước, dân tộc Đại Hán cũng có thể trở
nên sung mãn ham muốn xâm lược, đối với các dân tộc có thể dung hợp thì thông qua tàn sát chủng tộc để xúc tiến dung hợp,
làm cho họ trở thảnh một bộ phận của dân tộc Đại Hán, đối
với dân tộc không thể dung hòa thì cứ nhẫn tâm hủy diệt!
Đối với Đại Minh thế kỷ mười bảy mà nói, có lẽ đây chính là chính sách chủng tộc tốt nhất.
Vương Phác không cần chịu trách nhiệm với các chủng tộc khác
trên thế giới đương thời, hắn chỉ cần phụ trách một tỷ năm
ngàn vạn con dân dân tộc Đại Hán, trách nhiệm lịch sử của hắn chính là bảo vệ cho tốt một tỷ năm ngàn vạn con dân Đại Hán, trách nhiệm lịch sử của hắn chính là bảo đảm cho dân tộc
Đại Hán có thể vĩnh viễn đứng sừng sững trên đỉnh thế giới,
chứ không phải bị lũ man di như Kiến Nô nô dịch, sau đó ngã vào vực sâu khổ nạn.
Gió đêm lành lạnh, mọi âm thanh đều tĩnh lặng.
Khi Vương Phác đang tựa vào cửa sổ ấp ủ chính sách chủng tộc
phù hợp cho thời đại này, một hồi tiếng bước chân nhỏ vụn
chợt kéo hắn trở về hiện thực tàn khốc, nhìn lại thì ra là
nàng yêu nữ Liễu Khinh Yên đến đây, theo cùng nàng còn có Liễu
Như Thị, thần sắc trên mặt các nàng đều có vài phần ngưng
trọng, tựa hồ đã xảy ra đại sự gì.
Liễu Khinh Yên lắc eo nhỏ đi đến trước mặt Vương Phác, ngưng giọng nói:
- Hầu gia, thiếp vừa nhận được bồ câu đưa thư từ Tế Ninh, trong
thư Mặt Sẹo tướng quân nói, hai ngày này Thát tử Mông Cổ điên
cuồng mãnh liệt tấn công thành Tế ninh, giống như muốn bất
chấp bất cứ giá nào trước khi Trung Ương Quân đuổi tới tiên
phát chế nhân chiếm được thành Tế Ninh.
- Thật vậy sao?
Đôi mày Vương Phác thoáng chốc nhíu chặt, giọng trầm trọng nói:
- Mặt Sẹo là một một tên cứng đầu cứng cổ, nếu không phải
tình hình thực sự đã tới thời khắc nguy cấp vạn phần, y
tuyệt đối sẽ không chịu thua! Hiện tại tuy rằng y chỉ nói thế
công của Thát tử Mông Cổ rất mạnh mà không trực tiếp mở miệng cầu viện, nhưng ta dám khẳng định tình hình của Tế Ninh không
thể nghi ngờ là đã nghiêm trọng lắm rồi.
- Vậy còn chờ gì nữa?
Liễu Khinh Yên nói:
- Mau lệnh cho Hỏa thương nhị doanh và Hỏa thương thập doanh tăng tốc hành quân tiến đến Tế Ninh đi.
- Không thể.
Liễu Như Thị vội la lên:
- Hầu gia, việc này có vẻ kỳ quái, theo lý thuyết Kiến Nô hẳn là nên vây Tế Ninh mà không công, chờ Trung Ương Quân của ta đuổi tới rồi sẽ hình thành thế hai quân giằng co, cục diện như vậy mới có lợi cho Kiến Nô, nhưng hiện tại thái độ Kiến Nô lại
khác thường thúc đẩy Thát tử Mông Cổ tấn công mạnh Tế Ninh,
điều này cùng với mục đích chiến lược của bọn chúng không
hợp.
- Ừ.
Vương Phác gật đầu nói:
- Nếu Tế Ninh thất thủ, Hỗn Thành Doanh của Mặt Sẹo cố nhiên
khó có thể may mắn thoát khỏi, nhưng thực lực của Trung Ương
Quân căn bản vẫn không hề suy yếu, hơn nữa một khi Tế Ninh thất
thủ, Trung Ương Quân của ta nhất định sẽ lui giữ Từ Châu hoặc
là Hoài An, cứ như vậy chiến tuyến của Kiến Nô sẽ kéo càng
dài, hậu phương Kiến Nô càng dễ bị công kích, Đa Nhĩ Cổn không
có khả năng không hiểu rõ điểm ấy.
Liễu Như Thị nói:
- Cho nên, trong chuyện này nhất định có ẩn ý khác.
Vương Phác chau mày nói:
- Vậy rốt cuộc Đa Nhĩ Cổn muốn làm gì? Chẳng lẽ là nhằm dụ
dỗ cho Trung Ương Quân của ta tăng nhanh tốc độ hành quân?
Liễu Như Thị nghe vậy đôi mắt đẹp liền sáng ngời, nghiêm giọng nói:
- Đúng rồi, nhất định là như vậy!
Liễu Khinh Yên hoang mang thoáng nhìn Vương Phác, lại hỏi Liễu Như Thị:
- Như Thị muội tử, là thế nào a?
Trên khuôn mặt trắng nõn của Liễu Như Thị bỗng dâng lên một tầng đỏ ửng, nói:
- Khinh Yên tỷ tỷ, sở dĩ Đa Nhĩ Cổn thúc đẩy Thát tử Mông Cổ
mạnh mẽ tấn công Tế Ninh, chính là nhằm tạo cho chúng ta một
loại ảo giác, cho rằng Thát tử Mông Cổ muốn trước khi Trung
Ương Quân đuổi tới tiên phát chế nhân công chiếm Tế Ninh, sau đó
dụ cho Trung Ương Quân của chúng ta tăng nhanh tốc độ tiến lên
phía Bắc cứu viện.
- Này là có dụng ý gì?
Liễu Như Yên bối rối nói:
- Trung Ương Quân của ta tăng tốc độ Bắc thượng, đối với Kiến Nô có chỗ tốt gì?
Liễu Như Thị giọng trầm trọng nói:
- Khinh Yên tỷ tỷ chẳng lẽ đã quên, Kiến Nô đã điều động ít
nhất mười vạn kỵ binh Mông Cổ, đây chính là một lực lượng cơ
động hùng mạnh, một khi Trung Ương Quân của ta tăng tốc độ Bắc
thượng tiến đến cứu viện, Hỏa thương doanh khinh trang tiền tiến cùng với Quân nhu doanh, Pháo doanh mang nặng mà đi khó tránh
khỏi sẽ kéo ra khoảng cách, đến lúc này liền tạo cơ hội cho
kỵ binh Mông Cổ thừa cơ lợi dụng rồi.