Đông Bình Châu, hành dinh Đa Nhĩ Cổn.
A Tế Cách bước nhanh đi vào, lớn tiếng nói:
- Lão Thập Tứ, kế sách của đệ có hiệu quả rồi, Nam Minh mọi
rợ quả nhiên tăng nhanh tốc độ hành quân, theo thám mã hồi báo, hai Hỏa Thương Doanh của bọn chúng đã tiến vào địa giới Sơn
Đông trước rồi, mà những Quân nhu đội, Pháo đội cùng với các
nhân mã khác phía sau vẫn còn ở tại cảnh nội phủ Hoài An.
- Sao?
Đa Nhĩ Cổn vội vàng đi đến trước bản đồ, vui vẻ nói:
- Hai Hỏa Thương Doanh? Ừ, đây chính là quân Minh chủ lực!
A Tế Cách cũng cùng đi theo tới trước bản đồ, chỉ lên trên mặt địa đồ nói:
- Ở đây, thám mã hồi báo hai Hỏa Thương Doanh quân Minh đã chạy
tới vùng Lê Câu, cách thành Tế Ninh ước chừng còn có ba trăm
dặm, căn cứ tốc độ hành quân của chi quân Minh này mà đoán,
trong vòng ba ngày khẳng định có thể đuổi tới Tế Ninh.
Đa Nhĩ Cổn trầm ngâm nói:
- Nói cách khác, quân Minh chủ lực đã cùng với Quân nhu đội ở
hậu phương kéo ra khoảng cách ít nhất hai trăm dặm!
A Tế Cách nói:
- Lão Thập Tứ, có muốn ngay bây giờ xuất kích kỵ binh hữu quân hay không, chặn đánh Quân nhu đội quân Minh?
Đa Nhĩ Cổn nói:
- Chặn đánh là nhất định rồi, cho dù không thể hủy diệt lương
thảo đồ quân nhu của quân Minh, cũng phải chặn ngang Trung Ương
Quân của Vương Phác chém thành hai đoạn, khiến cho đầu đuôi mỗi
nơi khó có thể tương hỗ cho nhau.
- Chặn ngang chém thành hai đoạn?
A Tế Cách ngạc nhiên nói:
- Lão Thập Tứ, không phải đệ tính toán thả cho Nam Minh mọi rợ tiến đến thành Tế Ninh sao?
- Hừ hừ.
Đa Nhĩ Cổn cười lạnh nói:
- Ai nói trẫm muốn thả Nam Minh mọi rợ tiến đến thành Tế Ninh
hả? Sở dĩ trẫm thúc đẩy kỵ binh Khoa Nhĩ Thấm tấn công mạnh
Tế Ninh, có hai mục đích, thứ nhất, khiến cho Nam Minh mọi rợ
tăng nhanh tốc độ hành quân, làm cho Bộ binh chủ lực cùng với
Quân nhu đội đến tiếp sau tách rời, cho kỵ binh Mông Cổ thừa cơ
hội, thứ hai, nếu không thể hủy diệt đồ quân nhu lương thảo của quân Minh, thì đem chia ra bao vây, khiến cho đầu đuôi khó có thể tương hỗ cho nhau! Mục đích thứ hai đặc biệt trọng yếu, có
thể nói nó trực tiếp liên quan đến thắng bại của trận chiến
này!
- Chia ra bao vây? Ừ, kế hay.
A Tế Cách liên tục gật đầu nói:
- Kết quả là hai Hỏa Thương Doanh quân Minh tiến vào Tế Ninh có
súng không có đạn dược, Quân nhu đội nối tiếp sau cũng là có
đạn dược mà không có súng, ha hả, lợi khí lớn nhất của Nam
Minh mọi rợ —— Hỏa thương, liền trở thành que cời lò rồi, quân
Đại Thanh của ta không cần tốn nhiều sức cũng có thể tiêu diệt bọn chúng.
- Ừ.
Đa Nhĩ Cổn vui vẻ gật đầu nói:
- Thập Nhị ca, huynh lập tức lệnh cho khoái mã chạy tới Vận
Thành, Cự Dã, lệnh cho Khách Nhĩ Khách, Sát Cáp Nhĩ, Thổ Tạ
Đồ các bộ kỵ binh hướng phía nam cấp tiến, tới bờ Bắc Hoàng
Hà lại vòng qua hướng đông, chặn đường Quân nhu đội quân Minh,
mặt khác nhắc nhở bọn họ, cẩn thận đề phòng hỏa pháo của
Quân nhu đội, trong Quân nhu đội quân Minh đến tiếp sau còn có
một Pháo đội!
A Tế Cách nói:
- Vậy lão Thập Ngũ bên đó thì sao?
Đa Nhĩ Cổn nói:
- Lại phái khoái mã chạy tới Tế Ninh nói với lão Thập Ngũ,
có thể tạm hoãn tấn công Tế Ninh rồi, trước thả cho tới khi
hai Hỏa Thương Doanh tiếp viện vào trong thành rồi, sau đó sẽ
vây kín tứ phía, đem hơn ngàn chiếc thuyền nhỏ xuôi Nam vận
lương đóng thành một thể, xây cầu nổi chặn luôn đường sông Vận
Hà.
Lần này xuôi Nam, Đa Nhĩ Cổn xác thực có thể gọi là đến có
chuẩn bị, từ Bắc Thông Châu, vùng Thiên Tân thu thập hơn ngàn
chiếc thuyền nhỏ đã chứng minh đại dụng, trước là dùng để
vận chuyển lương thảo đồ quân nhu, chờ sau khi lương thảo đồ quân nhu chuyển lên bờ vùng Đông Bình Châu, những chiếc thuyền nhỏ
này lập tức lại được dùng để nối liền làm cầu nổi, chuẩn
bị cắt đứt tuyến đường hàng hải của Vận Hà.
Kỳ thực, trước lần xuất chinh này, Đa Nhĩ Cổn đã hướng đến
nhóm hàng quan tiền Minh trong đại ngục Bắc Kinh vơ vét được
mấy sách lược ngăn chặn tuyến đường hàng hải Vận Hà, cầu nổi chẳng qua là một trong số đó thôi, chân chính lợi hại thật ra
là một kế sách khác! Tối hôm đó, Đa Nhĩ Cổn liền gọi tâm
phúc Đại tướng Bác Nhạc vào hành dinh của gã.
Trời còn chưa sáng, Bác Nhạc liền mang theo năm ngàn thiết kỵ Kiến Nô rời khỏi Đông Bình Châu.
Ngoài thành Tế Ninh, đại doanh Mông Cổ.
Đa Đạc đọc xong thư cấp báo Đa Nhĩ Cổn phái người đưa tới, vội vàng cho gọi bốn người Mãn Chu Tập Lễ, Ban Khắc Đồ, Tác Cát
Nhĩ, Sát Hãn đến trướng mình.
Đợi bốn vị Vương gia Mông Cổ quỳ xuống đất hành lễ xong, Đa Đạc mới vẻ mặt âm trầm nói:
- Chư vị, bổn vương vừa mới nhận được tin tức, Nam Minh mọi rợ
Vương Phác đã phái ra hai Hỏa Thương Doanh tinh nhuệ suốt đêm
chạy tới Tế Ninh tiếp viện, dựa theo tốc độ hành quân mà tính toán, nhiều nhất là chạng vạng ngày mốt có thể đuổi tới Tế Ninh rồi!
- A? Hai Hỏa Thương Doanh?
- Đây chính là một vạn Hỏa thương binh?
Mãn Chu Tập Lễ và Tác Cát Nhĩ nghe vậy hết sức sợ hãi.
Ban Khắc Đồ lại không cho là đúng nói:
- Hai Hỏa Thương Doanh thì có cái gì đáng sợ, chỉ cần Nam Minh
mọi rợ không có thành lũy kiên cố có thể dựa vào, trước mặt
kỵ binh Mông Cổ hùng mạnh chúng ta căn bản một kích cũng không
chịu được!
- Đúng vậy.
Sát Hãn cũng lớn tiếng nói:
- Dự chủ tử, xem tình hình thành Tế Ninh đã sắp bị đánh hạ
rồi, nếu cứ như vậy buông tha chẳng phải là quá đáng tiếc?
Nếu không thì như vậy đi, chúng ta chia binh hai đường, Dự chủ
tử và Đạt Nhĩ Hãn thân vương, Trát Lý Khắc Đồ thân vương lại
tiếp tục công thành, nô tài và Ban Khắc Đồ đi chặn đánh Nam
Minh mọi rợ chạy tới tiếp viện, có được không?
- Không thể.
Mãn Chu Tập Lễ vội la lên:
- Dự chủ tử tuyệt đối không thể chia binh, nhớ ngày đó ở hai
mươi dặm thành Đông Thịnh Kinh, Vương Phác chỉ bằng vào không
đến một ngàn Hỏa thương binh liền đánh bại hai ngàn thiết vệ
của bổn vương nha, lần này Hỏa thương binh quân Minh đến tiếp
viện có đến chừng vạn người, kỵ binh Mông Cổ chúng ta há có
thể ngăn cản nổi?
Ban Khắc Đồ chế giễu đáp trả:
- Dự chủ tử, chiến bại tại hai mươi dặm thành Đông Thịnh Kinh
là bại oan lắm đấy, nô tài sau này cũng có nghiêm túc phân
tích qua, cho rằng chiến bại của thiết vệ Mông Cổ trong trận
chiến ấy có ba nguyên nhân: Thứ nhất hai ngàn thiết vệ của Đạt Nhĩ Hãn thân vương khinh địch, lúc đó không để Nam Minh mọi rợ
vào trong mắt; thứ hai thiết vệ của Đạt Nhĩ Hãn thân vương lại chia binh, chỉ phái ra một ngàn kỵ binh công kích chính diện;
thứ ba sau khi lọt vào vòng xạ kích hỏa lực dày đặc của Nam
Minh mọi rợ, một ngàn quân xung phong chính diện trở nên sợ
sệt, vọt tới mới được một nửa liền quay đầu chạy.
Sát Hãn cũng nói:
- Kỳ thực nếu bọn họ liều chết xông lên, chí ít có một nửa
số kỵ binh có thể vọt vào trong trận địa quân Minh, năm trăm kỵ binh còn lại này cũng đủ để đem lũ Nam Minh mọi rợ của Vương
Phác chém tận giết tuyệt rồi, nếu thật là như vậy, cũng sẽ
không có Vương Phác, lại càng không có trận chiến Đại Đồng sau
này và trận Liêu Thành lần trước rồi.
Ban Khắc Đồ nói:
- Cho nên, nếu thật sự trên chiến trường đường đường chính
chính giao phong, kỵ binh của Đại Mông Cổ ta sao lại thua dưới
tay Hỏa thương đội của Nam Minh mọi rợ được?
Mãn Chu Tập Lễ nói:
- Nhưng Hỏa thương đội quân Minh so với lúc ấy càng lợi hại hơn!
Ban Khắc Đồ và Sát Hãn còn muốn nói nữa, Đa Đạc bỗng nhiên giơ tay ngăn trở hai người, sau đó trầm giọng nói:
- Các vị Vương gia không cần cãi nữa, Nhiếp Chính Vương đã hạ
lệnh, tạm dừng tiến công thành Tế Ninh, thả cho hai Hỏa Thương
Doanh của quân Minh vào thành, sau đó lại bao vây thành Tế Ninh,
nối dựng cầu nổi cắt đứt tuyến đường hàng hải của Vận Hà,
chặt đứt liên hệ của thành Tế Ninh với bên ngoài!
- Cái gì? Buông tha cho tiến công Tế Ninh!?
Sát Hãn vội la lên:
- Mấy ngày qua, chúng ta đã có hơn hai vạn dũng sĩ Mông Cổ
chết trận, mắt thấy thành Tế Ninh đã sắp bị đánh hạ rồi,
lại phải tạm dừng tiến công? Lẽ nào hơn hai vạn dũng sĩ Mông
Cổ này đều mất mạng uổng phí, máu của bọn họ đổ ra vô ích
sao?
- Làm càn!
Đa Đạc vỗ án, giận tím mặt nói:
- Ngươi dám nói chuyện với bổn vương như vậy?