Ngày hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng, phía tây trang viên vang lên từng
tiếng tù, trên cánh đồng bát ngát ánh bình minh vẫn còn xót lại, kỵ binh Thát Tử đông nghìn nghìn đi ra ngoài.
Trong trận kỵ binh Mông Cổ.
Các Vương gia Mông Cổ gồm thân vương Khách Nhĩ Khách, thân vương Sát Cáp Nhĩ, thân vương Thổ Tạ Đồ đã tập hợp lại với nhau, khác với bộ lạc Khoa Nhĩ Thấm, những bộ lạc này sống cũng không vui vẻ gì, nhất là bộ lạc
của thân vương Sát Cáp Nhĩ bị Kiến Nô chèn ép, bởi vì bộ lạc của Sát Nhĩ Cáp là hậu duệ trực hệ của Lâm Đan Hãn, chính là bộ lạc hệ hoàng kim
trên thảo nguyên.
Bộ lạc của Sát Cáp Nhĩ thần phục Kiến Nô là do bị chèn ép, mà không phải là cam tâm tình nguyện, nhưng dù sao Kiến Nô cũng đã chinh phục thảo
nguyên, bộ lạc Khoa Nhĩ Thấm lại là tay sai của Kiến Nô, như vậy bộ lạc
của Sát Cáp Nhĩ không thể không thần phục Kiến Nô, trở thành binh lính
đi đánh Đại Minh của Kiến Nô.
Thân vương Sát Cáp Nhĩ dùng roi ngựa chỉ về phía xa, nói với mấy vị thân vương Mông Cổ:
- Chư vị, phía trước chính là Đài Trang, quân do thám hồi báo nơi đó có
ba vạn Nam Minh mọi rợ, Đa Nhĩ Cổn phái người thông tri, Hỏa thương đội
của Nam Minh mọi rợ đã đến Tế Ninh, nơi này chỉ còn lại Truy trọng
doanh, ừm, còn có pháo đội, chư vị thấy thế nào?
Khách Nhĩ Khách thân vương nói:
- Ai mà biết được tin tức của Đa Nhĩ Cổn là thật hay giả?
Thổ Tạ Đồ thân vương nói:
- Muốn biết thật giả thế nào thì phái một đội kỵ binh đi xem sao?
Sát Cáp Nhĩ thân vương nói:
- Thổ Tạ Đồ hãn, ngài định đấu với quân Nam Minh thật sao?
- Không đấu được sao?
Thổ Tạ Đồ thân vương tức giận nói:
- Nấu không đánh mà lui, Đa Nhĩ Cổn sẽ không tha cho chúng ta.
- Thổ Tạ Đồ hãn nói rất đúng.
Khách Nhĩ Khách thân vương nói:
- Nếu Đa Nhĩ Cổn đã hạ lệnh, cuộc chiến này chúng ta muốn đánh phải
đánh, không muốn đánh cũng phải đánh. Như vậy đi, binh lực của Sát Cáp
Nhĩ ít, lần này chúng ta để cho dũng sĩ của Khách Nhĩ Khách ra đánh trận đầu, nếu chúng ta thua, liền đổi quân của Thổ Tạ Đồ lên, cuối cùng mới
đến bộ phận quân của Sát Cáp Nhĩ, mọi người thấy thế nào?
Thổ Tạ Đồ thân vương nói:
- Được, quyết định vậy đi.
Khóe miệng Sát Cáp Nhĩ thân vương xẹt qua tia cười mỉm, thản nhiên gật đầu.
Khách Nhĩ Khách thân vương ghìm ngựa quay đầu lại quát lớn:
- Dã Lý Bất Ca, A Lạt Đài.
Hai Thiên Hộ trưởng Mông Cổ giục ngựa lên lớn tiếng đáp:
- Có mạt tướng.
Khách Nhĩ Khách thân vương giơ roi ngựa lên, chỉ về Đài Trang ở phía xa xa lớn tiếng nói:
- Dẫn kỵ binh của ta lập tức tấn công về phía thị trấn nhỏ kia, nhớ kĩ, sau khi vào trấn cả người lẫn vật đều giết không tha.
- Rõ.
Hai Thiên hộ trưởng của Khách Nhĩ Khách lớn tiếng đồng ý, trở lại trước trận kỵ binh của bộ lạc mình nói:
- Trường Sinh Thiên ở trên, chiến thần Thành Cát Tư Hãn ở trên, các dũng sĩ của bộ tộc Khách Nhĩ Khách, hãy dùng loan đao trong tay các ngươi
giết sạch đám mọi rợ Nam Minh, dùng máu tươi của dân đen đó nhuộm đỏ
chiến bào của các ngươi đi, giết....
- Giết, giết, giết...
Hơn hai nghìn kỵ binh Thát Tử kêu lên điên cuồng.
Dã Lý Bất Khả và A Lặc Đài quay đầu ngựa lại, giơ cao loan đao lên đi
phía trước, kỵ binh Thát Tử giống như hồng thủy chạy về phía Đài Trang
đang ngập tràn trong ánh bình minh buổi sớm.
Đài Trang, nơi nghỉ chân của Trung Ương quân.
Ba nghìn tướng sĩ của Đệ thập doanh Trung Ương quân đã tới phía sau xa
trận sẵn sàng đón địch, Đệ thập doanh mới biên chỉnh vốn có năm nghìn
Hỏa thương thủ, trong đó có hai nghìn người bị điều đến quân đội của
Đường Thắng, do thủy sư Thi Lang vận chuyển, đi đường thủy đánh lén Bắc
Kinh, cho nên trong doanh chỉ còn lại ba nghìn Hỏa thương thủ.
Tướng sĩ của Đệ thập doanh tuy rằng đều là tân binh, nhưng từ Trung đội
trưởng trở lên đều là quan quân tốt nghiệp trường Đại học Quan quân Lục
quân Nam Kinh, những quan quân này không những trải qua trăm trận chiến
mà còn được trường quân đội giáo dục, dựa vào tiêu chuẩn của quan quân
thì Đệ thập doanh xếp trên Đệ nhất doanh, Đệ nhị doanh, Đệ tam doanh.
Trước mắt, Trung Ương quân tổng cộng có bốn Hỏa thương doanh, trong đó
có hai doanh do Triệu Tín suất lĩnh đóng tại Vũ Xương, mà ba Hỏa thương
doanh khác đều ở Đài Trang, nhưng hỏa thương một doanh chỉ có khoảng ba
nghìn Hỏa thương thủ, hai ngàn người khác đang đóng ở Tế Ninh, cùng với
ba nghìn Trường thương binh hợp thành một Hỗn thành doanh của Mặt Sẹo.
Bởi vậy Hỏa thương đội của Đài Trang trên thực tế chỉ có hai doanh và
một trạm canh gác.
Nhưng cho dù chỉ có một nghìn Hỏa thương thủ, dùng để đối phó với tám
vạn kỵ binh Thát Tử của ba bộ lạc Khách Nhĩ Khách, Thổ Tạ Đồ, Sát Cáp
Nhĩ cũng thừa sức rồi. Dù sao kỵ binh Thát Tử thắng ở tính cơ động,
thắng ở phần cưỡi ngựa bắn cung nhưng thật sự muốn triển khai trận
chiến, sự uy hiếp của kỵ binh Thát Tử thậm chí so ra còn kém với bộ binh hạng nhẹ.
Trên cánh đồng bát ngát ở tiền phương, mấy nghìn kỵ binh Thát Tử giống như gió cuốn lao tới.
Trên bình nguyên trống trải, kỵ binh Thát Tử xung phong khiến cho lòng
người kinh sợ, đặc biệt là đám tân binh chưa trải qua trận chiến nào,
vừa nhìn thấy trường hợp như vậy đã sợ run lên, nhưng đối với lão binh
Trung Ương quân mà nói, chuyện như vậy đã quá quen thuộc rồi.
Nhớ ngày xưa lúc ở Yêm Át Hải, hai trăm kỵ binh Trung Ương quân đánh với hai nghìn kỵ binh của Khoa Nhĩ Thấm, khí thế như nào? Dũng cảm như nào? Còn có lúc ở Tam Bất Lạc Xuyên, không đến ba nghìn kỵ binh chống trọi
lại hơn vạn kỵ binh của Khoa Nhĩ Thấm giết ba vào ba ra thế nào, lão
binh của Trung Ương quân từ bao giờ để đám kỵ binh Thát Tử này vào mắt
chứ?
Nhưng khi đó bọn họ vẫn chưa phải Trung Ương quân, chỉ là biên quân của trấn Đại Đồng thôi.
Tiếng bước chân rầm rập, kỵ binh Mông Cổ nhìn qua khí thế hừng hực,
nhưng tốc độ cũng không nhanh, chẳng qua cũng chỉ tiến lên bằng tốc độ
bình thường mà thôi, mặc dù sức chịu đựng của ngựa của Mông Cổ không tồi nhưng trước lúc tiến công, kỵ binh của Mông Cổ vẫn không dám tiến lên
quá nhanh, dù sao chiến mã duy trì trạng thái chạy nhanh cũng chỉ trong
một thời gian nhất định.
Trong tiếng vó ngựa kêu vang trời, kỵ binh Thát Tử rốt cục đã tiến vào khoảng cách hai nghìn bước.
A Lặc Đài và Dã Lý Bất Ca thúc ngựa xông lên trước nhất huy loan đao chỉ về phía trước, hơn hai nghìn kỵ binh Thát Tử cưỡi ngựa bắt đầu gia tăng tốc độ, một lúc sau, hơn hai nghìn kỵ binh Thát Tử cưỡi ngựa nhanh
chóng gia tốc, nhanh như gió xông về phía Đài Trang, xông về phía trận
hình phòng ngự của Trung Ương quân.
Vương Phác tay cầm kính viễn vọng nhìn đội ngũ xạ kích ở tuyến ngoài cùng.
Khấu Bạch Môn mặc quân trang, Nộn Nương và Lã Lục cùng nhau hộ vệ bên
cạnh Vương Phác, còn có quan quân của Thập doanh nhìn Vương Phác, lặng
yên đợi lệnh của Vương Phác.
Đầu ngựa khẽ động, gót sắt nhấc lên, kỵ binh Thát Tử tiến đến bằng tốc độ kinh người.
Kỵ binh Thát Tử tuy rằng đã phát hiện ra ba cái rãnh ở trước Đài Trang,
cũng phát hiện ra Trung Ương quân bày trận, nhưng bọn họ không hề có ý
dừng lại. Bởi vì kỵ binh Thát Tử không giống Thiết kỵ Kiến nô, họ không
cần giáp mặt tiến công, chỉ cần vượt qua trước trận Trung Ương quân, sau đó bắn cung giết địch.
Ánh mắt của Vương Phác qua kính viễn vọng nhìn chằm chằm đội kỵ binh
Thát Tử, đây chỉ là một tiểu đội kỵ binh Thát Tử, nhiều nhất cũng không
đến ba nghìn người, một ít kỵ binh Thát Tử này không cần đến sự trợ giúp của súng đạn của pháo doanh, chỉ cần hỏa lực của Đệ thập doanh cũng đủ
đánh tan chúng.