Uyển Bình, đại doanh của Hồng Trù Tuyền.
Phía trước không xa chính là thành Bắc Kinh rồi, ba mươi vạn Kiến Nô (hiệu xưng của Đa Nhĩ Cổn) trú đóng ở bên ngoài Quảng Cừ môn.
Hồng Thừa Trù cũng không dám tiếp cận quá, suất lĩnh chín ngàn kỵ binh đóng trại ở huyện Uyển Bình, sở dĩ ông ta chín ngàn kỵ binh vội vàng tới mục đích không phải là vì liều mạng với Kiến Nô, mà là vì để Sùng Trinh Đế và trăm họ Kinh sư an tâm, cũng là vì kiềm chế Kiến Nô, để chúng kiêng kỵ không dám tiến công thành Bắc Kinh.
Hồng Thừa Trù dụng binh xưa nay cẩn thận, từ lúc vừa mới nhận được chiếu thư cần vương của Sùng Trinh Đế, ông ta cũng đã nghĩ kỹ toàn bộ kế hoạch đối kháng Kiến Nô, Hồng Thừa Trù cho rằng binh tinh Kiến Nô lợi hại, gấp chiến khó thắng, chỉ có luỹ cao hào sâu, duy trì đối kháng mới có thể trong trận chiến tiêu hao kéo sụp đổ Kiến Nô.
Cho nên đại quân vừa đến Uyển Bình, Hồng Thừa Trù liền lập tức hạ lệnh thu thập lương thảo, chuẩn bị trường kỳ thủ vững.
Hồng Thừa Trù đang cùng Huyện lệnh Uyển Bình thảo luận công việc thu thập lương thảo, chợt thấy một gã thái giám mặc áo bào đỏ dưới sự bảo vệ của một đội tướng quân Đại Hán vào hành dinh, trong tay thái giám kia nâng một phong thánh chỉ, cao giọng hô:
- Vạn tuế có chỉ, Kế Liêu đốc sư kiêm Thái tử Thái bảo kiêm Binh bộ Thượng thư kiêm Đô ngự sử Sư Hồng Trù Tuyền tiếp chỉ...
..............
Thái giám truyền chỉ đã rời khỏi nửa ngày rồi nhưng Hồng Thừa Trù vẫn đờ đẫn quỳ gối ở công đường không có ý đứng lên, gia tướng tâm phúc Đường Sĩ Kiệt khẩn trương bước tới đỡ Hồng Thừa Trù lên.
- Ôi.
Hồng Thừa Trù khẽ giãy ra khỏi tay Đường Sĩ Kiệt, thở một hơi dài.
- Đại soái, không thể đi Thọ Sơn được.
Đường Sĩ Kiệt khẽ chau mày khuyên nhủ:
- Trong chuyện này nhất định có lừa dối.
Hồng Thừa Trù là ai, làm sao phải cần Đường Sĩ Kiệt nhắc nhở?
Nếu Kiến Nô quả thật muốn đi Vạn Thọ Sơn đào hoàng lăng, nhất định sẽ lén lút đi, đợi khi đã đào lăng Khai Hoàng chặt đứt long mạch của triều Đại Minh, mới có thể gióng trống khua chiêng tuyên bố ra ngoài, nhưng bây giờ thái độ khác thường chưa có hành động gì mà đã rêu rao, phương diện này nhất định là có ngụ ý khác.
Sự việc đã rõ ràng, đây nhất định là Kiến Nô thiết lập bẫy, dụng ý đơn giản là muốn đối phó với Hồng Thừa Trù và chín ngàn kỵ binh thủ hạ của ông ta.
Chín ngàn kỵ binh này có thể án binh bất động, dù sao Sùng Trinh Đế cũng không nói mang bao nhiêu binh đi hộ lăng.
Nhưng Hồng Thừa Trù có thể không đi sao?
Không thể, Sùng Trinh Đế đã hạ thánh chỉ, cho dù biết rõ lần đi này chắc chắn chết không thể nghi ngờ Hồng Thừa Trù cũng chỉ có thể đi, quân muốn thần tử chết, thần tử không thể không chết....
- Được rồi, đừng nói gì nữa.
Hồng Thừa Trù khoát tay, hạ thấp giọng nói:
- Ngươi đi mời Tôn Tướng quân và Lư giám quân đến cho ta.
- Vâng.
Đường Sĩ Kiệt lên tiếng, lĩnh mệnh đi.
Rất nhanh, Tổng binh Tôn Ứng Nguyên và giám quân Lư Cửu Đức đi vào hành dinh của Hồng Thừa Trù.
Trên đường đến hành dinh hai người đã biết ý chỉ của Sùng Trinh Đế, Tổng binh Tôn Ứng Nguyên lớn tiếng nói:
- Đại soái, không thể đi Vạn Thọ Sơn được.
Giám quân Lư Cửu Đức lại nhíu mày nói:
- Chúng ta nghĩ đi Vạn Thọ Sơn không ổn, nhưng đây dù sao cũng là ý chỉ của Vạn tuế gia nha.
Hồng Thừa Trù khoát tay, nói:
- Vạn Thọ Sơn nhất định phải đi, tuy nhiên bổn soái chỉ đem năm trăm thân kỵ đi cùng, chín ngàn tinh kỵ vẫn đóng giữ tại Uyển Bình như cũ. Trước khi đại quân ba trấn của Tào Biến Giao, Bạch Quảng Ân, Lưu Trạch Thanh đuổi tới, tuyệt đối không thể coi thường liều lĩnh, mong rằng Tôn tướng quân và Lư công công lấy quốc sự làm trọng, cùng ứng phó quốc nạn.
- Đại soái!
Tôn Ứng Nguyên vội la lên:
- Ngài liên quan mật thiết đến an nguy của Đại Minh, không thể thân khinh mạo hiểm.
- Đúng vậy.
Lư Cửu Đức cũng nói:
- Chỉ đem năm trăm thân kỵ đi Vạn Thọ Sơn hộ lăng, Hồng đại nhân có phải là quá mạo hiểm rồi hay không?
- Bổn soái tâm ý đã quyết.
Hồng Thừa Trù quả quyết nói:
- Tôn Tướng quân và Lư công công không cần phải khuyên nữa.
Tôn Ứng Nguyên vội la lên:
- Đại soái...
- Tôn Ứng Nguyên!Hồng Thừa Trù bỗng nhiên đứng dậy, trừng mắt quát to:
- Ngươi muốn vùi lấp bản tướng quân vào nơi bất trung bất hiếu, muôn đời bị bêu danh hay sao?
- Việc này...
Tôn Ứng Nguyên và Lư Cửu Đức liếc nhau, không dám khuyên nữa.
Đại Đồng, núi Lôi Công.
Lý Nham phất tay với đám Kinh Mậu Thành, Lý Hổ, Lý Huyề, chân thành nói với Lưu Tông Mẫn:
- Tướng quân, ngài vừa tới Đại Đồng, còn chưa biết nơi này đã từng phát sinh gì đâu. Nếu ngài biết sự việc từ đầu đến cuối, mạt tướng tin rằng với cơ trí của tướng quân ngài, tuyệt đối sẽ không đi tấn công địa phương Đại Đồng.
- Hả?
Lưu Tông Mẫn nói:
- Nơi này đã xảy ra chuyện gì?
Lý Nham nói:
- Ngay tại nửa tháng trước, gần hai mươi vạn Kiến Nô hủy quan xâm nhập, quy mô tiến công Đại Đồng.
- Cái gì?
Lưu Tông Mẫn giật mình kinh hãi. Thất thanh nói:
- Hai mươi vạn Kiến Nô?
Đối với Kiến Nô Lưu Tông Mẫn không hề xa lạ gì, ấn tượng vẫn còn khắc sâu đối với Kiến Nô chính là cùng cung kẻ địch – biên quân Đại Minh.
Lý Tự Thành, Lưu Tông Mẫn suất lĩnh nghĩa quân nhưng lại bị ăn đủ thiệt hại bởi biên quân Đại Minh, nhưng biên quân Đại Minh đánh cho nghĩa quân như hoa rơi nước chảy lại bị Kiến Nô quan ngoại đánh cho quân lính tan tác.
Bởi vậy có thể thấy được, Kiến Nô quan ngoại là cực kỳ lợi hại đấy, lợi hại hơn nhiều so với biên quân Đại Minh.
- Đúng.
Lý Nham nghiêm nghị nói:
- Hai mươi vạn Kiến Nô.
- Ngươi nói dối.
Lưu Tông Mẫn không tin nói:
- Thật sự có hai mươi vạn Kiến Nô tiến công Đại Đồng, vậy Kiến Nô ở đâu? Quan quân trong Thành Đại Đồng có bao nhiêu?
- Đây chính là điều mà mạt tướng muốn nói đấy.
Lý Nham hít vào một hơi, trầm giọng nói:
- Hai mươi vạn Kiến Nô quy mô tiến công Đại Đồng, lại bị Vương Phác đánh cho thất bại, còn diệt địch gần năm vạn người! Kiến Nô liền chia binh ra làm hai đường, giữ lại ba vạn người tiếp tục vây khốn Đại Đồng, đại quân còn lại đã giết đến Bắc Kinh rồi.
Lưu Tông Mẫn vẫn không tin, nói:
- Vậy ba vạn Kiến Nô ở lại đâu rồi?
Lý Nham nói:
- Ngay trước khi đại tướng quân đến, ba vạn Kiến Nô kia đã bị mạt tướng liên thủ với Vương Phác tiêu diệt rồi, nếu tướng quân không tin, có thể đi hỏi từng tướng sĩ trên núi, còn nữa, áo giáp trên người các tướng sĩ, binh khí trong tay, còn có tám ngàn con chiến mã nữa, hết thảy đều là thu được từ trong tay Kiến Nô đấy.
Ánh mắt Lưu Tông Mẫn sâu kín nhìn Lý Nham, nghiêm nghị nói:
- Lý Nham, ngươi hợp tác với quan quân?
Lý Nham nói:
- Là hợp tác với Vương Phác, không phải là hợp tác với quan quân.
Lưu Tông Mẫn nói:
- Vương Phác chính là quan quân.
- Không.
Lý Nham lắc đầu nói:
- Quân đội của Vương Phác không giống với những quan quân khác, quan quân khác đều là tay sai của triều đình nhưng Vương Phác thì không, hắn muốn tọa địa xưng vương, làm chư hầu cát cứ một phương, cho nên, mạt tướng mới khuyên Tướng quân ngài không nên gấp rút tiến công Vương Phác, có Vương Phác ở Đại Đồng canh giữ, đối với sự phát triển và lớn mạnh của nghĩa quân Thiểm Tây chúng ta mới có lợi.
Lưu Tông Mẫn có chút giật mình nhìn Lý Nham, đột nhiên cảm thấy tên mặt trắng nhỏ trước mặt này đã có chút xa lạ rồi.
Lưu Tông Mẫn dù là người thô lỗ, nhưng điều này cũng không đại biểu y vốn không có tâm kế, Lý Nham bộc lộ hợp tác với Vương Phác, lại không đứng ra phản đối, điều này nói rõ cái gì? Điều này nói rõ Lý Nham đã hoàn toàn khống chế chi quân đội này rồi, tướng lĩnh vốn thuộc nhất hệ Cách Tả Ngũ Doanh đã toàn bộ bị thanh tẩy.
Trước đây, Lưu Tông Mẫn đúng là chưa từng nghĩ đến tên mặt trắng Lý Nham này sẽ có quyết đoán như vậy.