Thiết Huyết Đại Minh

Chương 162: Q.1 - Chương 162: Hồng thừa trù bị bắt (2)




Đột nhiên Lưu Tông Mẫn hiểu được, nếu muốn thuận lợi tiếp nhận chi quân đội này từ trong tay Lý Nham chắc chắn sẽ không dễ dàng, nếu nóng vội kết quả rất có thể sẽ hoàn toàn ngược lại, nếu Lý Nham thật sự lật mặt, với năm ngàn người mà Lưu Tông Mẫn mang tới, bất kể thế nào cũng không thể đánh lại được hơn hai vạn người của Lý Nham.

- Ha ha ha...

Lưu Tông Mẫn cười lớn ôm lấy bả vai của Lý Nham, cao giọng nói:

- Huynh đệ Lý Nham nói đúng, nếu thằng nhãi Vương Phác này muốn làm chư hầu cát cứ một phương, chúng ta trước tiên sẽ không động đến hắn, ta sẽ về Thiểm Tây trước, đánh hạ ba phủ Bình Liệt, Khánh Dương, Diên An, sau đó mới lại đánh hạ Tây An, ngươi thấy sao?

Lý Nham nói:

- Bình Lương, Khánh Dương, Diên An còn có Tây An là nhất định phải đánh hạ đấy, tuy nhiên không phải hiện tại, hiện tại quân lương đã gom xong rồi, lương thực trên núi cũng đủ để vượt qua năm mất mùa này, cho nên việc cấp bách hiện tại chính là nắm chặt thời gian để luyện binh, mau chóng huấn luyện ra một đội quân tinh nhuệ.

- Đúng, việc cấp bách chính là luyện binh.

Lưu Tông Mẫn lớn tiếng phụ họa, sau đó thử hỏi han:

- Nếu không Lý Nham huynh đệ đừng đi Hà Nam nữa, ở lại Thiểm Tây trợ giúp bản tướng quân luyện binh đi?

- Như vậy sao được.

Lý Nham lắc đầu nói:

- Nếu Đại vương kiến triệu, mạt tướng sao không trở về Hà Nam được cơ chứ?

Lưu Tông Mẫn nói:

- Vậy...Lý Nham huynh đệ định tính khi nào thì đi?

Lý Nham nói:

- Đợi đem lương thực trở về giao quân vụ xong, mạt tướng sẽ lên đường.

Đại Đồng, hành dinh Tổng binh.

Vương Phác đang nói chuyện cùng Chân Hữu Tài, Trương hòa thượng đi vào hành dinh, ôm quyền hành lễ, nói với hắn:

- Tướng quân ngài tìm ty chức?

- Ngồi đi.

Vương Phác khoát tay áo, ra hiệu Trương hòa thượng ngồi xuống, hỏi:

- Hòa thượng, Kinh Mậu Thành có tìm ngươi đúng hay không?

- Đúng vậy.

Trương hòa thượng nói:

- Kinh Mậu Thành nói bọn họ ngày mai sẽ phải nhổ trại về Thiểm Tây, đã nói lời tạm biệt với ty chức rồi.

Vương Phác nói:

- Việc Lưu tặc ở ngoài thành muốn cướp bóc, Kinh Mậu Thành có nói gì hay không?

- Ồ, có.

Trương hòa thượng nói:

- Kinh Mậu Thành nói đến triệu Lưu Tông Mẫn, hình như là muốn đoạt binh quyền của Lý Nham, chuyện cướp bóc ngoài thành chính là người của Lưu Tông Mẫn làm.

- Lưu Tông Mẫn?

Chân Hữu Tài nói:

- Tướng quân, người này hình như là đại tướng số một thủ hạ của Lý Tự Thành, xem ra Sấm tặc đã nổi lên lòng nghi ngờ đối với Lý Nham rồi. Nếu thật sự là như thế, trước đây chúng ta cho Lý Nham ưu đãi chẳng phải là phí công rồi sao? Lưu Tông Mẫn này chưa chắc đã chịu nhận chỗ tốt từ chỗ chúng ta.

- Không sao cả.

Vương Phác lạnh nhạt nói:

- Nếu là nuôi kẻ tặc, nuôi ai hay không nuôi thì có sao?

Chân Hữu Tài nói:

- Tướng quân, ngài nói Lý Nham có ngoan ngoãn giao ra binh quyền hay không?

- Điều này rất khó nói.

Vương Phác lắc đầu nói:

- Tuy nhiên, chỉ cần bọn họ trở về Thiểm Tây, cuối cùng ai nắm giữ binh quyền đều không sao cả, hiện tại ta lo lắng nhất chính là an nguy của kinh sư. Kinh sư có gì sơ xuất, Vạn Tuế gia xảy ra điều gì, triều Đại Minh ta sợ là thiên hạ đại loạn rồi.

Chân Hữu Tài nghiêm trang nói:

- Ý của Tướng quân là....là muốn xuất binh giải vây cho Kinh sư?

Vương Phác thở dài, hỏi một đằng trả lời một nẻo, nói:

- Bây giờ còn chưa đến thời điểm thiên hạ đại loạn...

- Cái này...

Chân Hữu Tài nghe xong cái đầu đầy mờ mịt.

Y thầm nghe ra dường như Vương Phác có ý niệm xuất binh giải vây Kinh sư trong đầu, nhưng không biết tại sao Vương Phác làm như vây? Càng không biết câu nói “Bây giờ còn chưa đến thời điểm thiên hạ đại loạn” kia của hắn là có ý nghĩa gì?

Chân Hữu Tài không nhìn ra, hiện tại căn cơ của Vương Phác vẫn là quá mỏng, nếu triều Đại Minh hiện tại còn chưa lâm vào cảnh thiên hạ đại loạn, cục diện nứt ra bốn năm mảnh, lấy thực lực của Vương Phác là rất khó để làm việc đấy, cố thủ tại một góc Đại Đồng cuối cùng hoặc là sẽ bị Kiến Nô nuốt chửng, hoặc là bị Lý Tự Thành tiêu diệt, nếu muốn cầu sinh trong khe hẹp, khả năng cực kỳ bé nhỏ.

Vương Phác ngẫm nghĩ một chút, bỗng nhiên nói:

- Hữu Tài, hiện tại có hai chuyện nhất định phải xử lý ngay lập tức.

Chân Hữu Tài nói:

- Mời tướng quân chỉ bảo.

Vương Phác nói:

- Chuyện thứ nhất, các Vệ, các Sở, các Bảo trấn Đại Đồng phải xóa toàn bộ, các nơi trú đóng của Vệ Sở quân cũng phải xóa bỏ, những thứ rác rưởi này không thể ngăn địch bên ngoài, đối nội sẽ càng khiến dân chúng địa phương gặp tai họa, xóa bỏ đi ngược lại bớt lo, các quân hộ lệ thuộc các Vệ Sở hãy chuyển thành bách tính địa phương, đưa về Đại Đồng phủ quản lý.

Chân Hữu Tài nói:

- Vệ Sở quân xóa bỏ không khó, nhưng hạ triệt để những nơi phòng giữ này, vậy bố trí Thiên tổng và Bả tổng như nào?

Vương Phác nói:

- Trước tiên để họ quay về Đại Đồng, nghe sai phái của Triệu Lục Cân.

Chân Hữu Tài gật gật đầu, hỏi:

- Vậy khách binh và mộ binh thì sao?

Vương Phác nói:

- Đây chính là chuyện thứ hai mà bản tướng quân muốn nói, những khách binh này cần phải chia lộ phí để phái họ trở về, ai nguyện ý lưu lại thì lựa chọn những binh lính tinh tráng trong đó chuyển thành mộ binh, lại từ trong dân chúng cường tráng từ Đại Đồng để chiêu mộ tráng đinh, chọn đủ tám ngàn người tổ chức và thành lập Trường thương doanh và Truy trọng doanh, làm Hỏa khí doanh phụ trợ binh chủng.

- Vâng.

Chân Hữu Tài lên tiếng, lại hỏi:

- Ty chức đi ngay đây.

- Ôi!

Nhìn bóng dáng gầy yếu của Chân Hữu Tài vội vàng đi, Vương Phác không kìm nổi lắc đầu thở dài một tiếng, càng ngày càng nảy sinh thêm nhiều vấn đề, nhưng dưới tay hắn lại có quá ít nhân tài có thể sử dụng. Chân Hữu Tài vừa phải quản lý xưởng binh khí, cục Hỏa dược, lại phải chịu trách nhiệm xóa bỏ Vệ Sở quân cùng với việc chiêu mộ dân cường tráng, thật sự là quá làm khó y rồi.

Nhưng trong lúc cấp thiết, Vương Phác cũng không biết đi đâu để tuyển dụng nhân tài, bởi vì Đại Đồng vốn chính là nơi văn nhân cằn cỗi.

Đi theo đường sông, Hồng Thừa Trù đang suất lĩnh năm trăm thân kỵ tiến về phía trước nhanh như gió.

Lần đi Vạn Thọ Sơn này có thể nói là bất đắc dĩ, bởi vì Sùng Trinh Đế hạ thánh chỉ, Hồng Thừa Trù thân là thần tử cũng chỉ có thể tuân chỉ, nếu không chính là đại nghịch bất đạo, ngay cả có trái với lễ thần tử, nhưng Hồng Thừa Trù cũng không phải là kẻ ngốc, ông ta biết đây là bẫy của Kiến Nô, cho nên chỉ dẫn theo năm trăm thân kỵ đi tới đó, chín ngàn tinh kỵ thì vẫn án binh bất động tại Uyển Bình.

Thật ra, Hồng Thừa Trù cũng ôm tâm lý may mắn.

Năm trăm khinh kỵ binh mục tiêu nhỏ, tốc độ nhanh, cho dù Kiến Nô bày thiên la địa võng trên đường đi đến Vạn Thọ Sơn, cũng không chắc bắt được Hồng Thừa Trù, chỉ cần đến phụ cận Vạn Thọ Sơn lại vòng quay về Uyển Bình, dù cuối cùng Kiến Nô thật sự hủy đi đế lăng, Hồng Thừa Trù cũng vẫn có thể ăn nói với Sùng Trinh Đế.

Nhưng Hồng Thừa Trù vẫn quá khinh thường Hán gian Phạm Văn Trình này, càng đánh giá thấp phân lượng của mình ở trong lòng Kiến Nô!

Ngay lúc Hồng Thừa Trù vừa mới rời khỏi Uyển Bình không bao lâu, gian tế của Kiến Nô cũng đã truyền tin tức ra đại doanh Kiến Nô ở ngoài Quảng Cừ môn, lúc này Đa Nhĩ Cổ đã phi kỵ truyền hịch, yêu cầu các bộ Kiến Nô tại Thanh Hà, Đại Du Hà, Tiểu Du Hà, một vùng Ngọc Tuyền Sơn chuẩn bị sẵn sàng, thả lưới chờ đợi.

Năm trăm khinh kỵ binh của Hồng Thừa Trù vừa mới đuổi tới bên sông Du Hà, còn chưa kịp qua sông bắc tiến, thiết kỵ Kiến Nô nghe tin đã từ mười mấy phương hướng đồng thời áp tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.