Chương 136: Tín nhiệm
Mãi đến khi bay ra khỏi hành tinh nhỏ kia, đám Ân Kiệt mới dần dần tỉnh lại, lúc đó họ cũng đã bị khiêng sang phi thuyền mà Trọng Thiên biến thành, mở mắt ra nhìn thấy cảnh tượng lạ lẫm khiến mấy người ngơ ngác, sau đó biết đã có chuyện, đồng loạt cảnh giác.
Trọng Thiên được cài đặt tự động vận chuyển, đi theo phi thuyền của chủ nhân với tốc độ ổn định, đám Lam không cần ngồi trong khoang điều khiển, mấy người nhàn nhã ngồi trong phòng khách, giờ phút này nghe thấy động tĩnh trong phòng ngủ đều nhìn tới, Trì Tả đứng dậy đầu tiên, đẩy cửa ra quan sát.
Đám Ân Kiệt vô thức chạm vào súng bên hông, ngẩng đầu nhìn mới sững sờ, Ân Kiệt lén thở phào, tỉnh táo rất nhanh: “Có chuyện gì xảy ra? A Bạch đâu?”
Lam cũng vừa đi đến cửa phòng ngủ, khẽ cười: “Ở phi thuyền đằng trước, anh tôi có việc cần nói chuyện với thằng bé.”
Ân Kiệt cũng biết Lam, nhìn thấy hắn là hiểu mình không gặp nguy hiểm, liền ổn định cảm xúc cười với Lam, dẫn mấy người còn lại ra ngoài ngồi, sau đó nghe họ thờ ơ tự thuật quá trình, sắc mặt thay đổi mấy lần. Ân Kiệt hoàn toàn không biết nói gì cho phải, miệng há hốc, cuối cùng thở phào một cái. Mặc dù thân phận của hắn là thương nhân, nhưng gần đây đã bị Trọng huy chú ý, nếu không phải lần này chỉ phái lính quèn đi, có khi hắn đã chết rồi.
Ân Kiệt trấn tĩnh: “Cho nên Phượng Tắc thả các cậu đi như vậy?”
Joshua không có hứng thú với mấy người này, ban đầu chỉ ngồi nghe xem có tin tức khác hay không, thấy không có thì chuẩn bị đi ngủ, có điều lúc này nghe vậy khóe miệng bỗng nở một nụ cười tà khí, không trả lời. Lam cũng cười: “Chứ không thì sao?”
Tất cả bọn họ đều hiểu, đây không phải là vấn đề Phượng Tắc có muốn thả hay không, mà là bên phía họ có chịu đi một cách đơn giản như vậy hay không, phải biết nếu như không xảy ra chuyện ngoài ý muốn kia, cho dù Phượng Tắc chịu thả, Tống Minh Uyên cũng không dừng tay ở đây.
Ân Kiệt trầm ngâm, có lẽ là liên quan tới thân phận của Tống Minh Uyên, liền gật đầu, sau đó nhớ tới mục đích lần này, hỏi: “Bây giờ chúng ta đi đâu?”
“Tạm thời đang bay về hướng đế đô.”
Nhờ họ nhắc nhở, Trì Tả lập tức nhớ ra chuyện quan trọng, không nhịn được mà nhìn Ân Kiệt hỏi thăm, cậu vẫn muốn đi gặp ông nội, dù sao đã lâu rồi họ không gặp nhau. Ân Kiệt cũng muốn hoàn thành nhiệm vụ, đã đến mức này cũng không cần giấu giếm nữa, nói: “Tôi phải dẫn A Bạch và tiểu Tả đi gặp Hải thúc.”
Lam nhớ tới đại ca nhà mình chỉ hận không thể buộc A Bạch vào người, đây không phải là việc muốn mang đi thì mang, hắn nhìn Trì Tả, cuối cùng cười cười rảo bước vào khoang điều khiển: “Đợi một chút, tôi đi liên lạc.”
Lúc này Tống Minh Uyên vừa nói chuyện xong xuôi với ngốc manh, sau đó xách người vào phòng tắm, ánh liếc nhìn cái tên hiện trên màn hình, ấn nghe, nhưng không chọn video: “Có chuyện gì?”
Lam nhẹ nhàng dựa lưng vào ghế lái, cảm thấy có chút tiếc hận vì không thể nhìn thấy hình ảnh bên kia, mỉm cười kể cho anh về tình hình bên này. Tống Minh Uyên hơi dừng lại, nhìn về phía ngốc manh, thấy cậu nghe được âm thanh cũng đang nhìn về phía này, liền đưa tay chỉ chỉ.
Quần áo của Bạch Thời đã bị lột gần hết, thấy thế thì mặt liệt im lặng hai giây, chầm chậm cởi nốt đồ lót. Tống Minh Uyên hơi thỏa mãn, một tay kéo cậu vào lòng, một tay nhẹ nhàng vuốt cái lưng bóng loáng kia, ung dung nói: “Nói cho hắn biết anh cũng đi cùng, nếu không thì không bàn nữa.”
Lam biết rõ đây là kết quả, cười nhấn nút kết thúc.
Tống Minh Uyên thuận tay nâng cằm ngốc manh lên hôn sâu, triền miên cùng nhau, dần dần tăng thêm lực. Hơi thở của Bạch Thời dồn dập, vô thức tóm lấy vai anh. Tống Minh Uyên giữ chặt gáy cậu hôn sâu thêm, sờ sờ móng vuốt nhỏ kia, giữ nguyên tư thế ôm người này vào bồn tắm, ý định tính toán sòng phẳng với ngốc manh này.
Bạch Thời nhìn thoáng ánh mắt của anh, trái tim nhỏ yếu đuối run rẩy, yên lặng co lại trong nước, nhắc nhở: “Lát nữa bên kia có tin tức, anh phải đi sửa tọa độ đích đến đó.”
Tống Minh Uyên ừ, kéo bạn nhỏ này vào lòng, hôn khóe miệng cậu một cái: “Anh có thể ôm em tới khoang điều khiển để sửa.”
Bạch Thời: “…”
Mẹ nó chớ, tên này định vừa X tui vừa đi sửa đây mà, chuẩn bị làm một phát trên ghế lái hả? Tui không thể rơi hết tiết tháo như vậy chứ?
Tống Minh Uyên xoa má cậu: “Về chuyện này, không có gì muốn nói với anh à?”
Anh tưởng ông đây ngây thơ lắm à? Đã đến lúc này thì nói cái gì cũng vô dụng phải không? Nói xong anh sẽ bớt phóng túng chắc? Bạch Thời giãy dụa một giây, lựa lời thăm dò: “… Em hơi mệt.”
Tống Minh Uyên nhìn cậu thật lâu, đưa tay xoa xoa đầu có vẻ rất dịu dàng: “Anh sẽ làm em ngủ ngon giấc.”
Bạch Thời: “…”
Mẹ nó, đợi đã! Bạch Thời há miệng muốn cứu vãn tình hình, nhưng sau đó đã rơi vào một nụ hôn sâu khác, trong miệng bị xâm lược bá đạo, hôn tới nỗi cậu cảm thấy tê cả da đầu, nhiệt độ cơ thể cũng tăng lên. Bạch Thời thở hổn hển, nhìn chằm chằm vào gương mặt làm cạn thanh máu của mình dưới ánh sáng mập mờ kia, không nhịn được mà thì thào: “Đại ca…”
“Ừm.” Tống Minh Uyên đưa tay ôm Bạch Thời, kéo cậu vào trong lòng mặt đối mặt, lại hôn thêm lần nữa.
Bạch Thời kiềm nén tiếng rên rỉ, bất lực túm lấy bờ vai anh, ngửa đầu cảm nhận sức bật mạnh mẽ kia, chìm đắm vào trong.
Lúc trước cậu vẫn có dự cảm xấu, đợi đến khi đại ca ôm cậu vào khoang điều khiển đổi hướng xong, Bạch Thời cảm thấy dự cảm kia đã linh nghiệm rồi, bởi vì đại ca thật sự đặt cậu xuống ghế lái. Ngoài vũ trụ là một mảnh đen nhánh, phi thuyền lại được làm bằng chất liệu đặc biệt, cho nên bên ngoài hoàn toàn không thể nhìn thấy hình huống bên trong, dù họ muốn rơi tiết tháo thế nào cũng được.
Hơi thở của Bạch Thời hỗn loạn, chỉ cảm thấy không thể nào từ chối nguồn nhiệt này, mơ màng nhìn người trước mắt, vô thức sờ sờ ***g ngực đẹp đẽ kia. Tống Minh Uyên nắm tay cậu đặt lên môi hôn một cái, dùng sức chiếm hữu cậu mạnh hơn. Bạch Thời hoảng hốt kêu một tiếng, cuối cùng run rẩy bám lấy cổ anh, ôm thật chặt.
Từ lúc Tống Minh Uyên thi đấu xong đã bắt đầu đi tìm người, chạy từ đế đô đến phi thuyền chở khách rồi lại đến hành tinh nhỏ, giữa đường vẫn chưa ăn gì, mặc dù đám Ân Kiệt và Trì Tả có ăn cơm, nhưng chỉ ăn được một nửa đã mất ý thức, bởi vậy bay được một lát thì mọi người bắt đầu đói, vì vậy Lam đành phải gọi vào số người nào đó lần nữa.
Bên kia, sau khi hai người liên tục chiến đấu trên mọi mặt trận bây giờ đã lên giường, lúc tiếng chuông vang lên cũng là lúc họ đang làm thêm lần nữa, Tống Minh Uyên ôm chặt Bạch Thời vào trong lòng, đưa tay che miệng cậu, chậm rãi hôn vành tai: “Bấm nghe máy.”
Trên trán Bạch Thời đã rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, dùng cặp mắt ươn ướt nhìn anh.
“Nghe đi, anh không muốn cử động.”
Bạch Thời cảm thấy hình như đại ca không phải là người thích bày trò quái gở, cậu nhìn máy truyền tin, đưa tay run run ấn nghe máy. Tống Minh Uyên hài lòng hôn cậu một cái, hít một hơi: “Nói.”
Lam mơ hồ nghe thấy âm thanh này hơi bị trầm, cười nói: “Phía trước có trạm không gian, đi ăn chút gì không?”
Tống Minh Uyên ừ, lại hôn người nào đó. Bạch Thời lại đưa tay ngắt liên lạc, sau đó bị đè xuống, rơi vào vòng xoáy điên cuồng.
Xung quanh nơi này là khu trống rỗng, mấy ngôi sao lân cận đều là hành tinh không người, trạm không gian trở thành điểm tiếp thế duy nhất ở khu vực này, trạm được xây dựng cực kỳ lớn, tổng thể là một khu tiếp năng lượng, nghỉ chân, ăn uống, mua sắm, giải trí, quả thực không khác gì một trung tâm thương mại nhỏ, riêng chỗ đỗ phi thuyền đã hơn một trăm tầng, càng nhìn càng thấy đồ sộ.
Họ tiến vào bến cảnh từ phía dưới, lục tục tìm ghế trống, Trọng Thiên không nhận được mệnh lệnh biến hình, dứt khoát duy trì trạng thái, từ từ mở cửa khoang. Tống Minh Uyên cũng đang đóng lại hệ thống động lực, không xuống dưới mà đi từ khoang điều khiển vào phòng ngủ, hôn bạn nhỏ ngốc manh nào đó đang làm tổ trên giường: “Đi ra ngoài không?”
Trước đó Bạch Thời mới bất cẩn ăn một bữa quá no, bây giờ cũng không đói mấy, đương nhiên cậu sẽ không nói đâu, nếu không lỡ đại ca lại nổi hứng gọi giao hàng rồi tiếp tục giày vò cậu thì sao.
Bạch Thời mặt liệt nói câu muốn đi, rời giường mặc quần áo, bởi vì không được nghỉ ngơi, lúc xuống phi thuyền hai chân mềm nhũn, có điều do bạn nhỏ này bước đi rất ổn, người ngoài khó phát hiện ra điểm này. Mọi người chỉ cảm thấy nhóm người này có mấy người đẹp thế, trên thực tế hai người kia còn nắm tay, thật là khiến cho người ta không thể kiềm chế được mà.
Tống Minh Uyên đã sớm bình tĩnh với mấy ánh mắt kiểu này. Bạch Thời thì chợt nhớ bây giờ mình đang là danh nhân, cậu có ảo giác mình đi đâu cũng bị gọi là nhị hóa, bèn yên lặng cúi đầu, nhanh chân đi theo đại ca vào tiệm cơm.
Bọn họ yêu cầu một gian phòng, kiên nhẫn chờ đợi thức ăn được mang lên. Tranh thủ lúc rửa tay, Trì Tả tiến tới bên cạnh Bạch Thời, trầm mặc một lát, mở miệng nói: “Ân Kiệt nói lúc trước ông nội không thể liên hệ với chúng ta , giờ ông sợ chúng ta gặp chuyện không may, cho nên mới đến đây tìm, chắc sẽ gặp nhau giữa đường.”
Bạch Thời giật mình: “Ồ.”
Trì Tả lại im lặng một lát: “Lâu lắm rồi không gặp, chẳng biết ông nội thế nào.”
Chắc lão đầu cắn thuốc kia vẫn khiến cho người khác xui xẻo thôi. Bạch Thời nói: “Đại khái là sống tốt lắm.”
Trì Tả ừ một tiếng, lại im lặng, cảm thấy không có gì để nói, kiềm nén cả buổi, cuối cùng không nhịn được mà hỏi: “A Bạch, cậu nói tớ có nên hỏi vết thương trên người cậu ta đã được trị liệu chưa không, cậu có số truyền tin của cậu ta không? Lúc ấy tớ không dám hỏi.”
Bạch Thời phản ứng vài giây mới hiểu được “cậu ta” ở đây là chỉ ai, vỗ vỗ vai: “Dùng máy trị liệu vài phút là khỏe mạnh như thường ấy mà.”
Trì Tả vẫn hơi xoắn xuýt: “Tớ thấy trên người cậu ta đều là… Tớ cảm thấy có vẻ nghiêm trọng lắm, còn nữa, nghe ý Lam nói thì họ thuộc về một tổ chức, Ân Kiệt cũng biết họ, họ đang làm gì?”
Bạch Thời nhìn Trì Tả, nghĩ thầm tiểu đệ thật là thuần khiết, chắc là nụ hôn đầu cũng mất trong sự cố lần này rồi, giờ đang bị đả kích, lại duỗi móng vuốt vỗ vỗ vai lần nữa: “Cụ thể thì tớ cũng không rõ lắm, nhưng hắn không có chuyện gì đâu, cậu đừng để trong lòng, đây chỉ là hiểu lầm thôi.”
Trì Tả yên lặng gật đầu, ừ một tiếng.
Bạch Thời sợ tiểu đệ lại để tâm vào chuyện vụn vặt, vì thế lúc ăn cơm kiên nhẫn ngồi cạnện nói chuyện. Tống Minh Uyên có thể đoán được nguyên nhân, nhìn hai người, lại gắp đồ ăn bạn nhỏ nào đó thích vào cái khay trước mặt cậu, tiện thể vuốt vuốt.
Mấy người ăn xong nghỉ ngơi một lát, nhanh chóng xuất phát. Bạch Thời mặt liệt nhìn phi thuyền, có chút kháng cự. Trì Tả đang đứng bên cạnh cậu, thấy bạn nhỏ này dừng lại, không khỏi tò mò nhìn sang: “A Bạch?”
“… Ừ.” Bạch Thời lên tiếng, trong đầu đang suy tính, có trốn được hôm nay cũng không trốn được ngày mai, nếu không đi cùng đại ca thì càng xui xẻo hơn, cuối cùng đành phải cam chịu tiến vào. Đáy mắt Tống Minh Uyên lóe lên nét vui vẻ, vươn tay về phía cậu.
Bạch Thời mặt liệt nhìn nhìn, đang định nắm lấy thì chợt thấy Ân Kiệt tiến tới, hơn nữa sắc mặt có vẻ không tốt, vội hỏi: “Làm sao thế?”
Giọng Ân Kiệt rất thấp: “Tin tức vừa nhận được, Hải thúc gặp người của bên kia ngay giữa đường, hai bên đã đánh nhau, hình như hỏa lực của họ rất mạnh.”
Trong đầu Bạch Thời lập tức hiện lên hình ảnh đám người trò chuyện với Phượng Tắc, lại nghĩ họ không có đồ ăn, nếu bay về hướng này chắc sẽ dừng lại, liền vội vàng hỏi: “Còn xa lắm không?”
Sau đó, Bạch Thời liếc nhìn phi thuyền và đại ca, ngẫm nghĩ vài giây, vô thức muốn chạy trốn, nhưng cuối cùng cũng nhịn được, nhìn đại ca hỏi thăm. Tống Minh Uyên rất hài lòng với sự thức thời của cậu, gọi Lam và Joshua tới, nói lại sự việc một lần, ý bảo Ân Kiệt gửi tọa độ cho họ, lúc này mới xoa xoa đầu ngốc manh: “Đi thôi.”
Trì Tả vẫn luôn đi bên cạnh Bạch Thời, đương nhiên cũng nghe thấy Ân Kiệt nói gì, vội vã chạy theo.
Nơi này là trạm chung chuyển vũ trụ, ngoại trừ phi thuyền lui tới thì còn có thể thấy cả cơ giáp, bởi vậy dù dùng cơ giáp để di chuyển cũng không gây chú ý, có điều bọn họ đều dùng cơ giáp cao cấp, xung quanh vang lên từng đợt âm thanh thán phục, mọi người đồng loạt nhìn qua, đưa mắt xem họ bay xa.
Tống Minh Uyên thu ánh mắt, bảo Ân Kiệt gửi luôn tọa độ cho mình, sau đó trao đổi phi thuyền với họ, điều khiển Trọng Thiên ra khỏi bến cảng, nhanh chóng rời xa khu vực hỗn loạn kia, trở về vũ trụ bao la.
Phi thuyền của Ân Kiệt không bay nhanh được như thế, vẫn luôn đi theo đằng sau, chỉ là đúng lúc này chợt phát hiện phía trước phát ra ánh sáng màu tối, sau đó hình dáng phi thuyền cũng trở nên mơ hồ, lập tức ngẩn ngơ.
Tia sáng kia lóe lên một màu màu đen, ẩn chứa cảm giác uy nghiêm, sau đó phi thuyền nhanh chóng phân giải đa số bộ phận, thoáng chốc ráp lại, trước mặt hắn đột ngột xuất hiện một cơ giáp cao cấp. Ân Kiệt và mấy người đi cùng lập tức hít vào một hơi, khiếp sợ nhìn cơ giáp đen kia biến mất trong tầm mắt, rất lâu sau vẫn chưa bình tĩnh lại.
Chẳng lẽ đây là cơ giáp thể năng lượng? Nhưng làm sao có thể? Người này lấy ở đâu ra?
Họ đã từng nghe nói về loại cơ giáp này, cũng biết có cụ thể về sự ưu việt của nó, nhưng chưa từng thấy cảnh biến hình thực sự lần nào, giờ phút này quan sát ở khoảng cách gần, rung động mà thị giác mang lại rất lớn. Bên trong buồng lái hoàn toàn tĩnh mịch, mãi một lát sau mới có người nghi hoặc: “Là cơ giáp của A Bạch?”
Ân Kiệt đáp: “Không phải, cơ giáp mà A Bạch lái đi mới là cơ giáp thể năng lượng mà chúng ta biết.”
“Kia là?”
Ân Kiệt lắc đầu: “Tôi cũng không rõ lắm.”
Mấy người quay sang nhìn nhau, trong đầu chỉ có một suy nghĩ: Không hổ là Tống gia ở đế đô, A Bạch quen người bạn trai này thật sự không tồi.
Tốc độ của Bạch Thời nhanh hơn đám Lam, không mất bao lâu đã phát hiện ánh lửa lóe lên phía trước, vì vậy lại tăng tốc, từ từ thấy rõ cảnh tượng hỗn chiến của mấy cơ giáp cao cấp, hơn nữa xung quanh còn có hài cốt của ba cơ giáp khác, hư hỏng rất nghiêm trọng, ngoài rìa là hai chiếm hạm đang giằng co, tình thế cực kỳ kịch liệt.
Nhưng không biết vì sao, nơi này không có cơ giáp màu đỏ của lão đầu, cậu quan sát xung quanh một chút, quả thực không rõ nên giúp ai.
“Chủ nhân.” Lục Việt bỗng nhiên lên tiếng, “Cơ giáp màu xanh bên kia xin trò chuyện, có nhận không?”
Bạch Thời lia mắt nhìn một vòng, phát hiện tín hiệu đến từ khu vực kịch liệt nhất ở trung tâm, trong lòng hơi động: “Nhận.”
Lục Việt nghe lời nhận liên lạc, một giây sau, giọng nói quen thuộc và âm thanh nổ vang cùng truyền tới, như thể đập thẳng vào màng nhĩ.
“A Bạch.”
Bạch Thời không kiềm chế được mà hít một hơi, trong đầu vô thức hiện lên vô số hình ảnh, cậu kiềm nén cảm xúc đang dâng lên, cố gắng bình tĩnh nói: “… Ông nội.”
“Ừm.”
Bạch Thời không nói không rằng xông thẳng lên phía trước, nhanh chóng gia nhập chiến cuộc, rút kiếm bổ về phía cơ giáp gần nhất. Một nhát chém mạnh mẽ gây ra tiếng động cực lớn, kiếm của đối phương đã đứt lìa, Bạch Thời không cho gã cơ hội thở dốc, thuận thế quay người đá vào ngực gã, đạp cho gã nọ bay ra ngoài.
Các cơ giáp đang hỗn chiến xung quanh đồng loạt dừng lại, có kẻ lập tức công kích cậu. Bạch Thời nhẹ nhàng di chuyển tránh thoát, sau đó vọt tới trước mặt cơ giáp bên cạnh, giơ kiếm bổ ngang, trong nháy mắt đã chặt đứt đối phương!
Mảnh vỡ ầm ầm văng tung tóe trong ánh lửa, khoang cứu thương bắn ra ngoài, cuối cùng được đồng bọn nhanh mắt nhanh tay đỡ lấy, khó khăn lắm mới thoát chết, đám người xung quanh đều nhìn sang đầy nghi hoặc.
—— Ai thế?
Động tác của Bạch Thời không ngừng, tiếp tục xông tới trước, có điều cậu không ham chiến, nhanh nhẹn loại bỏ chướng ngại trước mắt trong thời gian ngắn, bay tới bên cạnh Trì Hải Thiên, cậu phát hiện cơ giáp của ông bị tổn hại cực kỳ nghiêm trọng, tiềm tàng nguy hiểm có thể hỏng hẳn bất cứ lúc nào, quan tâm hỏi: “Ông nội, không sao chứ ạ?”
Trì Hải Thiên ngồi trên đài điều khiển nhìn cậu, ánh mắt vui mừng: “Ừm.”
Bạch Thời vô thức muốn thành lập liên kết để ông chuyển qua cơ giáp này, nhưng xung quanh toàn là kẻ địch, nếu làm như vậy có khi sẽ trúng đạn, đành tạm thời bỏ qua ý định này. Cậu dừng một chút, muộn màng nhận ra mình có thể bảo vệ ông già mê cắn thuốc này rồi, Bạch Thời bỗng cảm thấy hình tượng của mình có chút cao lớn hơn, bờ môi động đậy, cuối cùng không nhịn được: “Ông nội, ai đánh ngài? Ngài nói một câu, để con giải quyết.”
Trì Hải Thiên mơ hồ đoán được suy nghĩ của oắt con này, khóe miệng giật giật: “Tập trung vào trận chiến của mi đi.”
“… Dạ.” Bạch Thời ngoan ngoãn đáp lời, qua vài giây lại hỏi, “Đến cùng thì ngài bị ai đánh?”
Nhân số hai bên tương đương, có điều dù tất cả đều là cơ giáp cao cấp, nhưng phía Trọng Huy lại lợi hạn hơn rất nhiều, thực lực của người điều khiển cũng mạnh hơn, bởi vì hồi nãy Bạch Thời làm màu quá trớn, cho nên hiện tại mục tiêu công kích chủ yếu của chúng đều nhắm vào cậu.
Đúng thời điểm này, Lam, Joshua và Trì Tả chạy tới, nhờ có Bạch Thời, bọn họ nhanh chóng phân rõ địch ta, đồng loạt gia nhập cuộc chiến.
Bạch Thời không những phải đối phó với kẻ địch mạnh, mà còn phải cản một phần công kích cho lão đầu, có vẻ hơi bận rộn, lúc này áp lực đã giảm, lại thấy Trì Tả bay về bên này, liền liên lạc với cơ giáp của Trì Tả, bảo cậu tạm thời giữ chân đối phương, còn mình thì kết nối với cơ giáp của Trì Hải Thiên.
Trì Hải Thiên muốn nói một câu hồ đồ, nhưng thấy phe mình dần dần chiếm ưu thế, ông biết oắt con này đã thấy cơ giáp của ông sắp tan tành nên mới vội vã như vậy, không từ chối, đứng dậy đi qua.
Đám người Trọng Huy không ngu, bọn chúng đã sớm phát hiện thực lực của mấy người mới tới đều rất mạnh, đợi khi thấy lại có thêm một cơ giáp màu đen xuất hiện, lập tức quyết định hạ lệnh rút lui.
Bạch Thời nhìn thấy đại ca đến là an tâm nhiều, ý bảo Lục Việt đề phòng, sau đó vội vã đứng dậy, nhanh chóng chạy tới trước mặt lão đầu.
Sau khi Trì Hải Thiên bước vào phải ngồi dựa ở cửa khoang, trên người ông có vết thương, hình như rất mệt mỏi, đang nhắm mắt yên tĩnh, giờ phút này nghe thấy tiếng bước chân liền mở mắt nhìn cậu, ánh mắt vẫn điềm tĩnh như mấy năm trước, chỉ là lúc nhìn thấy gương mặt tinh xảo đến quá phận của cậu thì sững sờ một chút, sau đó lại khôi phục vẻ lạnh nhạt.
Bạch Thời chưa từng thấy lão đầu chật vật như thế này, há hốc miệng: “… Ông nội.”
Trì Hải Thiên gật gật đầu: “Tinh thần lực cấp S rồi à?”
“Dạ.” Bạch Thời ngơ ngác đáp lại, mất hai giây sau mới hoàn hồn, vội vã lấy máy trị liệu, ngồi xổm xuống ngoan ngoãn trị liệu cho ông, Bạch Thời thấy mắt ông còn mang theo chút tơ máu, lại liên hệ với trạng thái này, liền suy đoán đã lâu rồi ông không ngủ, cũng không biết rốt cuộc thì người này bận rộn gì nữa.
Trì Hải Thiên rũ mắt nhìn qua, chậm rãi đưa tay xoa xoa đầu cậu: “A Bạch, con trưởng thành rồi.”
Bạch Thời mơ hồ thấy mũi cay cay: “… Dạ.”
Trì Hải Thiên lại nhìn cậu một lát, không nói thêm gì nữa, hai mắt nhắm nghiền.
Bạch Thời biết ông mệt mỏi, vì vậy cố gắng làm thật nhẹ, tránh quấy rầy đến ông, đợi trị liệu xong thì bắt đầu làm vệ sinh, muốn lau sạch dấu máu trên trán, đúng lúc này cậu nhạy cảm phát hiện cái gì đó, toàn thân cứng đờ, thậm chí vô thức nín thở.
Bạch Thời chậm rãi nhích tới gần, nhìn chằm chằm vào nơi giao nhau giữa mặt và tóc của lão đầu, chỉ thấy ở nơi đó tách ra một lớp ra mỏng, cậu không nhịn được nắm lấy nó kéo xuống, sau đó hít vào một hơi.
Đây là một khuôn mặt cực kỳ lãnh diễm đến khó tin, không hề già chút nào!
Trì Hải Thiên đã sớm mở mắt, đang yên lặng nhìn cậu.
Bạch Thời: “…”
Ôi chà lão đầu à, với khuôn mặt này ấy mà, tất cả hình tượng trước kia của ông đã tan tành mây khói hết rồi?! Lúc đại ca cho tui xem tư liệu là tui đã thấy có vấn đề rồi mà, quả nhiên đây là khuôn mặt giả phải không? Chỉ có điều bây giờ muốn gặp bọn tui, cho nên tạm thời dán vào chứ không cấy da nhân tạo chứ gì? Tín nhiệm cơ bản nhất giữa người và người đâu rồi?!
Trì Hải Thiên không nói gì, chỉ nhìn cậu.
Hai người đối mặt thật lâu, Bạch Thời lấy lại tinh thần, mặt liệt nắm chặt cái mặt nạ kia, lặng lẽ dán lại cho ông.
Trì Hải Thiên: “…”
Trì Hải Thiên bị oắt con này làm cho dở khóc dở cười, đưa tay kéo xuống ném qua một bên: “Không có gì muốn hỏi à?”
Bạch Thời rất xoắn xuýt.
Thực ra từ hai năm trước, lúc lơ đãng đề cập đến lão đầu với đại ca, đại ca đã đưa tư liệu cho cậu xem, trong tư liệu nói Trì Hải Thiên là một người rất bình thường, ban đầu sống yên ổn ở nông thôn, nhưng có một ngày đi dạo qua mấy cô nhi viện rồi nhận nuôi Trì Tả, lúc này mới dọn tới trấn Kerry.
Cậu biết thừa lão đầu không hề đơn giản, cảm thấy việc này hoàn toàn không dính dáng gì tới tư liệu, lại nhớ tới việc đại ca cấy da nhân tạo, lờ mờ đoán ra một khả năng, đó chính là lão đầu đã thế thân Trì Hải Thiên ban đầu, sử dụng tài khoản cá nhân và thẻ chứng minh của Trì Hải Thiên, sống như vậy mười mấy năm trời.
Hôm nay, suy đoán này đã được chứng thực rồi.
Cậu im lặng một lát: “… Con đã sớm cảm giác ngài có vấn đề, ngài nói đi, có phải Trì Hải Thiên đã bị ngài giết rồi không?”
“Không phải.” Trì Hải Thiên đáp, “Lúc đó ta cũng ở vùng ngoại ô, kế hoạch ban đầu là đi đăng ký một cái tên khác, về sau nơi đó xảy ra lở núi, Trì Hải Thiên ban đầu lại ở một mình, không ai biết ông ta đã chết.”
“Đã hiểu, cho nên ngài có thể dùng tên của ông ta, sau đó dọn nhà?”
“Ừm.”
Bạch Thời không nhịn được mà hỏi: “Vậy đến cùng ngài tên gì?”
Trì Hải Thiên xoa đầu cậu, thản nhiên nói: “Con cứ coi ta là Trì Hải Thiên đi.”
Bạch Thời thấy ông rất mệt, liền đứng dậy quan sát bên ngoài, phát hiện cuộc chiến đã chấm dứt, người của Trọng Huy cũng đã rút lui hoàn toàn, vì vậy cậu bảo Lục Việt biến thành phi thuyền loại nhỏ, nhìn qua: “Ông…”
Bạch Thời hơi khựng lại, cảm thấy mình không thể mở miệng gọi ông nội với gương mặt này được, đành nói: “Ngài vào phòng tắm rửa ngủ một giấc đi.”
Trì Hải Thiên không từ chối, ừ một tiếng, đứng dậy tiến vào.
Mặc dù Lam và Joshua biết Trọng Thiên là cơ giáp thể năng lượng, nhưng không rõ Lục Việt cũng thế, giờ phút này thấy nó đột nhiên biến hình, cả hai không tránh khỏi giật mình, sau đó mới hoàn hồn một chút. Lam khẽ cười, liên lạc với cơ giáp của Joshua: “Cậu có cảm thấy cặp tiểu phu phu này quá kéo hận không?”
Joshua cười tà: “Có chút, nhưng rất tốt.”
“Hả?”
“Như vậy mới thú vị, đợi quay về học viện cùng nhào tới đánh với họ một trận?”
“Được đấy.”
Trì Tả cũng đang nhìn Lục Việt, cậu biết ông nội ở đang bên trong, vội vã bay tới xin kết nối. Bạch Thời xác nhận bằng giọng nói, yên lặng ngồi trong sô pha chờ đợi. Trì Tả vội vã chạy vào, thực ra trong lòng vẫn hơi nghi hoặc nhóm người mình mới đánh là ai, có điều việc ông nội gặp nguy hiểm quan trọng hơn. Trì Tả nhìn xung quanh một vòng, hỏi: “Ông nội đâu rồi?”
“Trong phòng ngủ, bị thương nhẹ, đã…” Bạch Thời còn chưa nói xong đã thấy bạn nhỏ này quay đầu chạy, bàn tay đang duỗi ra giữa không trung dừng lại, chớp mắt mấy cái, lại để xuống.
Trì Tả từng nghe Bạch Thời nói Trì Hải Thiên rất lợi hại, nhưng căn bản chưa từng gặp, kể cả lần này cũng thế, cho nên cậu không thể nào tưởng tượng được hình ảnh kia. Trong ấn tượng của Trì Tả, Trì Hải Thiên là một người ông nghiêm túc nhưng rất hiền hòa, hôm nay nghe thấy người này bị thương, trái tim cậu lập tức treo lên tận cổ, hốt hoảng đẩy cửa ra: “Ông nội, ông nội, ông không sao chứ…”
Lúc này Trì Hải Thiên vừa tắm xong, nửa người trên trần trụi, đang lau tóc, nghe vậy thì quay người nhìn qua. Trì Tả đứng đờ đẫn ở cửa nhìn gương mặt này, thét lên một tiếng má ơi rồi vội vàng chạy ra ngoài, Trì Tả nghĩ, đối với đàn ông đẹp đẽ *** ấy mà, bây giờ cậu đã sinh ra tâm lý oán hận rồi.
“…” Trì Hải Thiên quát, “Quay lại!”