Chương 137: Lão đầu
Trì Tả rất tốt tính, chỉ có điều vài giờ trước xảy ra một chuyện lớn tạo thành đả kích không nhỏ cho cậu, Trì Tả cảm giác toàn bộ tam quan đã thay đổi rồi, cho nên cực kỳ muốn nghe phân tích của ông nội, ai ngờ ông nội lại biến thành hình dạng này, Trì Tả quả thực luống cuống không biết phải làm sao, cả một đống tâm sự và lời muốn nói đều bị đè nén xuống.
Bạch Thời thấy bạn nhỏ này ngồi im lặng, không kiềm được mà giữ nguyên mặt liệt duỗi móng vuốt sờ một cái, sau đó rất tâm lý rót cho người ta một ly nước ấm. Trì Tả cầm chặt, tiếp tục im lặng. Bạch Thời nhìn Trì Tả một lát, an ủi: “Nhìn thoáng một chút, bất kể thế nào thì ông cũng nuôi chúng ta.”
“… Tớ biết.”
Bạch Thời hiểu tâm lý của tiểu đệ rất tốt, vì vậy không cần nhiều lời nữa, tiếp tục làm bạn bên cạnh. Tống Minh Uyên đã bàn bạc xong với Lục Việt, cũng chẳng suy nghĩ nhiều về chuyện của Trì Hải Thiên, liền xoa xoa đầu Bạch Thời, quay người rảo bước vào khoang điều khiển, muốn nghe xem mục đích của những người này là gì, tiện thể quan sát hoàn cảnh xung quanh, tránh xảy ra bất trắc.
Hai người ngồi trong phòng khách đều không lên tiếng, phi thuyền dần dần yên tĩnh, chiếm hạn đi theo cơ giáp chầm chậm bay sâu vào trong vũ trụ.
Trì Hải Thiên thật sự rất mệt, gọi Trì Tả vào phòng ngủ giải thích một lần rồi đi ngủ, đợi mãi bốn giờ sau mới tỉnh, sau đó mặc một cái áo ba lỗ màu đậm bó sát người, mang theo khuôn mặt lãnh diễm kia đi ra trước tầm mắt của Bạch Thời và Trì Tả, ung dung ngồi xuống ghế sô pha, bình tĩnh nhìn họ.
Bạch Thời và Trì Tả: “…”
Má ơi, đả kích của mạnh mẽ, thật khủng khiếp quá đi mà! Chẳng lẽ họ đã xuyên không à?!
Trì Hải Thiên liếc nhìn hai oắt con đối diện, giọng điệu vẫn như trước, thờ ơ hỏi: “Khát, có nước không?”
“Có!” Cả hai nói xong thì cùng đứng dậy, liên tiếp chạy mất.
Trì Hải Thiên: “…”
Hai người rót nước xong, chầm chậm lết về, đưa ly nước tới lại yên lặng ngồi xuống. Bạch Thời thấy ngón tay Trì Hải Thiên thon dài đẹp đẽ, hoàn toàn chả liên quan tới ông lão đã làm thợ sửa chữa nọ, liền đoán rằng trước kia bàn tay cũng được cấy da nhân tạo, lập tức bi phẫn, quá vạn ác à nha, không chỉ lừa hạt hai đứa bé thuần khiết là bọn họ, mà còn lừa một lèo tới mười năm, ảnh hưởng quá xấu, nếu như tâm lý của họ bị bóp méo thì phải làm sau bây giờ?
Trì Tả cũng đang nhìn Trì Hải Thiên, sau khi xoắn xuýt nửa ngày, không nhịn được mà hỏi: “Ông… Ông nội…”
“Ừm.”
“Vậy con là đứa nhặt được?”
“Nhận nuôi.” Trì Hải Thiên nói, “Ta sợ con còn nhỏ nên không muốn nói, ban đầu cũng định đợi con trưởng thành sẽ nói cho con biết.”
Trì Tả hỏi: “Vậy chuyện liên quan đến ba mẹ con…”
“Là giả.”
“… Ồ.”
Bạch Thời có trí nhớ của cơ thể này, nghe vậy thì khẽ giật mình, cậu mơ hồ nhớ lúc mình khoảng sáu bảy tuổi đã ngồi trong căn nhà nhỏ ngắm sao với Trì Tả, Trì Tả buồn rầu nói ba mẹ mình lên phi thuyền ra ngoài làm công, nhưng phi thuyền va chạm với thiên thạch nên bất hạnh qua đời, Bạch Thời lại bi phẫn, mất công lúc ấy cậu còn vô cùng khổ sở, an ủi Trì Tả rất lâu, hóa ra cũng là giả à?!
Môi Bạch Thời giật giật, mặt liệt ngồi xuống, nghĩ thầm: may là lão đầu không phát rồ tới nỗi làm hai ngôi mộ giả, mà nói là đã thoát khỏi nỗi buồn, hơn nữa vì trước kia nhà xa nên mới không dẫn Trì Tả đi tảo mộ, nếu không thì còn lừa người hơn!
Có điều nói lại, mấy năm qua cậu không huấn luyện thì lại thi đấu, mãi cho tới khi mất tích, đã lâu lắm không đi tảo mộ rồi, trước kia cậu có kế hoạch là đợi tham gia lễ tốt nghiệp của tiểu đệ rồi đi, ai ngờ lại gặp bão, kế hoạch tan tành, bây giờ đã về, lẽ ra phải đi, cho dù trí nhớ về cặp vợ chồng ấy trong đầu cậu rất mơ hồ, nhưng đến cùng thì họ vẫn có công nuôi cậu.
Bạch Thời âm thầm suy nghĩ, nghe Trì Tả hỏi về cha mẹ ruột, không khỏi hoàn hồn nhìn sang. Trì Hải Thiên lắc đầu: “Trong cô nhi viện không có ghi chép, ta cũng không rõ lắm.”
Trì Tả dạ một tiếng, nét mặt bình tĩnh, không mất mát nhiều.
“Nếu như con muốn thử tìm một chút, ta có thể nói địa chỉ và tên cô nhi viện cho con biết.”
“… Không cần.” Trì Tả đáp, “Người thân của con là hai người, biết rõ điểm này là được.”
“Vậy lúc nào con muốn tìm, tùy thời hỏi ta.” Ánh mắt Trì Hải Thiên dịu lại một chút, đưa tay xoa đầu cậu.
Trì Tả đang cảm giác có chút hoài niệm, ai ngờ ngẩng đầu lại nhìn thấy khuôn mặt kia, chỉ thấy cảm xúc hiền hòa lập tức bay biến không còn tăm hơi, thậm chí còn giật mình cảm giác bị đùa bỡn, lập tức trầm mặc.
Trì Hải Thiên không biết Trì Tả đang nghĩ gì, định trò chuyện hỏi han vài câu, chỉ là máy truyền tin bỗng vang lên âm thanh báo hiệu ngắn ngủi, mở ra xem, thuộc hạ nói họ đã tỉnh, sau đó bắt đầu nghe họ báo cáo, tiện thể bố trí đơn giản, mặc dù giọng nói bình tĩnh, nhưng lại có vẻ rất khí phách, còn mang theo sự đường hoàng, toàn thân bỗng có thêm một chút nhuệ khí.
Trì Tả yên lặng nhìn qua, cảm thấy càng nhìn thì ông nội trong trí nhớ càng mơ hồ, mãi cho đến khi Trì Hải Thiên ngừng trò chuyện, cậu vẫn không thể khôi phục lại từ nỗi đau thương khổng lồ này.
Bạch Thời cũng nhìn chằm chằm bằng khuôn mặt vô cảm, nghĩ thầm, nếu không phải cậu từng đọc tư liệu và biết lão đầu không đơn giản, chắc cậu sẽ nghi ngờ tất cả những gì trước mắt là giả, có điều cậu biết rất có thể lão đầu sở hữu tinh thần lực cấp S, gene cũng không kém, chắc chắn dung mạo rất xuất sắc, cho nên đây là hàng thật rồi.
Trì Hải Thiên đóng máy truyền tin, thấy hai oắt con này lại nhìn mình chằm chằm, đành hỏi: “Sao?”
Trì Tả lắc đầu quầy quậy. Bạch Thời giãy dụa vài giây, lấy ra một tờ mặt nạ da người nhân tạo, thăm dò: “Đã rửa sạch rồi… Ngài có lấy lại không ạ?”
Trì Hải Thiên bình tĩnh từ chối: “Không cần.”
Bạch Thời và Trì Tả gần như thở dài cùng một lúc.
Trì Hải Thiên: “…”
Phi thuyền nhanh chóng rời khỏi khu vực trống rỗng này, dần dần tới chòm sao có người, trong khoang thuyền đã chuyển thành hình thức ban đêm, mặc dù Bạch Thời là người cấp song SS, nhưng trước đó bị đại ca giày vò quá sức, lại bay thẳng tới đây không nghỉ ngơi, dù sao cũng hơi mệt mỏi. Trì Tả đã trải qua mấy lần thay đổi tâm trạng cũng mệt mỏi, lúc này nghe Trì Hải Thiên phải mấy giờ nữa mới đến, hai người liền đứng dậy đi vào phòng ngủ.
Trì Hải Thiên đã ngủ một giấc nên không buồn ngủ, dứt khoát đi vào khoang điều khiển.
Tống Minh Uyên đang ngồi ở ghế lái chính, nghe được âm thanh thì bình tĩnh liếc nhìn ông, gật đầu coi như chào hỏi. Thời điểm hai năm trước Trì Hải Thiên âm thầm tìm kiếm Bạch Thời cũng đã nhận ra đây chính là Tam Thiếu lúc trước, không xa lạ gì với người này, tùy tiện tìm nơi ngồi xuống.
“Nghe Ân Kiệt nói cậu và A Bạch đang hẹn hò?”
“Vâng.”
“Phải đối tốt với nó.”
“Cháu biết rồi.” Tống Minh Uyên nhìn ông, “Lần này ông tìm cậu ấy là muốn nói về chuyện của Trọng Huy?”
Trì Hải Thiên biết quan hệ giữa Tống Minh Uyên và Lam không tệ, đối với việc nghe được cái tên này từ miệng anh cũng chẳng suy nghĩ nhiều, chỉ từ tốn nói một tiếng coi như chấp nhận. Tống Minh Uyên lại liếc nhìn người này, anh cảm giác sự việc không hề đơn giản như vậy, chỉ là dù anh không muốn Bạch Thời bị cuốn vào mấy chuyện phức tạp nguy hiểm, nhưng cũng hiểu sự quan trọng của người này đối với ngốc manh, đành phải đi được bước nào hay bước ấy.
Tống Minh Uyên trầm ngâm suy nghĩ, thu ánh mắt lại.
Căn cứ của Trì Hải Thiên ở trên một hành tinh nhỏ tầm thường, vị trí địa lý không tốt, kinh tế phát triển hơi lạc hậu, rất nhiều công trình vẫn chưa hoàn thiện, đã vậy bến cảng không quản lý nghiêm ngặt, khiến điều kiện trị an khá kém, có điều nếu so sánh nơi này với sao Mê Điệt thì vẫn bình thường lắm, Bạch Thời tỏ vẻ rất bình tĩnh.
Căn cứ được xây ở ngoại thành, chiếm diện tích rất lớn, đối với bên ngoài thì đây là một công ty lính đánh thuê.
Thời điểm họ tới là sáng sớm, lính đánh thuê đang huấn luyện ở thao trường, nhìn thấy họ thì không khỏi tò mò ngó sang, sau đó phát hiện lão đại ma quỷ đang đứng bên cạnh một thiếu niên cực kỳ tinh xảo, hơn nữa mấy người khác có dáng vẻ không tệ chút nào, hai mắt lập tức sáng ngời, bắt đầu suy đoán thân phận của họ.
Mấy người không để ý tới ánh mắt xung quanh, nhanh chóng vào trong nhà, đầu tiên là ăn điểm tâm, sau đó Trì Hải Thiên dặn cấp dưới sắp xếp chỗ ở cho họ, rồi bảo họ nghỉ ngơi xong nhớ đi dạo xung quanh một chút, bản thân ông thì đi xử lý công việc, sau đó mới gọi Bạch Thời và Trì Tả vào thư phòng. Trì Hải Thiên nhìn hai người: “Về chuyện của ta, chắc các con có rất nhiều lời muốn hỏi.”
Hai người không đáp, coi như đồng ý.
Vì vậy Trì Hải Thiên kể sơ qua về khu vực nòng cốt tại đế đô của thời kỳ văn minh một lần, lạnh nhạt nói: “Đây chính là tổng bộ của Trọng Huy, ban đầu tổ chức chiếm lấy lục địa kia với mục đích nghiên cứu di tích, dự định dùng đa số thành quả cho nghiên cứu khoa học và dân sinh, nhưng con người đều có dục vọng, chẳng bao lâu đã có một bộ phận đi trệch khỏi ý muốn ban đầu.”
Bạch Thời không nhịn được mà hỏi: “Muốn thống trị vũ trụ ạ?”
Trì Hải Thiên liếc cậu một cái, gật đầu, nói tiếp: “Khu vực nòng cốt có bản đồ vũ trụ thời kỳ văn minh, thông qua việc tra tìm tài liệu và thí nghiệm mô phỏng, họ có thể đoán ra vị trí đại khái của di tích, nếu mang về được thì mang về, không thì sẽ lấy thiết bị và tài liệu, cứ như vậy, càng ngày tài nguyên ở tổng bộ càng nhiều, ngoại trừ một cơ giáp nằm trong tay hoàng thất, thì cả bốn cơ giáp cao cấp còn lại của thời kỳ năm minh đều nằm tay Trọng Huy, sau đó… Họ phát hiện có cơ giáp thứ sáu với cấp bậc cao hơn.”
Bạch Thời đã hiểu: “Lục Việt.”
“Phải, chuyện này khiến suy nghĩ kia của họ càng mãnh liệt hơn, cũng càng ngày càng thấy mình nên đứng trên người khác.” Trì Hải Thiên trần thuật, “Nhưng đây không phải là cái ta muốn nhìn thấy, cho nên có một ngày ta xông vào phòng thí nghiệm cướp cơ giáp thứ sáu kia đi, chỉ là ta biết bọn họ chưa từ bỏ.”
Bởi vậy ông đã nghĩ cách tìm một người có thể điều khiển Lục Việt để giúp ông đúng không hả? Bạch Thời sâu sắc cảm thấy mấy việc như cứu vớt vũ trụ này nọ, quả là trách nhiệm mà nam chính phải gánh vác. Cậu yên lặng nhìn Trì Hải Thiên, hơi tò mò: “Ở trong Trọng Huy, ngài là…”
“Ta là một trong bốn vị trưởng lão của Trọng Huy.” Trì Hải Thiên biết Bạch Thời muốn hỏi điều gì, liền trả lời trước, sau đó dừng lại vài giây, “Cả bốn chúng ta đều là người cấp song S.”
Bạch Thời và Trì Tả lập tức rùng mình.
Thời điểm Bạch Thời quay về phòng, Tống Minh Uyên vừa tỉnh ngủ, thấy cậu trở về thì vươn tay về phía cậu. Bạch Thời cầm lấy, bò lên giường yên lặng làm tổ. Tống Minh Uyên kéo bạn nhỏ này vào trong lòng: “Nói những gì?”
“Là một vài chuyện về Trọng Huy.”
Tống Minh Uyên nắm chặt cái cằm của Bạch Thời hôn một chút: “Không có cái khác?”
Bạch Thời lắc đầu: “Còn có cái gì… Đúng rồi, cơ giáp màu đỏ trong tay lão đầu là cơ giáp thời kỳ văn minh, chính là một trong năm cơ giáp cao cấp lợi hại nhất đó.”
Tống Minh Uyên từ chối cho ý kiến về xưng hô “lão đầu”, nhớ tới hình ảnh anh thấy khi vừa đến nơi, nói: “Anh nhớ ông ta dùng cơ giáp màu xanh.”
“Ừm, có lẽ là ổng không muốn đối phương nhận ra thân phận của mình?” Bạch Thời phỏng đoán, “Em nghe lão đầu nói ổng định ở Phỉ Tây cơ, nhưng có chuyện phải xử lý nên mới tới đây một thời gian, sau đó biết tin em xuất hiện nên mới tiện đường muốn gặp, một thời gian ngắn nữa ổng sẽ phải trở về.”
Tống Minh Uyên ừ một tiếng, sau đó hơi khựng lại, anh rũ mắt nhìn Bạch Thời, trong đầu chợt lóe lên một suy nghĩ.
Trì Hải Thiên phải tới Phỉ Tây.
Mà ở Erna, hình như còn thiếu một người phụ trách có thực lực ngang bằng.