Thiết Lập Này Hỏng Rồi

Chương 46: Chương 46




Chương 047: Phi Minh

Bạch Thời không hiểu Phi Minh lắm, bởi vì sự thật là người này quá lãnh đạm, cho dù sau khi lên hạng mười, tần suất tiếp xúc với y cũng cao hơn nhưng quan hệ giữa cậu và người này vẫn không lên nổi cấp bậc bạn tốt.

Trong nhận thức của Bạch Thời, thực ra Phi Minh có thể được hình dung bằng một dãy từ khóa: đi về một mình, gia đình thần bí, gene ưu tú, thực lực mạnh, có vẻ là một trong những tiểu đệ tương lai, thích tiền nhưng không rõ nguyên nhân, có lẽ còn thích ký tên cái này thì chưa chắc chắn, ôm mục đích nào đó để tiếp cận ông chủ chợ đen Rachael, hôm nay đã thành công.

Trên cơ bản thì những tuyển thủ như họ tới đấu trường cũng chỉ vì tiền, cho tới bây giờ đều là tự nguyện đến tự nguyện đi, mặc dù địa vị của top 10 đặc biệt hơn, còn có kèm theo thỏa thuận, nhưng tính tàn khốc của việc thi đấu khiến tuyển thủ lúc nào cũng có nguy cơ mất mạng, bởi vậy đấu trường tại tăng thêm điều kiện tiến hành ràng buộc với việc nghỉ đấu, có thể nghỉ không hạn chế thời gian, bởi vậy Phi Minh còn chẳng cần trả tiền trái hợp đồng.

Việc tuyển thủ rời khỏi đấu trường là một chuyện rất bình thường và cũng rất thường gặp, bây giờ lại gây chú ý như vậy, một là do địa vị của Phi Minh đặc thù, hai là vì còn liên quan tới một thế lực khác, điều đó làm cho tình thế khó bề phân biệt nổi.

Tối nay Phi Minh tới đấu trường xin nghỉ đấu, lập tức gây chấn động, ngay sau đó y được dẫn tới phòng làm việc của ông chủ, nhưng không đợi mọi người chậm rãi tiêu hóa hết đống thông tin này, thì chưa đầy hai mươi phút sau Rachael đã đích thân đến, ông chủ đấu trường Barlow nhận được báo cáo liền dẫn thuộc hạ tới đại sảnh, bao gồm cả Phi Minh. Chưa dừng lại ở đấy, ngay sau đó Phi Minh tự động đi qua mặt họ, đứng sau lưng Rachael, mọi người thấy tường tận, cũng hiểu người này đang chứng tỏ lập trường, tiếp tục chấn động.

Khí thế trên người hai ông chủ đều rất thịnh, giờ phút này đứng đối mặt, dường như không khí xung quanh cũng trở nên loãng hơn, mọi người vô thức nín thở, căng thẳng nhìn qua.

Nụ cười của Barlow vẫn cởi mở như trước, hoàn toàn không có chút lo lắng nào, nhưng trong lòng đang hận sôi máu.

Phi Minh xếp hạng hai ở đấu trường, không chỉ nổi tiếng mà thực lực cũng rất tốt, gã vẫn muốn thu vào dưới trướng, ai ngờ lần nào cũng bị từ chối, nhưng hôm nay người này lại muốn đi theo Rachael, ngoại từ một số người rất ít biết rõ Phi Minh có mục đích riêng, thì tất cả đều nghĩ rằng Barlow gã không có năng lực nên không giữ được thuộc hạ!

Thế này thì khác quái gì với việc bị giáng một cú tát ngay giữa mặt trước bàn dân thiên hạ!

Chỉ là dù Barlow khó chịu, nhưng gã lại không thể biểu hiện rằng mình keo kiệt, đành phải giữ nguyên vẻ mặt tươi cười nhìn Rachael: “Thế nào, đang sợ tôi làm tiểu Minh khó xử à? Chưa nói tới việc quan hệ giữa tôi và cậu ấy không tệ, chỉ nói riêng chúng ta, giao tình nhiều năm như vậy, chẳng lẽ tôi lại vì cậu ấy mà trở mặt với ông?”

“Đương nhiên không phải.” Sắc mặt Rachael cũng giống như đêm yến tiệc hôm đó nhưng hơi tái, chỉ là không có vẻ ốm yếu, nụ cười vừa đúng mực, “Tôi rãnh rỗi không có việc làm, chợt nghĩ hay là đến xem mọi người tranh tài, không hoan nghênh?”

“Tất nhiên là hoan nghênh rồi, đừng quên cược vài trận đấy.” Barlow cười ha ha một tiếng, dùng tay làm dấu mời vào.

Rachael vui vẻ tiến lên hai bước, sóng vai đi cùng gã.

Barlow chủ động nhắc tới Phi Minh, cười nói: “Mặc dù tên nhóc này hơi cố chấp, nhưng năng lực không tệ, trước kia tôi rất muốn bảo cậu ấy đi theo tôi, đáng tiếc là cậu ấy đã thề rằng đời này ai có thể cứu em trai mình thì sẽ đi theo người đó cả đời, mấy nhân tài trong giới y học tôi tìm đến vẫn đang cố gắng, không ngờ lại bị ông dẫn trước rồi.”

Gã hơi dừng lại, nhìn về phía Phi Minh: “Quên không hỏi, bây giờ em trai cậu đã ổn rồi đúng không?”

Ánh mắt Phi Minh tối sầm lại, lạnh nhạt lắc đầu.

“Vẫn chưa khỏi? Tôi còn tưởng rằng…” Barlow hơi kinh ngạc nhưng không nói hết câu, tiếp tục nhìn về phía Rachael, “Bây giờ ông đang nghĩ biện pháp hay là đang chữa trị?”

Gã vạch trần sự việc trước mặt mọi người, lần này tới lượt Rachael cắn răng nghiến lợi, nhưng thái độ vẫn đúng mực, nói: “Đã có đầu mối.”

“Ồ, hóa ra là cậu ấy đi theo ông cũng giống như tôi lúc trước, chưa tới mức thuần phục.” Barlow nói một câu đầy ý tứ hàm xúc, hơi dừng lại, “Nói đùa thôi, quan hệ giữa chúng ta ấy mà, cậu ấy có đi theo ông hay theo tôi cũng thế, nhưng ngược lại em trai cậu ấy, tôi đã gặp đứa bé kia, đúng là rất đáng thương, mặc dù bây giờ tiểu Minh đã làm ở chỗ khác, nhưng tôi vẫn luôn nhớ thương đứa bé đó, đều là bạn cũ, nếu cần tới tôi thì cứ việc nói thẳng, đừng khách khí.”

“Đương nhiên.”

Hai người vừa đi vừa nói, bóng lưng nhanh chóng khuất sau bức tường.

Mọi người bàn tán xôn xao.

“Phi Minh còn có một người em trai á?”

“Không biết, chưa từng nghe ai nói tới, mà em trai hắn ngã bệnh hả? Bệnh gì?”

“Chắc cái này thì càng không có ai biết đúng không?”

“Cũng phải, nhưng có thể khiến cả hai vị lão đại đều bó tay, xem ra rất nghiêm trọng…”

Bạch Thời lẳng lặng đứng trong đám đông nghe từ đầu tới cuối, lia mắt về phía Barlow rời đi, nghĩ thầm người này thật xảo trá, chỉ mấy câu đơn giản, không những đã thành công rửa sạch hiềm nghi về nhân cách và mị lực của mình, mà còn tiện thể châm ngòi mối quan hệ giữa Phi Minh và Rachael, nhưng quan trọng hơn là để lộ một tin tức có ích cho mọi người, đó chính là cách để mời chào Phi Minh.

Ngoại trừ ba thế lực lớn và hải tặc thì trên sao Mê Điệt còn có mấy tổ chức khá quy mô, những tổ chức này đều đang phát triển tốt, cũng có khả năng giành được một vị trí trên đỉnh cao lắm, còn thực lực của Phi Minh thì không tầm thường, nếu thu phục được thì chẳng khác nào như hổ thêm cánh.

Nếu xét theo phía cạnh khác, Phi Minh nổi tiếng như vậy, có khi lại xuất hiện một hai fan não tàn không sợ chết, lơ mơ vớ trúng vận may thực sự tìm cách chữa trị cho em trai y, vậy thì dù Barlow không thu phục được, nhưng Rachael cũng đừng hòng, khi ấy trong lòng gã sẽ thoải mái hơn nhiều.

Các nhân vật quan trọng đã rời đi, đám đông tản dần, Bạch Thời và Lam liếc nhìn nhau, cũng bắt đầu đi về.

Lam đút hai tay vào túi quần, khẽ nói: “Hóa ra hắn đòi tiền là vì em trai của mình, anh cảm thấy có lẽ bệnh tình của em trai hắn đã không thể cầm cự được nữa, cho nên mới phải tiếp tận Rachael, dù sao Rachael quản lý chợ đen, tài nguyên và tin tức rất dồi dào.”

Bạch Thời gật gật đầu.

“Nhưng vừa rồi Rachael cũng nói rằng đã có đầu mối, đoán chừng cũng bó tay thôi.” Lam cười phỏng đoán, liếc cậu một cái, “Bây giờ vẫn còn hai tháng để chuẩn bị báo danh thi đấu Liên Minh, cậu nói nếu như chúng ta… Ha?”

Đương nhiên Bạch Thời hiểu ý của hắn rồi, hỏi: “Anh có thể chữa?”

“Sao có thể, anh đâu có học y, huống chi anh còn chẳng biết tình huống cụ thể.” Lam cười khẽ, “Nhưng vẫn phải nghĩ cách để thử một lần chứ.”

Bạch Thời nhìn hắn vài lần, không phản bác.

Người này muốn đánh Liên Minh, nhưng lại không lo lắng vấn đề tiền bạc và câu lạc bộ, muốn tuyển nhận Phi Minh, nhưng lại không hề học y. Thực ra cậu đã sớm phát hiện có lẽ Lam cũng giống đại ca, đều là người có gia thế tốt, nói không chừng thật sự có thể tìm ra một thiên tài về y học nào đó cũng nên.

Chỉ là Bạch Thời cảm thấy khả năng thành công không lớn lắm, bởi vì giai đoạn này quá cẩu huyết, cậu đoán Phi Minh thật sự là tiểu đệ của nam chính rồi, hơn nữa rõ ràng tất cả đầu mối đều đang đợi cậu phá giải, nhưng vấn đề là cậu chẳng hề có biện pháp nào, vậy thì làm được gì đây?

Bạch Thời rơi vào trầm tư, nghĩ thầm nói sao mình cũng đã trở thành nam chính, hơn nữa từ đó tới nay cũng khá nỗ lực, cho nên trừ phi ngay từ đầu không đi đúng theo cốt truyện hoặc giữa đường bỏ lỡ cơ hội gì đó, thì có khi lơ mơ cũng qua bàn thuận lợi được ấy chứ.

Cậu liền sửa sang lại những thứ có khả năng trở thành chìa khóa trong lúc này: một bé nhân ngư, hai quả trứng và một lão đầu thường xuyên cắn thuốc… Tiếp tục trầm tư.

“Em trai?”

Bạch Thời hoàn hồn, phát hiện họ đã trở lại khu nghỉ ngơi, hơn nữa mình còn đi quá, cậu ý bảo Lam vào trước, sau đó đi tìm Trì Hải Thiên ôm em gái về, nhìn ông, thăm dò hỏi: “Ông nội, ngài đã từng học y chưa ạ? Có biết xem bệnh cho người khác không?”

“Không biết.” Trì Hải Thiên bình tĩnh đáp, “Ta chỉ là một thợ sửa chữa bình thường.”

Lão đầu à, ông nói dối mà mặt không đỏ tim không đập luôn sao… Bạch Thời im lặng nửa giây: “Thợ sửa chữa cũng có khả năng học y rồi chứ, ông nội, ngài thật sự không học sao?”

“Có chuyện gì?”

Bạch Thời liền kể sơ qua về chuyện của Phi Minh, Trì Hải Thiên biết rõ họ muốn kéo người tham gia thi đấu, có hỏi như vậy cũng không bất ngờ, ông đáp: “Thật sự không biết, có khoang trị liệu còn học cái đó làm gì?”

Bạch Thời nghĩ thầm cũng phải, dạ một tiếng, ôm em gái đi ra.

Từ sau khi quyết định nuôi tiểu nhân ngư, cậu đã điều tra những tài liệu liên quan, cũng không phát hiện nhân ngư có khả năng chữa trị, yên lặng gạch bỏ điều này.

Vậy thì chỉ còn lại hai quả trứng, mặc dù cậu vẫn luôn canh cánh chuyện trứng chết trong lòng, nhưng nếu có thể cứu người, cậu cũng có thể vì nghĩa mà hy sinh, nhưng vấn đề là việc này quá khó tin có hiểu không hả!

Cậu phải làm gì đây? Chẳng lẽ ôm hai quả trứng chạy tới nhà Phi Minh rồi nói: anh nấu thử xem, có khi lại chữa được bệnh cho em trai anh đó? Nếu làm vậy thật thì chắc lần này cậu còn chẳng nhận được ảnh có chữ ký, mà bị coi thành thần kinh rồi đá bay ra khỏi cửa ấy, quan trọng hơn là cậu không thể xác định được đến cùng thì hai quả trứng này có tác dụng hay không, nhỡ vô dụng thì đúng là làm trò hề, không bị Phi Minh cắt thành từng khúc là đã may rồi đó.

Bạch Thời cảm thấy sầu cả người, ôm tiểu nhân ngư về phòng nghỉ, dứt khoát không nghĩ nữa, thôi thì đi được bước nào hay bước nấy.

Bởi vì Rachael tới, Barlow lại xếp thêm hai trận đấu nữa, kiên nhẫn ngồi tiếp chuyện, hoàn toàn không có cảm xúc khó chịu, khá là độ lượng. Rachael đã đấu với gã nhiều năm, đương nhiên sẽ không khó chịu chỉ vì mấy chuyện cỏn con, giữ nguyên nụ cười nói chuyện phiếm với gã, có thể nói buổi tối này cả chủ và khách đều vui vẻ.

Phi Minh làm theo trách nhiệm hộ tống Rachael về nhà an toàn, sau đó định rời đi, Rachael kịp thời gọi y lại, khí thế trên người đã thu liễm rất nhiều, cười ôn hòa hỏi: “Lần trước tôi đã nói mình rất hợp duyên với cậu và muốn nhận cậu làm con nuôi, cậu thấy sao?”

Phi Minh hơi sững sờ, không đáp.

Rachael nhìn y: “Đang cảm thấy tôi lôi kéo cậu sao?”

Phi Minh lắc đầu, mặc dù gene cấp A không thường thấy, nhưng dù sao người này cũng đã xưng bá một phương, huống chi trước mặt Rachael chỉ có một thân một mình, một khi nhận lời thì sau này y sẽ có quyền thừa kế, nếu thực sự muốn lôi kéo thì việc gì phải làm đến mức ấy.

“Vậy là chưa nghĩ xong à?” Rachael nở nụ cười, hoàn toàn không miễn cưỡng, “Không sao, cậu có thể trờ về nghĩ kĩ, đi đường cẩn thận.”

Phi Minh dạ một tiếng, quay người bỏ đi.

Quản gia cung kính tiễn y ra ngoài, rót một chén hồng trà, bưng vào thư phòng: “Thiếu gia vẫn chưa buông sao?”

Quản gia nhìn Rachael lớn lên, có thể nói là tâm phúc của lão, Rachael không băn khoăn nhiều, khẽ thở dài: “Chưa, thật không biết nó đang nghĩ gì.”

Quản gia thăm dò: “Hay là nói thật cho thiếu gia biết?”

“Càng không thể, trước kia tôi có hỏi suy nghĩ của nó về cha, thằng bé nói mẹ nó bị bỏ rơi, cho nên hoàn toàn không có tình cảm với cha.” Rachael cười lạnh một tiếng, “May là tiện nhân kia đã chết sớm, nếu không tôi sẽ đích thân bóp chết ả, rõ ràng là bán, còn dám nói bỏ rơi? Có lẽ lúc ấy ả mang thai con của ai cũng không biết, nếu không phải lần trước tiểu Minh cứu tôi khiến tôi chú ý tới nó, chắc đến bây giờ tôi cũng không biết mình đã có con trai!”

Quản gia biết rõ lão không thoải mái với chuyện này lắm, liền cười nói sang chuyện khác: “Thiếu gia có gene cấp A đấy, xem ra là di truyền từ ngài rồi.”

Rachael cười gật đầu, sau đó nghĩ đến điều gì, nheo mắt lại: “Có điều đứa trẻ mà tiện nhân kia sinh với người khác thì đúng là phiền phức, tiểu Minh còn vì thằng nhãi đó mà thề, tôi không thể để cho nó ở cạnh con mình.”

Quản gia thấy lão đã nảy sát ý, không nhịn được mà nói: “Nhưng mà ông chủ, nếu để thiếu gia biết…”

Rachael hiểu thời gian tiếp theo Barlow sẽ theo dõi sát sao, im lặng một lát, chậm rãi mở miệng: “Mà thôi, chuyện này nói sau, huống chi tôi đã định mặc kệ, thằng nhãi phế vật kia cũng không sống được bao lâu…”

Rachael đang nói dở đột nhiên im bặt, sắc mặt chuyển sang màu tái nhợt rất nhanh, chén trà xong tay rơi trên bàn, nước bắn tung tóe khắp nơi, quản gia hoảng hốt, vội vàng tiến lên đỡ lão: “Thuốc đã hết hiệu lực?”

Rachael thở hổn hển vài lần, khàn giọng ra lệnh: “Lại đưa cho tôi một liều nữa.”

“Cơ thể ngài sẽ không chịu nổi…”

“Đừng nói nữa, lấy mau, tôi còn có chuyện cần làm.” Rachael vô lực tựa vào ghế, ánh mắt đột nhiên sắc bén, “Gã Barlow kia có dã tâm không nhỏ, tôi nhất định phải giết chết hắn trước khi tiểu Minh nắm quyền, nếu không thì phiền toái.”

Quản gia biết rõ không thể lay chuyển được, thở dài một tiếng, đành phải làm theo lão.

Chất lỏng lạnh buốt trôi vào trong cơ thể, sắc mặt Rachael dần dần tốt hơn, lão lau mồ hôi lạnh trên trán, sau đó bấm một số liên lạc. Giữa không trung nhanh chóng xuất hiện một người đàn ông hung hãn, người nọ liếc lão một cái, cười hỏi: “Thật là hiếm thấy, tìm tôi có việc gì?”

Rachael mỉm cười: “Mấy ngày trước cậu có tới biên giới, hiện tại đã đưa đám hải tặc dưới trướng quay về tinh hệ Bell chưa?”

“Hả?”

“Gần đây tin tức của tôi rất nhạy.” Rachael cười hỏi, “Các cậu phát hiện tinh hạch cao cấp thiên nhiên ở biên giới vũ trụ, vì vậy muốn biết liệu nơi đó có mỏ tinh hạch hay không, đúng chứ?”

Người đàn ông đối diện lập tức nheo mắt lại đầy nguy hiểm: “Cho nên?”

“Rất đơn giản, cậu trở về chắc chắc sẽ cần tìm điểm dừng chân, tôi cảm thấy sao Mê Điệt không tệ, đương nhiên, tôi hoàn toàn không có một chút hứng thú nào với cái mỏ của cậu, tất nhiên nó vẫn thuộc về cậu.”

“Điều kiện?”

“Cậu đánh một thế lực giúp tôi, sau đó cậu có thể lựa chọn tiếp quản địa bàn kia, tôi không muốn gì, chỉ muốn kẻ đó triệt để đi đời.” Rachael chậm rãi bổ sung, “Không một ai được biết việc này do tôi làm.”

Người đàn ông nọ im lặng nửa giây, từ từ nở nụ cười: “Rất thú vị, nói cụ thể đi.”

Nhiệt độ trên sao Mê Điệt duy trì gần mười ngày, cuối cùng cũng hơi giảm, Trì Hải Thiên vẫn ngồi đọc sách bên cửa sổ như mọi khi, chợt dừng một chút, ngẩng đầu: “Tinh hạch cao cấp?”

Bạch Thời gật đầu: “Nghe nói hành tinh nhỏ bên cạnh sao Ashes có khả năng chứa mỏ tinh hạch, mấy vị lão đại muốn dẫn đội đi xem, bọn con cũng phải đi theo.”

“Thiên nhiên?”

“Dạ.”

Trì Hải Thiên trầm ngầm một lát: “Ta đi sẽ cùng con.”

Bạch Thời chớp mắt lia lịa, nghĩ thầm, gần đây ông chủ bắt đầu lôi kéo cậu, chắc mang thêm một người cũng không sao, cậu dò xét Trì Hải Thiên, cảm thấy lão đầu rất có hứng thú với chuyện này, chẳng lẽ lúc trước thứ ông muốn mua ở hội đấu giá là tinh hạch? Cậu không nén nổi tò mò mà hỏi: “Nếu như không có mỏ thì sao ạ?”

Trì Hải Thiên hỏi: “Họ cảm thấy có, chắc trên tay phải có hàng mẫu đúng không?”

“Dạ.”

“Ở chỗ ai?”

“Rachael.”

Trì Hải Thiên bình tĩnh gật đầu, tiếp tục đọc sách.

Bạch Thời mất trọn vẹn vài giây để ngẫm ra, lá gan rung động: “Ông nội, ngài định ra tay cướp…. Không, mượn về xem ạ?”

Trì Hải Thiên không đáp, chỉ căn dặn: “Gió lớn rồi, vào đóng cửa sổ phòng ngủ lại.”

Bạch Thời lại dạ một tiếng, ôm em gái lướt đi, tiểu nhân ngư nằm sấp trên lưng cậu nghiêng đầu dò xét Trì Hải Thiên, mềm mại nói: “Quắc quắc, quắc quắc, ông nội là ai tế, sao em thấy ông rất nhợi hại?”

Bạch Thời mặt liệt: “Quắc quắc của em cũng muốn biết lắm.”

Cậu đặt em gái lên giường, đi qua đóng cửa sổ.

Từ sáng sớm ngoài trời đã âm u, bây giờ đang lóe lên mấy tia chớp, gió thổi vào mặt mang theo mùi ẩm ướt và lạnh lẽo, một cơn bão sắp nổi lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.