Thiết Lập Này Hỏng Rồi

Chương 47: Chương 47




Chương 048: Đánh lén

Ở thế giới này, tinh hạch là nguồn năng lượng vô cùng quan trọng, liên quan mật thiết tới rất nhiều nền công nghiệp, tinh hạch được chia thành hai loại là nhân tạo và tự nhiên, đương nhiên loại nhân tạo không thể nào quý bằng tự nhiên rồi, một số chiến hạm và cơ giáp nổi tiếng hiện này đều dùng tinh hạch tự nhiên.

Trước mắt đa số tinh hạch đều là cấp thấp và trung cấp, cao cấp đã ít nay lại còn ít hơn, ngàn vàng khó mua, bây giờ lại có tin tức xuất hiện một mỏ tinh hạch tự nhiên có thể sinh ra tinh hạch cao cấp, ai mà không kích động đây.

Ban đầu, người phát hiện là Rachael, lão định lén lút phái người đi chiếm làm của riêng, nhưng gần đây Barlow luôn theo dõi gã sát sao, nhanh chóng tóm được mánh khóe, lập tức lôi kéo trùm vũ khí tìm tới tận cửa.

Lúc trước, để duy trì cân đối, ba người bọn họ đã từng có một bản hiệp nghị, trong hiệp nghị nói rằng khi gặp những việc quan trọng thì cả ba phải cùng ngồi lại thương lượng với nhau, cũng để cùng tiến cùng lùi. Mặc dù sự kiện xảy ra đã lâu, họ cũng sớm ném chuyện này qua một bên không thèm để ý, nhưng mỏ tinh hạch quá hấp dẫn, thậm chí họ cũng muốn chia phần, cho nên Barlow vừa đề cập tới, trùm vũ khí đã không ngồi yên được, vì vậy hai người cùng lôi bản hiệp nghị kia ra.

Tất cả bọn họ đều lăn lộn trong giới xã hội đen, mấy thứ như hiệp nghị chẳng có tác dụng gì nhiều, nhưng Barlow biết rõ chỉ cần gã và trùm vũ khí cùng đứng về một phe, cho dù Rachael có tức giận cũng không làm gì được họ.

Gã còn làm như mình có lý lắm, ra vẻ đau lòng nói: huynh đệ à, mỏ tinh hạch rất dễ khiến Chính phủ chú ý, ông không thương lượng với chúng tôi mà hành động một mình thì quá lỗ mãng, nhỡ xảy ra chuyện gì, ông định kéo chúng tôi chôn cùng sao?

Ánh mắt Rachael lạnh lẽo, nét mặt lại chẳng thay đổi mảy may, nói chỉ tìm được một khối tinh hạch, chưa hoàn toàn xác định được liệu có mỏ hay không, cho nên chưa báo cho các ông biết. Barlow hợp thời biểu hiện sự rộng lượng, nói không sao, mọi người đi cùng nhau, nhiều người dễ xử lý hơn. Mặc dù Rachael khó chịu, nhưng không nói gì thêm, chỉ ước định thời gian, bảo quản gia tiễn khách.

Gã đứng trước cửa sổ nhìn họ rời đi, cười lạnh một tiếng, bấm số của thủ lĩnh hải tặc: “Được rồi, địa điểm là hành tinh nhỏ bên cạnh sao Ashes, người của cậu cũng đang ở trên sao Ashes, khoảng cách rất gần.”

Người đàn ông giữa không trung cười đáp lời, đột nhiên hỏi: “Ông nói nếu như sau đó họ chưa từ bỏ ý định, đợi sau khi sự việc xảy ra lại phái nhiều người đi thăm dò hơn, kết quả phát hiện không có, liệu có tên nào nảy ra ý định tới sao Ashes tìm thử không?”

“Ai biết, có thể bảo vệ mỏ hay không là vấn đề của cậu.” Rachael ngả người tựa vào ghế, “Muốn có được cái gì, đương nhiên cũng phải gánh chịu mạo hiểm tương đương.”

Gã nọ cười ha ha một tiếng, không phản bác.

Rachael liếc gã, bỏ thêm một lời cảnh cáo: “Nếu thật sự có mỏ, sớm muộn gì tin tức cũng truyền ra, cậu cẩn thận một chút, bất kể khoáng sản thế nào, cậu đều phải khiến người ngoài tin rằng mỏ này tài nguyên nghèo nàn, miễn cho Chính phủ lại phái quân tới đóng ở đó, đến lúc ấy đừng nói cậu, ngay cả tình thế trên sao Mê Điệt cũng thay đổi.”

Nét mặt người phía đối diện trở nên nghiêm túc: “Cái này tôi biết.”

Rachael gật đầu, nói chuyện với gã một hồi, nhanh chóng ngắt kết nối.

Lúc này quản gia vừa quay lại, theo thường lệ pha cho Rachael một chén hồng trà, đặt lên bàn, lo âu hỏi: “Ngài không sợ dã tâm của hắn quá lớn, cũng muốn nuốt luôn cả thế lực của ngài ư?”

“Tạm thời thì không, nếu như hắn muốn đứng vững ở sao Mê Điệt, không thể đồng thời đối mặt với sự phản công từ cả hai thế lực.” Rachael phân tích, “Barlow vừa chết, chắc chắn tình thế cũng loạn, các thế lực bỏ trống sẽ bị hắn cướp đi, hắn phải bận rộn đối phó với đám tổ chức kia, càng không thể tới gây sự với chúng ta được.”

Quản gia đáp lại một tiếng.

Rachael nhận lấy trà uống một ngụm, im lặng một lát, chậm rãi nói: “Đi tìm bác sĩ, ngày đó tôi đã nói với tiểu Minh sẽ mời danh y, phải để bác sĩ tới xem bệnh cho em nó, không có thời gian đi cùng ta, nhỡ tôi xảy ra việc ngoài ý muốn hoặc không thể trụ được nữa, ông hãy đưa hết số video và tư liệu của tôi cho nó, tôi đã chết rồi, dù lòng nó có nguội lạnh cũng không thể thù hận thêm nữa, có lẽ ban đầu sẽ loạn, nhưng tiểu Minh không ngốc, có các vị phụ tá, tôi rất yên tâm.”

Hốc mắt quản gia ươn ướt, há miệng vô thức muốn nói điều gì, nhưng lúc này dù có nói gì cũng vô ích, liền nuốt lại lời nói, khẽ gật đầu.

Theo lý thuyết, việc về mỏ tinh hạch càng ít người biết càng tốt, nhưng Rachael đã sớm phái người đi dò xét, hôm nay còn có hai thế lực khác gia nhập, thêm nhiều người liên lụy, hai vị lão đại này sợ thuộc hạ không biết rõ tình hình rồi bị thiệt thòi, liền nói thật với họ, vì vậy trước mắt mặc dù chuyện này vẫn ở trạng phái bị phong tỏa với người ngoài, nhưng đối với những người trong cuộc nó đã không phải là bí mật gì nữa.

Barlow cũng có tâm phúc và lực lượng vũ trang tư nhân, nhưng cơ giáp lớn chính quy và cơ giáp nhỏ dùng để thi đấu đều có ưu thế riêng, nói không chừng có thể mang lại chút công dụng nào đó, vì vậy gã quyết định dẫn theo top 10, tiện thể cảnh cáo họ phải giữ bí mật.

Những người này đa số đều là người của gã, hai ba người còn lại cũng không dám chống lại mệnh lệnh, trừ phi không muốn lăn lộn trên sao Mê Điệt nữa, nhưng gã không ngờ mình vừa mới nghĩ tới đây, Bạch Thời đã dẫn Trì Hải Thiên đến.

Barlow khẽ nheo mắt lại, nhìn họ: “Ông nội của cậu muốn đi cùng?”

Bạch Thời hoàn toàn không coi mình như thuộc hạ của gã, đương nhiên không thèm nghe lời, cậu gật gật đầu, đang định gõ chữ trên máy truyền tin. Barlow khoát tay: “Nói bằng miệng, cậu thật sự câm?”

Bạch Thời im lặng nửa giây, mở miệng: “Tôi nói đấu trường có hoạt động tới hành tinh khác tìm đồ, ông nội lo lắng nên muốn đi theo, tôi không đồng ý, ông nội nói vậy thì ông sẽ tự lái phi thuyền tới đó, ngài xem?”

Barlow dò xét Trì Hải Thiên, nghĩ thầm nếu để người này tự làm loạn, còn không bằng giám sát trong tầm mắt, huống hồ đúng là gần đầy gã rất thưởng thức Bạch Thời, trầm ngâm một hồi: “Lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa.”

“Vâng.”

Barlow nhìn về phía Trì Hải Thiên, nói muốn đi theo cũng được, nhưng không thể mang bất cứ vũ khí nào, nếu như mang theo thì phảo nộp lên, đến lúc đó sẽ phái người kiểm tra. Gã thấy Trì Hải Thiên không có ý kiến, liền phất tay để họ đi.

Bạch Thời đi theo Trì Hải Thiên về nhà, nhìn ông lom lom, nghĩ thầm nếu lão đầu không có vũ khí thì cướp tinh hạch kiểu gì, chẳng lẽ muốn cậu xông lên? Không phải chứ, một mình cậu đối mặt với vũ trang tư nhân của Rachael, dù có muốn liều chết cũng vô dụng thôi! Hay là tất cả đều do cậu suy nghĩ nhiều?

“… Ông nội.”

“Sao?”

Bạch Thời suy nghĩ một chút, hỏi: “Ngài muốn lấy tinh hạch cao cấp ạ?”

Trì Hải Thiên mang sách đi tới bên cửa, lạnh nhạt nói: “Chỉ tùy tiện xem thôi.”

Tùy-tiện-xem! Bạch Thời lẩm bẩm mấy chữ này, nghĩ thầm: đến lúc đó đối mặt với nhiều người như vậy, ông có biết đây là một ý định phát rồ thế nào không hả?

Cậu nhìn lão đầu vài lần, biết rõ không thể nói lý, đành phải quay về phòng, tiểu nhân ngư vẫn được Bạch Thời ôm trong lòng, giờ phút này liền ngẩng đầu nhìn cậu: “Quắc quắc muốn ra ngoài? Khi nhào?”

“Ngày mai.”

“Em cũng đi!”

Bạch Thời cảm thấy nếu lão đầu thật sự đắc đội đám trùm xã hội đen kia, có lẽ sau này họ cũng không thể lăn lộn trên sao Mê Điệt được nữa, để em gái lại quá nguy hiểm, liền gật gật đầu, sau đó nhìn xung quanh một phòng, thấy ngoài hồ cá thì cũng chỉ có hai quả trứng là đáng giá, do dự một chút, mở không gian cầm tay ra bỏ trứng vào.

Tiểu nhân ngư tò mò: “Quắc quắc định mạng đi đập sao?”

“… Không, bởi vì đáng giá.”

Gần đây tiểu nhân ngư dần hiểu vì cứu bé, quắc quắc đã bỏ ra rất nhiều tiền, nghĩ nghĩ rồi nói: “Quắc quắc, trong nhà em có nhiều chu chu lớn, tặng cho anh.”

“Con nhện (tri chu)?” Bạch Thời liếc nhìn em gái đáng yêu, kiên nhẫn dạy dỗ, “Ngoan, bé gái không được thích mấy thứ này, coi chừng tương lai không ai cưới em.”

Tiểu nhân ngư lắc đầu, duỗi móng vuốt nhỏ khoa tay múa chân: “Chu chu, tròn tròn lớn thật là lớn, chu chu lớn.”

Bạch Thời tiêu hóa vài giây, lập tức kích động, ôi má ơi, trân châu lớn sao? Nhất định phải cho anh mấy viên đó! Cậu hớn hở xoa cái đầu nhỏ của bé: “Ngoan, đúng là anh không phí công thương em.”

“Ừm!”

Bạch Thời lại vui vẻ xoa đầu bé mấy cái, thu dọn những thứ muốn dùng và ngày mai, sau đó bỏ em gái vào hồ cá, nhanh chóng lên giường nghỉ ngơi.

Hôm sau họ tới chỗ tập hợp từ sớm, Barlow nhìn Trì Hải Thiên ôm tiểu nhân ngư trong lòng cùng với một túi đủ thể loại đồ ăn vặt và đồ chơi, im lặng nửa giây: “Có chuyện gì thế?”

“Để con bé ở nhà không ai chăm sóc, cho nên mang theo.” Trì Hải Thiên nói, “Các người cứ tìm đồ của mình, không cần quan tâm tới chúng ta, đồ của ta đã nộp lên rồi, những thứ này không quan trọng, cũng đã được kiểm tra.”

Barlow đã nghe thuộc hạ báo cáo từ trước, giờ phút này thấy bộ dạng thảnh thơi của Trì Hải Thiên, đoán là ông không biết mục đích của chuyến đi này, rất hài lòng với Bạch Thời, dứt khoát bỏ qua, nói: “Không ai chăm sóc cho các người, xảy ra chuyện gì tự chịu trách nhiệm.”

Trì Hải Thiên gật đầu.

Barlow không để ý tới ông nữa, xoay người bỏ đi.

Bạch Thời nhìn Trì Hải Thiên, bản lĩnh giả ngu của lão đầu thật tuyệt diệu, nhưng ông không chỉ không có vũ khí, còn ôm theo một tiểu nhân ngư, đến cùng thì định cướp tinh hạch kiểu gì vậy?!

Lam cũng đến, chậm rãi đi qua, thì thào hỏi: “Cậu biết lần này phải làm gì, sao cũng mang theo em gái hả?”

Bạch Thời gõ chữ nói để ở nhà lo lắm, Lam vô thức muốn nói để ông nội cậu ở lại, nhưng lại nghĩ, thật ra hắn cũng thấy được thực lực của Trì Hải Thiên, có khi người ta lại có ý định khác cũng không chừng, liền cười đáp lại.

Ba vị lão đại đều sợ bị đối phương thừa cơ tiêu diệt mình trên đường, bởi vậy mang theo không ít tâm phúc, cả đoàn rầm rộ xuất phát.

Hành tinh này có diện tích không lớn, dưỡng khí mỏng manh, nhiễm phóng xạ nghiêm trọng, cũng không hợp cho loài người ở lại, bởi vậy tên của nó chỉ là một chuỗi số vô nghĩa. Trên hành tinh có sinh trưởng một loại thực vật màu tối rất lớn, giăng khắp nơi, vô cùng đồ sộ.

Ba vị lão đại đã thương lượng xong biện pháp từ sớm, bây giờ đang đáp xuống nơi phát hiện ra tinh hạch, sau đó dùng chỗ này làm trung tâm và tìm kiếm xung quanh, đợi tới một khoảng cách nhất định thì đổi địa điểm, cứ tiếp tục như vậy mà tiến, vừa tìm vừa cam đoan các thế lực khác vẫn nằm trong tầm mắt, đừng ai mơ chiếm lợi một mình.

Ba tiếng chậm rãi trôi qua, lúc họ chuẩn bị đổi địa điểm lần nữa, phía xa xa chợt vang lên vài tiếng nổ thật lớn, cả mặt đất cũng rung chuyển theo.

“Có chuyện gì thế?” Mọi người hoảng hốt, sau đó có ai hét lớn: “Là hướng phi thuyền, mau tới đó xem sao! Không không, nhìn bên kia! Ôi trời ơi!”

Tất cả ngẩng đầu, lập tức biến sắc.

Chẳng biết từ khi nào trên không trung đã xuất hiện mấy cơ giáp, sau khi bắn nổ phi thuyền của họ thì lao về phía này nhanh như chớp, hướng còn lại là mấy chiến hạm, tốc độ cực nhanh, căn bản không cho người ta cơ hội phản ứng, mới giây lát mà đã hình thành vòng vây, pháo hạt năng lượng cao xé gió lao về phía họ, ngay sau đó một giọng nói vang lên.

“Tất cả không được nhúc nhích, bỏ vũ khí xuống, đây là địa bàn của ta, các ngươi tới đây làm gì?”

Bởi vì địa hình ở nơi này không thích hợp sử dụng cơ giáp, lúc trước họ đều mặc y phục đặc chế ngồi trên người máy và dùng dụng cụ dò xét di chuyển từ từ, giờ phút này mọi người đều trần trụi trước sự công phá của hỏa lực, có thể hiểu nguy hiểm cao tới nhường nào.

Barlow đột nhiên quay người, gào lớn: “Rachael, có phải ngươi giở trò quỷ không?”

Toàn thân Rachael được bao phủ bởi trang phục chống phóng xạ, cặp mắt lộ ra lạnh lẽo như băng, liếc về phía gã: “Ngươi mù à? Ta cũng đứng ở đây, cũng sẽ chết bất cứ lúc nào như họ, ngược lại là ngươi, trước kia ta phái người tới đây không gặp chút nguy hiểm nào, sao hôm nay lại đụng phải loại sự tình này? Ta biết ngươi vẫn luôn muốn đối phó với ta, cộng thêm việc tiểu Minh không làm cho ngươi nữa, cho nên cuối cùng ngươi đã không ngồi yên được chứ gì?”

“Nói láo!” Barlow cả giận quát, “Con mẹ nó, ta cũng đang ở đây!”

“Thế thì có gì khó, chắc chắn ngươi đã dặn chúng bắn một pháo về phía các ngươi trước, như vậy hiềm nghi cũng được rửa sạch!” Giọng nói của Rachael lạnh băng, khí thế cực khủng khiếp.

Lão đã không thể trụ được bao lâu rồi, trước khi chết nhất định phải kéo theo Barlow xuống địa ngục, nhưng lão không thể để thế lực của Barlow biết việc này do mình gây ra rồi đi gây sự với Phi Minh, vì vậy liền ra sức hất nước bẩn lên người Barlow, dù sao lão đã thương lượng với đám hải tặc kia xong rồi, bọn chúng sẽ bắn đội ngũ của Barlow trước.

“Bắn cái con mẹ mày, việc này căn bản đếch tiên quan tới tao!” Barlow có dự cảm rất xấu, ngẩng đầu nhìn qua, phát hiện hỏa lực của chiến hạm đã lên nòng, vội vàng mở ***g năng lượng, quát lớn: “Phản kích!”

Lúc này mà ngồi chờ chết thì quá ngu, mọi người đã sớm nhảy ra khỏi người máy, vội vàng phóng cơ giáp. Rachael cũng ra lệnh cho người của mình phóng một loạt cơ giáp, sau đó mở ra ***g năng lượng để ngăn cản pháo tấn công, chuẩn bị tìm nơi ẩn nấp.

Đám người phía trên cao không cho họ cơ hội, pháo hạt đã xé toang không khí, gầm thét lao xuống.

Cơ giáp chỉ vừa mới xuất hiện, mọi người hoàn toàn đủ thời gian tiến vào khoang điều khiển, sắc mặt ai nấy đều hoảng hốt, vội vàng nằm sấp xuống né đạn. Rachael bắt đầu lui hẳn ra sau, mặc dù đã lên kế hoạch trước nhưng lão vẫn không nhịn được mà lau mồ hôi, không biết giờ khắc pháo nổ, cơ giáp có kịp thời xuất hiện để ngăn cản hay không.

Một giây này kéo dài vô hạn, cơ giáp và chiến hạm lơ lửng trên cao nhìn xuống, đạn pháo như một cơn mưa lửa, đám đông sợ hãi, tuyệt vọng gào thét, thấp thỏm chờ đợi vận mệnh.

Nhưng đúng lúc này chỉ thấy một ánh sáng màu đỏ lóe lên, một người khổng lồ bằng sắt đột ngột xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, cánh tay vừa nhấc lên đã đỡ được một kích trí mạng, đạn pháo khủng khiếp nổ tung lên trên không trung, giống như một màn trình diễn pháo hoa long trọng.

Pháo hạt trên vai cơ giáp đỏ rung động từng hồi, lại là một tiếng nổ vang dội, một chiếm hạm đã bị phá hủy!

Từ lúc xuất hiện cho đến khi phòng hộ và phản kích, cơ giáp nọ chưa từng dừng lại một nhịp, phía trên hoàn toàn không có ai điều khiển, những người có thể nhìn thấy rõ ràng đều vô cùng hoảng hốt: Đây… Đây là một cơ giáp cao cấp hiếm thấy được điều khiển bằng tinh thần!

Số đạn pháo khác cũng đã sớm rơi xuống đất, sóng nhiệt và chấn động hòa vào nhau, xen lẫn là tiếng kêu thảm thiết đồng loạt vang lên, Bạch Thời đứng bên dưới cơ giáp màu đỏ sững sờ mất nửa giây, đột nhiên quay phắt sang nhìn về phía người vừa kéo cậu qua bên cạnh.

Quả nhiên, đây là Trì Hải Thiên.

————————

Có ai còn nhớ cơ giáp màu đỏ bí ẩn đã cứu tiểu Thời Thời ở chương 9 không ()

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.