Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 863: Chương 863: Anh phải tin tưởng tôi




“Anh Lý, anh tuyệt đối đừng tức giận, tôi biết tin tức này quá đột ngột, có lẽ là anh sẽ không tin. Nhưng mà anh phải tin tưởng tôi, những gì tôi nói đều là thật.” Trương Đức Võ vội vàng nói.

Sau khi Lý Phàm nghe đến đó thì lập tức bị chọc cho tức cười, đối phương là một ngọn cỏ đầu tường, kêu anh tin tưởng đối phương, sự uy tín của đối phương chắc có lẽ là còn không bằng một đồng tiền.

“Tôi dựa vào cái gì mà phải tin tưởng ông?” Lý Phàm hỏi ngược lại.

Sách mặt của Trương Đức Võ có chút xấu hổ, ông ta nghĩ tới thanh danh của mình đã sớm xấu đi, lúc này ông ta mới lựa chọn trọng điểm mà nói: “Thực ra thì ba mẹ của anh vẫn còn sống, chỉ là Long Hậu vẫn luôn nhốt bọn họ lại.”

Lý Phàm nghe nói như vậy, mặc kệ là Trương Đức Võ nói là thật hay là giả, hận ý của anh đối với Long Hậu lại sâu sắc hơn.

Cuối cùng, Trương Đức Võ mới nhắc đến chuyện lúc trước khi Lý Phàm còn nhỏ, Lý Phàm mới tin tưởng.

Trước đó anh vẫn còn tưởng rằng Long Hậu là mẹ ruột của anh, nhưng mà sau này anh biết Long Hậu tuyệt đối không phải là mẹ ruột của anh, mẹ ruột của anh chắc chắn là một người khác.

Lý Phàm không lên tiếng nói, chỉ là rơi vào trầm tư, Trương Đức Võ thăm dò nói: “Anh Lý, những gì tôi nói đều là thật, anh tin tưởng tôi.”

“Kêu tôi tin tưởng ông à, cũng đơn giản thôi, bọn họ đang bị nhốt ở đâu, ông nói cho tôi biết, nếu như tôi cứu được thì tôi sẽ tin tưởng ông.” Lý Phàm thản nhiên nói.

Sau khi Trương Đức Võ nghe đến đó, ông ta lập tức lộ ra một nụ cười khổ: “Anh Lý, anh làm như thế này là làm khó tôi rồi, tin tức này là tôi vô tình nghe thấy khi mà Long Hậu uống say, tôi nào dám quan tâm chuyện này cơ chứ.”

“Vậy thì những điều ông nói đều là giả.” Lý Phàm bình tĩnh nói.

Trương Đức Võ lại trợn trắng mắt, lô-gic gì vậy chứ, không cứu ra được thì nói những lời ông ta nói là giả, ông ta cho mình đủ vô lại lắm rồi, không ngờ tới là đối phương lại còn vô lại hơn nữa.

Lý Phàm cũng nhìn thấu suy nghĩ của đối phương, anh cười nói: “Những cái này đều là học từ ông, dù sao thì đạo cao một thước ma cao một trượng.”

“Chuyện đó, cậu cho tôi thời gian mấy ngày đi, chắc chắn tôi sẽ hỏi giúp cho cậu.” Cái trán của Trương Đức Võ không ngừng đổ mồ hôi lạnh, ông ta muốn bỏ ra giới hạn lớn nhất để đối phương buông tha cho mình.

Lúc này, Lý Phàm mới lên tiếng nói: “Được thôi, vậy thì tôi cho ông mấy ngày, nếu như mấy ngày trôi qua mà ông vẫn không làm được, vậy thì đừng có trách tôi không khách khí.”

Trong lòng của Trương Đức Võ lập tức vui mừng, chỉ cần mình chạy đi ông ta sẽ trực tiếp đi ngay, sẽ không có liên lạc gì với đối phương, nghĩ đến đây, ông ta không khỏi nở nụ cười.

Lý Phàm đã sớm dự liệu tới điểm này, anh nhìn về phía Trúc Hoa Nguyệt, lên tiếng nói: “Chắc là cô có độc cổ gì có đúng không, cô cho ông ta một viên đi, tốt nhất là cái loại phải giải trong thời gian nhất định ấy.”

“Cô là con gái của đại sư cổ thuật Tây Vực?” Sau khi Trương Đức Võ nghe thái độ của ông ta thì lập tức thay đổi sắc mặt, ông ta ném cho Trúc Hoa Nguyệt một ánh mắt khiếp sợ.

Trúc Hoa Nguyệt cười lạnh: “Không ngờ là trí nhớ của ông vẫn còn tốt đó, nếu như không phải ông cho người chèn ép ba của tôi, thế thì ba của tôi cũng sẽ không chết.”

Trương Đức Võ không biết nên nói cái gì, ông ta cảm thấy cuộc đời luân chuyển, ngày hôm nay chuyển về phía bên mình, ông ta chưa hề nghĩ đến mình cũng sẽ có tình trạng như ngày hôm nay.

Lúc này, ông ta mới xem như đã hiểu tại sao Trúc Hoa Nguyệt lại hận mình như thế, sau khi biết nguyên nhân, trong lòng của ông ta không có hối hận.

Trúc Hoa Nguyệt nghĩ đến để Trương Đức Võ chết thống khoái hơn còn không bằng làm cho đối phương bị độc cổ tra tấn đến chết, nghĩ đến đây, cô ta lập tức lấy ra một viên thuốc màu xanh, đồng thời nói: “Sau khi uống độc cổ này vào, nội trong bảy ngày không có việc gì, bảy ngày sau mà không kịp thời uống thuốc giải thì cả người sẽ bị hư thối.”

“Cái gì chứ, toàn thân hư thối?” Trương Đức Võ cũng đã từng nghe nói cổ thuật Tây Vực rất lợi hại, nhưng mà khi nghe đến hậu quả, ít nhiều gì ông ta cũng không thể bình tĩnh, dù sao thì độc cổ này được sử dụng ở trên người của mình.

Lý Phàm cười nói: “Cô có thuốc giải có đúng không?”

“Tôi có hai loại thuốc giải, một loại là dùng để giải duy nhất một lần, một cái là làm chậm độc cổ bộc phát, thuốc giải để trì hoãn sự bộc phát của độc cổ có đủ.”

Sau khi Trương Đức Võ nghe đến đó, trong lòng cười khổ không thôi, không biết đây là tin tức xấu hay là tin tức tốt.

Lý Phàm thản nhiên nói: “Trong vòng bảy ngày ông có thể đến chỗ của tôi lấy thuốc làm chậm tác dụng của độc, đương nhiên sau khi ông biết được tin tức, tôi có thể cho ông thuốc giải độc một lần duy nhất.”

Sắc mặt của Trương Đức Võ thay đổi, nếu như uống thuốc độc vào thế thì ông ta sẽ phải bị đối phương khống chế, thuốc độc này ông ta không thể ăn được.

“Còn, còn có phương pháp nào khác không?” Trương Đức Võ hỏi theo bản năng, ông ta muốn xem có phương pháp nào tốt hơn không.

Lý Phàm chế giễu nói: “Rất đơn giản, đó chính là con đường chết.”

Sau khi Trương Đức Võ nghe xong, khóe miệng bỗng nhiên giật giật mấy cái, dù sao thì cũng là chết, còn không bằng đánh cược một lần, ông ta đành phải cầm viên thuốc màu xanh đó trực tiếp nuốt xuống.

Sau khi Lý Phàm nhìn thấy đối phương đã nuốt xuống, anh hài lòng gật đầu.

Trương Đức Võ khóc không ra nước mắt, rõ ràng đây là thuốc độc dùng ở trên người của Lý Phàm, nhưng mà ông ta không ngờ tới mình lại bị trúng chiêu, xem ra là chờ sau khi rời khỏi đây, ông ta phải tìm người giải mới được.

Trúc Hoa Nguyệt ôm tay, có chút tự hào: “Loại độc này là do tôi đã cẩn thận điều chế, ngoại trừ tôi ra không có bất cứ người nào có thể giải độc giúp cho ông đâu.”

Trương Đức Võ bất ngờ, trong lòng không tin lắm, cho dù có một tia hy vọng thì ông ta cũng phải thử một lần.

Trương Đức Võ nhịn không được mà nói: “Chuyện là tôi không có phương thức liên lạc của anh, làm sao tôi có thể tìm anh để lấy thuốc giải.”

“Đây là danh thiếp của tôi, sắp đến thời hạn thì cứ gọi điện thoại cho tôi.” Lý Phàm ném một tờ danh thiếp qua.

Trương Đức Võ nhận lấy tờ danh thiếp, không dám lờ là, ông ta tham sống sợ chết mà nói: “Các người phải cho tôi thuốc giải sớm một chút, nếu như tôi chết đi, các người sẽ không có tin tức gì đâu.”

Lý Phàm nheo mắt nói: “Đầu tiên, tôi muốn sửa lại một chút, tin tức này đối với tôi mà nói có cũng được không có cũng không sao, tôi cũng không phải là coi trọng cho lắm.”

Ban đầu, Trương Đức Võ vẫn muốn có chút địa vị, ai biết được một câu nói của Lý Phàm lại trực tiếp làm cho ông ta bị sặc, ông ta lập tức không có lời nào để nói.

Sau khi Trương Đức Võ đi khỏi, Bưu đột nhiên đến gần Sở Trung Thiên, nhỏ giọng nói gì đó với Sở Trung Thiên.

Sở Trung Thiên nghe xong, sắc mặt ông ta trở nên xanh xám, quát lạnh một tiếng: “Đưa Long đến đây.”

Không qua bao lâu, có một người đàn ông cao to xăm hình rồng bị người ta mang đến, Long thắc mắc hỏi: “Ngài Thiên, có chuyện gì vậy.”

“Cậu còn không biết xấu hổ mà hỏi tôi có chuyện gì xảy ra à?” Sở Trung Thiên tức giận nhìn thoáng qua Long, sau đó ôm quyền nói với Lý Phàm: “Anh Lý, đều là do tôi quản giáo không nghiêm, thiếu chút nữa là người này đã tiết lộ thân phận của anh cho Trương Đức Võ biết, nếu như thân phận của anh bị bại lộ thì sẽ bị thất bại rồi.”

Lý Phàm không mở miệng, dù sao thì đây cũng là người của Sở Trung Thiên, nhưng mà đối với người bán đứng mình, anh không có bất cứ sự đồng tình nào.

Sở Trung Thiên làm việc rất thẳng thắn, trực tiếp dựa theo quy định mà làm, Long bị trừng phạt một trận rồi sau đó bị Sở Trung Thiên kéo vào danh sách đen.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.