Trương Đức Võ cũng bị hù dọa, ông ta không ngờ tới là Trúc Hoa Nguyệt lại liều mạng như thế, nếu như ông ta biết mình gián tiếp hại chết ba của Trúc Hoa Nguyệt thì ông ta sẽ hiểu tại sao đối phương lại phải liều mạng với ông ta.
Lý Phàm cũng rất bất ngờ về biểu hiện của Trúc Hoa Nguyệt, nhưng mà cũng đúng thôi, Trương Đức Võ đã gián tiếp hại chết ba của Trúc Hoa Nguyệt, đối phương không liều mạng mới là lạ đó.
Nhưng mà hiện tại Trương Đức Võ không thể chết được, ít nhất là trước khi có thể moi ra tin tức có tác dụng từ trong miệng của ông ta.
“Này này, trước tiên cô bình tĩnh một chút đi, không nên xúc động, có chuyện gì thì từ từ nói.” Trương Đức Võ cũng luống cuống cười khan một tiếng, nếu như đối phương thật sự liều mạng với ông ta, vậy thì ông ta không bù được mất.
Ông ta vẫn còn chưa sống đủ đâu, nếu chết như vậy ông ta cảm thấy quá đáng tiếc.
Lý Phàm khinh thường sâu sắc đối với dáng vẻ tham sống sợ chết của Trương Đức Võ, ông ta là tâm phúc ở bên cạnh Long Hậu, cũng chính là dựa vào kỹ thuật nịnh nọt mà thôi.
Sở Trung Thiên hơi bất ngờ, bởi vì Trúc Hoa Nguyệt làm như vậy nên ông ta đã chiếm được thế thượng phong.
Lý Phàm muốn ngăn cản Trúc Hoa Nguyệt, anh lắc đầu nhìn Trúc Hoa Nguyệt.
Mặc dù Trúc Hoa Nguyệt không hiểu ý của đối phương, nhưng mà Lý Phàm đã ngăn cản, cô ta cũng làm theo.
Trương Đức Võ lập tức nhẹ nhàng thở ra, ông ta không ngừng cảm kích nói với Lý Phàm: “Cảm ơn cậu, cảm ơn ơn cứu mạng của cậu.”
Nếu như ông ta biết người trước mắt chính là Lý Phàm, chắc có lẽ là ông ta sẽ không thể bình tĩnh nổi.
Trương Đức Võ nhân cơ hội thở một hơi, thừa cơ muốn lấy bộ đàm ra, Lý Phàm liền nắm chắc lấy cơ hội này, anh đưa tay ra bắt lấy cổ của Trương Đức Võ lại.
Trương Đức Võ mở to mắt, ông ta cảm thấy hô hấp vô cùng khó khăn, cho dù ông ta có dạy dỗ như thế nào cũng không có bất cứ tác dụng gì.
Mà người ở bên ngoài thông qua cửa kính pha lê trong suốt nhìn thấy được Trương Đức Võ gặp nguy hiểm thì lập tức lọt vào trong, đàn em của Sở Trung Thiên cũng xông vào bảo vệ Trương Đức Võ, bắt đầu giằng co với nhau.
Đúng lúc này, tay bắn tỉa đang nấp trong bóng tối đổ mồ hôi đầm đìa, nhiệm vụ khó giải quyết như thế, đây là lần đầu tiên anh ta gặp phải, anh ta không thể tùy tiện nổ súng, nếu như Trương Đức Võ xảy ra cái gì sơ suất, vậy thì tội của anh ta sẽ lớn hơn rồi, anh ta chỉ có thể yên lặng theo dõi chuyển biến.
“Trương Đức Võ, ngay cả âm thanh của tôi mà ông cũng không nghe ra được nữa à?” Lý Phàm giống như cười mà không phải cười lên tiếng nói, lần này anh dùng giọng nói chân thật của mình, cũng không cố ý giả vờ.
Sau khi Trương Đức Võ nghe thấy giọng nói này, cả người của ông ta liền run rẩy, con ngươi của ông ta mở to ra, nhất là khi Lý Phàm gỡ kính râm xuống, sắc mặt của ông ta lập tức trắng bệch, trắng giống y như là một tờ giấy trắng.
“Cậu là Lý Phàm!” Trương Đức Võ kinh ngạc lên tiếng, ông ta không ngờ tới là có thể gặp Lý Phàm ở đây, nghĩ đến trước đó âm thầm đánh nhau với đối phương, trạng thái của ông ta lập tức sụp đổ, lần này tiêu đời rồi, chắc chắn là mình không thể tránh khỏi một kiếp này.
Lúc trước ông ta với Lý Phàm không ngừng đối nghịch với nhau, chắc chắn là đối phương sẽ không buông tha cho mình dễ dàng như thế, ông ta cho rằng ngày hôm nay ông ta bắt con rùa trong hũ là Sở Trung Thiên, kết quả bây giờ ông ta mới biết mình là con ba ba.
Lý Phàm mỉm cười: “Xem ra ông vẫn nhận ra tôi.”
Khóe miệng của Trương Đức Võ có chút run rẩy, nghĩ thầm ai mà không biết cậu cơ chứ, cậu có hóa thành tro cốt đi nữa tôi cũng sẽ nghĩ biện pháp diệt trừ cậu, đương nhiên là ông ta không dám nói câu này ra khỏi miệng.
Sau khi Lý Phàm ngã bài, trong lòng của Trương Đức Võ liền run lên, ông ta cho rằng ngày hôm nay cái mạng nhỏ của mình sẽ phải bỏ lại đây, cuối cùng ông ta cười nói với Lý Phàm: “Anh Lý, tôi biết sự lợi hại của anh, anh có thể tha cho tôi một cái mạng được không.”
Sau khi Lý Phàm nghe xong, lúc anh nhìn Trương Đức Võ dường như là đang nhìn một kẻ ngu, anh nói: “Tha cho ông một cái mạng hả? Ông có giá trị lợi dụng gì không? Diệt trừ ông lợi nhiều hơn hại.”
Trương Đức Võ lập tức nuốt nước bọt, giọng nói run rẩy: “Trước tiên anh đừng ra tay, tôi vẫn có giá trị lợi dụng, nếu như anh ra tay thế thì anh sẽ không bao giờ biết chuyện này.”
Sau khi Lý Phàm nghe xong thì anh theo bản năng nhìn về phía Trương Đức Võ, bắt đầu quan sát ánh mắt của đối phương là đang nói dối hay là nói thật, nhưng mà cuối cùng Lý Phàm đưa ra kết luận đối phương không có nói dối.
“Tin tức quan trọng gì?” Lý Phàm hỏi, vào thời khắc sống còn chắc chắn là Trương Đức Võ sẽ không quanh co, nói không chừng thật sự là một tin tức quan trọng gì đó.
Trương Đức Võ nghe nói như vậy, ông ta biết là mình vẫn còn có một tia hy vọng, ông ta ho khan: “Anh có thể giảm chút sức lực được không, tôi sắp thở không nổi rồi.”
Lý Phàm cũng không lo lắng là Trương Đức Võ sẽ chạy thoát, anh cũng buông lỏng sức lực nơi cổ tay, cười nói: “Được.”
Lúc này, Trương Đức Võ mới điều chỉnh lại cảm xúc, sau đó nói: “Lý Phàm, không đúng, anh Lý, tôi có một tin tức vô cùng quan trọng muốn nói cho anh biết, nhưng mà anh có thể để cho bọn họ đi khỏi đây được không?”
Lý Phàm quay đầu lại nhìn thủ hạ của Trương Đức Võ, anh nói với Sở Trung Thiên: “Những người này giao lại cho ông, không thể để lại một người còn sống.”
Anh làm như vậy cũng là giải quyết nỗi lo về sau cho Trương Đức Võ, nếu không những người kia nghe lén thì chắc chắn là Trương Đức Võ không chịu nói, chỉ có những người chết mới không nói chuyện.
Sở Trung Thiên âm thầm tắc lưỡi, ông ta không ngờ tới là Lý Phàm lại có thể tuyệt tình như thế, nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, ông ta cũng không dám tin là thật.
Ông ta không nói nhảm lời nào, ông ta ném cho Bưu một ánh mắt, Bưu là cánh tay đắc lực của Sở Trung Thiên, anh ta lập tức hiểu ra, không nói hai lời quả quyết bắt đầu ra tay.
Bưu vừa ra tay, những người mà Sở Trung Thiên mang theo cũng bắt đầu động thủ, nhóm thủ hạ do Trương Đức Võ mang theo đều bị đánh trở tay không kịp, trong lúc nhất thời liền đứng ở thế hạ phong.
Mặc dù thủ hạ ở bên phía Sở Trung Thiên bị tổn thất không nhỏ, nhưng mà ít ra thì người Trương Đức Võ mang tới đã bị diệt trừ hết.
Sắc mặt của Trương Đức Võ thay đổi, tốt xấu gì thì những người này cũng là thủ phạm trung thành của ông ta, ông ta đặt ở trong lòng, gần như là trong lòng đang rỉ máu, nhưng mà lúc này ông ta cũng không dám nhiều lời.
Ông ta biết một khi mà mình mềm lòng thì sẽ có kết quả như thế nào. Vì để duy trì mạng sống, ông ta cũng chỉ có thể xem như là không thấy cái gì, hiện tại ông ta đã bị cảnh tượng máu tanh dọa không dám nói lời nào.
Lý Phàm bình tĩnh nói: “Bây giờ ông đã không còn nỗi lo gì nữa, ông có thể nói rồi.”
Sau khi Trương Đức Võ nhìn thấy thủ đoạn quyết liệt của Lý Phàm, da đầu của ông ta run lên, cái tên này là một người hung ác, ông ta do dự mấy giây, cuối cùng mới lên tiếng nói: “Điều mà tôi muốn nói là liên quan đến chuyện của ba mẹ anh.”
“Chuyện của ba mẹ tôi?” Lý Phàm nhướng mày, kể từ khi anh có trí nhớ anh không biết ba mẹ mình là ai, anh vẫn luôn cho rằng mình là một đứa trẻ mồ côi.
Bây giờ Trương Đức Võ đột nhiên nhắc đến ba mẹ anh, ít nhiều gì Lý Phàm cũng không tin tưởng cho lắm, bởi vì độ tin cậy của tin tức này quá mức mơ hồ.
“Chuyện của ba mẹ tôi tôi cũng không biết, ông biết à?” Lý Phàm cười lạnh, lên tiếng nói, anh đang suy nghĩ có phải là đối phương đang lừa gạt mình.