Sau khi Trương Đức Võ nhìn thấy thái độ của Sở Trung Thiên, trong lòng liền lập tức khó chịu, lại là thái độ gì vậy chứ, rõ ràng là cái tên này không đặt chuyện này vào trong lòng mà.
Ông ta cho là Sở Trung Thiên sẽ thành khẩn nói xin lỗi, vậy thì ông ta sẽ giảm nhẹ hình phạt, nhưng mà cho đến bây giờ Sở Trung Thiên vẫn cứng đầu như thế.
“Chẳng lẽ là ông không sợ Long Hậu sẽ trách tội à?” Trương Đức Võ thấp giọng nói.
Sở Trung Thiên ngẩng đầu lên lạnh lùng nhìn Trương Đức Võ, mặc dù Trương Đức Võ là người bên cạnh Long Hậu, nhưng mà Sở Trung Thiên đã gặp qua không ít chuyện lớn, với lại năng lực của Sở Trung Thiên đều dựa vào thủ đoạn của mình mà có được, ánh mắt bá khí này không phải là thứ mà Trương Đức Võ có thể học được.
Trương Đức Võ nuốt xuống một ngụm nước bọt, có một loại dự cảm không tốt, ông ta cưỡng ép mình phải gan dạ hơn, giọng nói lại lớn hơn: “Tôi cảnh cáo ông phải bình tĩnh, nếu không thì ông tuyệt đối không có quả ngon để ăn đâu.”
“Vậy ông muốn làm sao bây giờ?” Sở Trung Thiên cũng không trực tiếp trở mặt, nếu như chuyện này vẫn có chỗ để thay đổi, vậy thì không còn gì tốt hơn, nhưng mà trong lòng của ông ta biết rất rõ cho dù chuyện này có chỗ để xoay chuyển thì cũng phải bỏ ra một cái giá khổng lồ.
Trương Đức Võ cho là Sở Trung Thiên đã hàng phục, trên mặt của ông ta lại xuất hiện sự đắc ý một lần nữa, ông ta nói: “Rất đơn giản, bây giờ ông quay đầu lại đối phó với tập đoàn Họa Vân Y, thế thì Long Hậu sẽ không còn hiềm khích với ông, sẽ không trách cứ ông nữa.”
Sở Trung Thiên híp mắt lại, ông ta nhìn sang Lý Phàm đằng sau lưng mình, Lý Phàm cũng không nói lời nào, cho dù là Sở Trung Thiên lựa chọn như thế nào thì anh cũng sẽ không trách móc đối phương.
Sở Trung Thiên suy nghĩ cẩn thận lại, bây giờ đã đắc tội với Long Hậu rồi, không thể đắc tội với thiếu chủ Long Môn được, ông ta cũng không muốn mình lại phải nhảy đi nhảy lại ở quỷ môn quan, chuyện này đối với ông ta mà nói cũng không phải là chuyện tốt gì.
“Như thế nào, ông suy nghĩ kỹ chưa?” Trương Đức Võ âm dương quái khí nói.
Cuối cùng, Sở Trung Thiên mới lên tiếng nói: “Tôi đã suy nghĩ kỹ rồi.”
Trương Đức Võ tự tin cười một tiếng, cho là Sở Trung Thiên chắc chắn sẽ chọn nhằm vào tập đoàn Họa Vân Y, dù sao thì bất cứ một người thông minh nào cũng sẽ lựa chọn như thế này.
Nhưng mà câu trả lời tiếp theo của Sở Trung Thiên lại nằm ngoài dự liệu của Trương Đức Võ, Sở Trung Thiên kiên quyết từ chối: “Tôi đã lựa chọn đứng ở đâu thì sẽ không có suy nghĩ thay đổi, cho nên tôi từ chối.”
“Ông!” Trương Đức Võ gần như là bị chọc giận muốn bùng nổ, giọng nói của ông ta trở nên lạnh lùng: “Chẳng lẽ là ông không sợ Long Hậu sẽ trách tội?”
Lý Phàm rất bất ngờ đối với lựa chọn này của Sở Trung Thiên anh cho là Sở Trung Thiên sẽ chọn làm việc cho Long Hậu, nhưng mà đối với sự lựa chọn của Sở Trung Thiên, Lý Phàm cũng biết đối phương đã đặt mạng sống lên trên người mình.
Lý Phàm nhếch miệng, nhưng mà Sở Trung Thiên đã đặt cược đúng chỗ rồi, vì đối phương đã chọn đặt cược vào mình, cho nên đương nhiên là anh không thể để Sở Trung Thiên thất vọng được.
Sở Trung Thiên nhìn ông ta giống như là đang nhìn một kẻ ngốc, xem như là mình không nghe thấy cái gì, trực tiếp mặc kệ Trương Đức Võ đang nhảy dựng. Trương Đức Võ đột nhiên chú ý đến ba người vệ sĩ đằng sau lưng Sở Trung Thiên, ông ta đặt sự chú ý lên trên người của Trúc Hoa Nguyệt.
Bởi vì dáng người của Trúc Hoa Nguyệt quá đẹp, trước sau lồi lõm, với lại cái quần bó màu đen càng làm tôn dáng người xinh đẹp của cô ta. Là một tên dê xồm, ông ta lập tức bị dáng người của Trúc Hoa Nguyệt hấp dẫn.
Mặc dù Trúc Hoa Nguyệt mang theo kính râm, nhưng mà ông ta vẫn có thể nhìn hình dáng mà đoán được Trúc Hoa Nguyệt là một cô gái xinh đẹp.
“Ông Sở, không ngờ tới là lúc ông lựa chọn vệ sĩ còn đặc biệt như thế, vệ sĩ nữ với dáng người hoàn mỹ như vậy, ông tìm ở đâu ra thế.” Trương Đức Võ xoa xoa tay, sau khi ông ta nhìn dáng người của Trúc Hoa Nguyệt, ông ta lập tức muốn chảy nước bọt.
Mặc dù có thể nói là ông ta đã chơi không ít phụ nữ với lại gặp cũng không ít gái đẹp, nhưng mà vệ sĩ nữ cực phẩm như là Trúc Hoa Nguyệt đây thì ông ta chưa từng nhìn thấy, ông ta cho rằng chắc chắn sẽ có một sự thú vị rất đặc biệt.
Sau khi Sở Trung Thiên nghe đến đó, sắc mặt của ông ta tối xuống, dù ông ta không biết Trúc Hoa Nguyệt có thân phận gì, nhưng mà điều duy nhất ông ta biết là Trúc Hoa Nguyệt là bạn của anh Lý.
Nếu như ông ta qua loa đồng ý, chẳng phải là ông ta làm chủ thay anh Lý à? Nếu như Trúc Hoa Nguyệt là người của anh Lý thì sao đây?
“Ha ha, chỉ tùy tiện tìm mà thôi.” Sở Trung Thiên khoát tay nói, muốn nói lảng sang chuyện khác: “Nếu như đã không có chuyện gì, vậy thì bây giờ tôi đã có thể đi được chưa?”
Lần này, Trương Đức Võ không thể bình tĩnh nữa, ông ta ám chỉ rõ ràng như thế vậy mà đối phương lại không chịu hiểu, ông ta đưa ra kết luận chắc chắn là Sở Trung Thiên cố ý.
Lúc đầu, ông ta còn muốn nói điều kiện với Sở Trung Thiên, nhưng mà Sở Trung Thiên lại không chịu làm theo, cái này khiến cho ông ta nổi nóng.
“Ông Sở, không bằng như vậy đi, nếu như ông muốn rời khỏi đây thì cũng được, nhưng mà cô ta nhất định phải ở lại.” Trương Đức Võ cười hắc hắc, ông ta cũng chỉ để cho người rời đi mà thôi.
Nhưng mà sau đó vẫn phải để Long Hậu ra tay, dù sao thì sớm muộn gì cũng phải tiêu diệt Sở Trung Thiên, cho nên cũng không vội vàng trong lúc nhất thời.
Sở Trung Thiên cũng không ngu ngốc, sao ông ta không thể nghe thấy được uy hiếp từ trong lời nói của Trương Đức Võ, nếu như bây giờ ông ta đi khỏi đây, nói không chừng phải lo lắng cho mạng sống của mình.
Ngược lại, nếu như ông ta không đi khỏi đây, vậy thì phiền phức còn lớn hơn.
Trương Đức Võ cười lạnh nói với Sở Trung Thiên: “Ông cần phải suy nghĩ cho cẩn thận, tuyệt đối không nên để mình phải nuối tiếc cả đời.”
Mà Sở Trung Thiên lại nhìn bóng đêm ở bên ngoài cửa sổ, ông ta cũng có thể nhìn ra được trong bóng đêm có ẩn chứa sát khí.
Đúng lúc này, âm thanh của Trúc Hoa Nguyệt đột nhiên vang lên: “Ông Trương cũng đã nói như vậy rồi, ngài Thiên cũng đừng làm khó nữa.”
Sau khi Trương Đức Võ nghe đến đó, trong lòng của ông ta lập tức vui mừng, ông ta không ngờ tới là Trúc Hoa Nguyệt lại chủ động như vậy, ông ta liếm liếm khóe môi theo bản năng.
Sở Trung Thiên nhìn về phía Lý Phàm, một mặt mông lung, ông ta không ngờ tới là Trúc Hoa Nguyệt lại chủ động như vậy, kết quả này không giống với trong tưởng tượng của ông ta.
Lý Phàm cũng rất kinh ngạc, anh không ngờ là Trúc Hoa Nguyệt lại chủ động như thế, nhưng mà dựa vào sự hiểu biết của anh đối với Trúc Hoa Nguyệt, đối phương sẽ không dễ dàng bị mắc bẫy Trương Đức Võ.
Lúc Trương Đức Võ chuẩn bị đứng dậy, Trúc Hoa Nguyệt hành động nhanh chóng, kề con dao găm vào cổ của Trương Đức Võ, chỉ cần cổ tay dùng sức một chút chắc chắn là Trương Đức Võ sẽ phải chết.
Sau khi cảm nhận được sát khí rét lạnh, đôi mắt của Trương Đức Võ bất ngờ trợn to lên, ông ta không ngờ kết quả lại đột ngột như thế, nếu như không phải tận mắt chứng kiến, ông ta cũng không dám tin là thật.
Cùng lúc đó, Sở Trung Thiên cũng vô cùng ngạc nhiên, sự việc phát triển quá nhanh, nhưng mà suy nghĩ cẩn thận lại nếu như Trúc Hoa Nguyệt không ra tay thì chỉ sợ là Trương Đức Võ sẽ ra tay trước.
Trương Đức Võ nuốt một ngụm nước bọt, ông ta cảnh cáo nói với Trúc Hoa Nguyệt: “Tốt nhất là cô nên bình tĩnh một chút, nếu không thì cô sẽ không có kết quả tốt đâu, cô phải biết là tôi đã cho bắn tỉa mai phục ở đây, nếu như có gì nguy hiểm đến tính mạng, chắc chắn là bọn họ sẽ động thủ.”
Trúc Hoa Nguyệt lại cười nói: “Không sao hết, một mạng đổi một mạng cũng được mà.”