“Anh Lý, mời anh.” Bưu khách khí nói với Lý Phàm.
Lý Phàm nhẹ gật đầu, lúc Trúc Hoa Nguyệt muốn đi theo phía sau, Bưu ngăn cản Trúc Hoa Nguyệt lại theo bản năng: “Xin lỗi, người ngoài không thể đi cùng.”
“Cô ấy là bạn của tôi, để cô ấy đi cùng luôn đi, cô ấy có thể giúp một tay.” Lý Phàm nói, anh cho Trúc Hoa Nguyệt có cơ hội như thế chính là vì để đói phương tìm một cơ hội để trả ân tình cho anh.
Hơn nữa, lúc nãy anh cũng đã đồng ý để Trúc Hoa Nguyệt đi cùng, bây giờ không cho đối phương đi cùng đúng là không thích hợp cho lắm.
Sau khi Bưu nghe nói như vậy thì thái độ đối với Trúc Hoa Nguyệt cũng hòa hoãn hơn, cũng không còn tiếp tục nhiều lời nữa.
Ngồi trong chiếc xe Lincoln dài thườn thượt, Sở Trung Thiên đang chờ ở trong xe, lúc ông ta nhìn thấy Lý Phàm đến, ông ta vội vàng đưa một điếu xì gà cho Lý Phàm rồi cũng tự đốt cho Lý Phàm.
Nếu như có người nào nhìn thấy cảnh tượng này thì chắc chắn sẽ kinh ngạc dữ lắm, phải biết là Sở Trung Thiên có thể được xem như là một nhân vật tay che nửa bầu trời của Hán Thành, nhưng mà bây giờ Sở Trung Thiên lại đối xử với Lý Phàm khách khí như thế.
Trúc Hoa Nguyệt cũng nhìn đến ngây người, từ điểm này cô ta có thể đánh giá được thân phận của Lý Phàm chắc chắn không hề đơn giản.
Lý Phàm cười nói: “Một lát nữa để tôi làm vệ sĩ cho ông, đến lúc đó tôi có thể đảm bảo cho sự an toàn của ông.”
Sau khi Sở Trung Thiên nghe xong thì lập tức trở nên vui mừng, đối phương là thiếu chủ Long Môn, nếu như mà đối phương làm vệ sĩ cho ông ta, vậy thì chuyện này không có gì tốt hơn.
Đối với điểm này, Sở Trung Thiên cảm thấy được yêu mà sợ, ông ta vội vàng nói với Lý Phàm: “Anh Lý, tôi có tài đức gì mà có thể để anh bảo vệ cho tôi.”
“Đừng có khách khí với tôi.” Lý Phàm liếc mắt nhìn, tốt xấu gì thì anh với đối phương cũng đã quen biết nhau lâu như thế, đối phương còn khách khí như vậy, cái này làm cho Lý Phàm không quen.
Sau khi Sở Trung Thiên nghe nói đến đó, ông ta nở nụ cười ngượng ngùng, nhưng mà có câu nói này của anh Lý, nỗi bất an ở trong lòng của ông ta cũng đã hoàn toàn biến mất. Có thiếu chủ Long Môn bảo vệ cho mình, lần này chắc chắn sẽ không có nguy hiểm gì.
Mặc dù đám người này không biết thực lực chân chính của Lý Phàm, nhưng mà bọn họ nhìn thấy mối quan hệ của Lý Phàm và ngài Thiên, bọn họ cũng không dám nhiều lời, nhịn không được mà quan sát Lý Phàm nhiều thêm một chút, không hiểu rốt cục Lý Phàm là thần thánh phương nào.
Rõ ràng là lần này ra ngoài bọn họ có thể làm tốt chuẩn bị bảo vệ, nhìn thái độ của Sở Trung Thiên coi trọng Lý Phàm như thế, bọn họ cũng nhìn ra được Lý Phàm không phải là người bình thường.
Lý Phàm và Trúc Hoa Nguyệt cùng đeo kính râm, làm như vậy có thể không bị nhận ra, Lý Phàm không quen cảm giác như thế, mặc trên người bộ đồ tây màu đen, làm giống như là the matrix phiên bản mới.
Sau khi đạt được mục đích, Sở Trung Thiên cũng hòa nhập vào kịch bản, mặc dù là diễn kịch nhưng mà có Lý Phàm bảo vệ cho mình, ông ta cũng có chút căng thẳng.
Lý Phàm cũng nhìn ra được trạng thái của Sở Trung Thiên, anh cười nhạt một tiếng rồi nói: “Nếu như ông vẫn không thả lỏng, vậy tôi không có biện pháp.”
Lúc này, Sở Trung Thiên mới điều chỉnh tâm trạng của mình lại, không còn cứng ngắc như vậy nữa.
Lý Phàm và Trúc Hoa Nguyệt đi theo ở phía sau, mặc dù Lý Phàm đang đánh giá hoàn cảnh xung quanh nhưng mà thật ra anh đang quan sát mối nguy hiểm đang ẩn giấu ở xung quanh.
Lúc Sở Trung Thiên mới vừa đi vào thì có một người mặc đồ tây như là trợ lý chạy tới, nói: “Ngài Thiên, mời ông lên phòng ở trên lầu.”
Sở Trung Thiên nhẹ gật đầu, ra hiệu cho đối phương dẫn đường, ông ta đi theo ở phía sau, lúc ông ta muốn đi vào, người trợ lý đó mới mở miệng nói: “Ông chủ của chúng tôi nói chỉ có thể cho phép ba người cấp dưới đi vào cùng.”
Sở Trung Thiên hơi bất ngờ, ông ta lập tức nhìn ra trong đó có mưu mô, nếu như đối phương có ý tốt thì chắc chắn sẽ không kiêng kị như thế.
Sau khi Sở Trung Thiên do dự mấy giây, lúc này mới quay đầu lại chỉ vào Lý Phàm và Trúc Hoa Nguyệt cùng với Bưu, vẫn may là cho ông ta mang ba người đi cùng, nếu như không cho ông ta mang người vào, ít nhiều gì trong lòng của ông ta cũng không có lực lượng.
Kỹ thuật diễn xuất của Lý Phàm cũng rất tốt, mở cửa ra cho Sở Trung Thiên, lúc Lý Phàm đi vào, anh thông qua khe cửa thì có thể nhìn thấy người đàn ông đang ngồi ở bên trong, người đó không phải là Trương Đức Võ thì còn có thể là ai nữa.
Lý Phàm nheo mắt lại, anh không ngờ tới là Trương Đức Võ cũng xuất hiện ở nơi này, kết quả như thế làm anh cảm thấy rất bất ngờ.
Bởi vì Lý Phàm đeo kính râm với lại có khăn quàng cổ che lại, không có cách nào nhìn ra hình dáng, trong lúc nhất thời Trương Đức Võ không nhận ra. Nếu như ông ta biết người đứng trước mắt là Lý Phàm, chắc chắn là ông ta sẽ nghĩ biện pháp nhanh chóng chạy trốn.
“Xem như ông cũng đã đến đây rồi.” Trương Đức Võ cười ha ha một tiếng, mặc dù cười rất sảng khoái nhưng mà dáng vẻ cười lên của ông ta lại trông vô cùng hèn mọn.
Sở Trung Thiên không có ý tốt với người đã mời mình, lúc ông ta nhìn thấy Trương Đức Võ, ông ta nhíu mày. Trương Đức Võ là người bên cạnh Long Hậu, rõ ràng là ông ta đã bị Long Hậu theo dõi.
Sở Trung Thiên miễn cưỡng cố gắng nặn ra một nụ cười xấu hổ mà không mất đi vẻ lịch sự: “Ông Trương, hóa ra là ông à, tôi còn tưởng là ai đó.”
“Haha, ông cho rằng ngoại trừ tôi ra thì còn có thể là ai trực tiếp mời ông đến đây uống trà được chứ?” Trương Đức Võ ỷ vào sau lưng mình có Long Hậu là chỗ dựa, với lại ông ta là người ở bên cạnh Long Hậu, ít nhiều gì cũng có tên tuổi cho nên mới không sợ ai.
Mặc dù bề ngoài Sở Trung Thiên cười ha hả, nhưng mà trong lòng lại vô cùng xem thường, nếu như không phải là người ở bên cạnh Long Hậu thì có gì đặc biệt hơn người chứ, không có Long Hậu thì ông chẳng là cái thá gì hết.
Đương nhiên là ông ta không nói câu nói này ra khỏi miệng, dù sao cũng là cánh tay đắc lực bên cạnh Long Hậu, ông ta không sợ Trương Đức Võ thì cũng e ngại Long Hậu.
“Đến đây ngồi xuống trước đã.” Trương Đức Võ nhếch miệng cười một tiếng.
Lẽ ra thì ông ta nên gọi Sở Trung Thiên là ngài Thiên, nhưng mà khi ông ta nghĩ đến mình là người của Long Hậu, trong lòng của ông ta cũng có suy nghĩ phải kiêu ngạo, cho rằng ngoại trừ Long Hậu ra thì ông ta không thể cúi đầu với ai hết.
Cục diện to nhỏ gì Sở Trung Thiên cũng đã gặp nhiều rồi, đối với điểm này ông ta không sợ chút nào hết, hơn nữa còn có anh Lý bảo vệ cho ông ta, ông ta đã yên tâm hơn rất nhiều.
Sau đó nhân viên phục vụ bắt đầu dâng trà, Trương Đức Võ lạnh lùng nói với nhân viên phục vụ: “Sau này không có mệnh lệnh của tôi thì không được vào đây làm phiền.”
Nhân viên phục vụ nhẹ gật đầu, lúc này mới bưng khay đi ra ngoài.
Nụ cười trên mặt của Trương Đức Võ đột nhiên lại biến mất, ông ta sờ cằm, nói với Sở Trung Thiên giống như là khởi binh vấn tội: “Tôi nghe nói ông đã dùng hết toàn lực ủng hộ cho tập đoàn Họa Vân Y có đúng không?”
Sắc mặt của Sở Trung Thiên lập tức trầm xuống, quả nhiên mình đã bị Long Hậu theo dõi rồi, dựa vào tính tình của Long Hậu chắc có lẽ là chuyện này sẽ không được kết thúc dễ dàng đâu.
Trương Đức Võ nhìn thấy Sở Trung Thiên không nói lời nào, cho là mình đã nói trúng, ông ta nói chuyện với giọng điệu uy hiếp: “Ông phải biết là bắt đầu từ lúc ông trợ giúp cho tập đoàn Họa Vân Y, nó cũng tương đương với việc ông đối nghịch với Long Hậu.”
Bắp thịt trên mặt của Sở Trung Thiên giật giật mấy cái, nhưng mà ông ta đã làm rồi, cũng không có cách nào bù đắp lại, toàn bộ quá trình ông ta đều gật đầu, không nhiều lời một chữ nào.