Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 859: Chương 859: Tin anh bưu sẽ sống lâu!




Lúc đầu Lý Phàm không muốn phải so đo với hai người này, nhưng mà hai người này vẫn luôn trì hoãn thời gian của anh, mà Sở Trung Thiên thì đang chờ anh.

Nếu như anh đến chậm một bước, vậy thì sẽ có lỗi với Sở Trung Thiên, mặc dù Sở Trung Thiên cũng xem như là một quân cờ của anh, nhưng mà cũng là bạn của anh.

Trong lòng anh, giá trị của Sở Trung Thiên lớn hơn quân cờ rất nhiều, với lại đối phương vì anh mà đã bị Long Hậu nhằm vào, dù sao thì Lý Phàm cũng phải nhanh chóng đến đó.

Bây giờ muốn đổi một cửa hàng quần áo khác thì cũng không kịp nữa rồi, anh lấy điện thoại di động ra, trùng hợp là lúc này Sở Trung Thiên lại gọi điện thoại tới.

“Tôi đang mua quần áo trong cửa hàng bán quần áo, lại có người đối nghịch với tôi còn không cho tôi mua.”

Lý Phàm nói một cách trực tiếp đơn giản.

Lúc đầu Sở Trung Thiên thấy xấu hổ vì phải mở miệng, dù sao thì cũng là thời khắc liên quan đến mạng sống, lúc ông ta nghe thấy câu trả lời của Lý Phàm, ông ta lập tức không có lo lắng.

Hóa ra là Lý Phàm chưa đến đây là bởi vì bị làm chậm trễ thời gian, ông ta còn tưởng là Lý Phàm phớt lờ ông ta, ông ta lập tức bắt đầu dàn xếp người đến đó xử lý.

Bưu dừng xe lại, anh ta vội vàng đi vào trong, lúc anh ta nhìn thấy Lý Phàm thì lại khách khí cúi chào Lý Phàm rồi nói: “Anh Lý.”

“Anh là bạn của anh ta đúng không, tôi cũng không muốn nhìn thấy anh, anh cút ngay cho tôi.” Cái tên nhà giàu mới nổi đó không coi ai ra gì mà khoa tay múa chân với Bưu.

Nhưng mà Bưu là người có tính tình nóng nảy, lần này anh ta đến đây để hoàn thành nhiệm vụ, anh ta nhìn thấy đối phương lại khóa tay múa chân với anh ta, anh ta lập tức không thể bình tĩnh.

“Cút đi, đừng có vướng bận ở chỗ này.” Bưu tức giận vung tay lên, đồng thời đánh một bàn tay lên trên mặt của tên nhà giàu mới nổi.

Trên gương mặt của tên nhà giàu mới nổi có dấu bàn tay đỏ rực, mà tiếng bạt tai lại vang vọng ở trong đầu của mỗi người.

Người phụ nữ nhìn thấy chồng của mình bị đánh, cô ta lập tức hóa thân thành một người đàn bà chanh chua, dùng túi xách đánh Bưu. Bưu lạnh lùng nhìn thoáng qua, chẳng những không cảm thấy đau đớn, ngược lại còn có chút buồn cười.

Nếu như không phải anh ta không muốn ra tay với phụ nữ, không chừng là Bưu đã đánh người phụ nữ này mấy bàn tay rồi, anh ta cười lạnh: “Hai người đã làm chậm trễ chuyện của ngài Thiên, lại còn dám đứng đây ra tay với tôi, chán sống rồi à?”

Người phụ nữ trợn tròn mắt, cái tên của Sở Trung Thiên có thể nói là rất nổi tiếng ở Hán Thành, cho dù con nít năm tuổi cũng sẽ sợ Sở Trung Thiên chứ đừng nói chi là bọn họ.

Sau khi người phụ nữ nhìn thấy sau lưng của Bưu có nhiều người như thế, tình hình như vậy, cho dù không phải là đàn em của ngài Thiên thì cũng ít nhất là một tổ chức lớn.

Tên nhà giàu mới nổi nhanh chóng phản ứng lại, anh ta vội vàng cầu xin Bưu tha thứ: “Tôi xin lỗi, chúng tôi có mắt mà không biết thái sơn, tôi xin hỏi tên của anh là gì.”

“Anh Bưu, tin anh Bưu sẽ sống lâu.”

Sau khi tên nhà giàu mới nổi nghe thấy khẩu hiệu mà Bưu thường dùng, anh ta trực tiếp bị dọa sợ, hai chân xụi lơ. Anh ta biết anh Bưu là ai, đối phương là cánh tay đắc lực của ngài Thiên.

Lúc nãy anh ta lại dám kêu cánh tay đắc lực của ngài Thiên cút đi, đây không phải là đang muốn chết à, anh ta nhịn không được mà đánh mình mấy bàn tay, cho là mình quá ngu ngốc.

“Anh Bưu, là tôi có mắt không tròng, mắt của tôi bị chó ăn rồi, anh đừng tức giận.” Tên nhà giàu mới nổi vội vàng nói năng nhẹ nhàng không ngừng cầu xin.

Bưu xem thường nhìn thoáng qua anh ta rồi nói: “Tôi sẽ không tức giận bởi vì một người không có đầu óc như cậu.”

Lúc này, tên nhà giàu mới nổi mới cảm thấy may mắn, nhẹ nhàng thở ra một hơi, sau đó anh ta mới phát hiện có một vấn đề quan trọng, nhịn không được mà lên tiếng nói: “Anh Bưu, lúc nãy anh đã nói tôi làm chậm trở công việc của ngài Thiên, cái này là có chuyện gì vậy?”

Có thể nói đây là lần đầu tiên mà anh ta và anh Bưu gặp nhau, mà anh ta chưa từng gặp qua ngài Thiên, tại sao lại làm chậm trễ chuyện lớn của ngài Thiên, câu nói này không biết bắt đầu nói từ đâu, cái này khiến cho anh ta không hiểu gì hết.

Người phụ nữ cũng nhẹ gật đầu, muốn chứng minh là mình vô tội, kể từ khi biết thân phận của anh Bưu, cô ta cũng không dám khóc lóc om sòm nữa.

Lúc này, Bưu mới nhìn Lý Phàm rồi thản nhiên nói: “Anh Lý là bạn của ngài Thiên chúng tôi, ngài Thiên mời anh Lý đi gặp ngài Thiên, các người lại dám làm lãng phí thời gian của anh Lý.”

Sau khi tên nhà giàu mới nổi và người phụ nữ nghe xong thì đều hít vào một hơi, có làm như thế nào bọn họ cũng không nghĩ tới là Lý Phàm lại quen biết với ngài Thiên.

Tên nhà giàu mới nổi nhanh chóng bắt lấy trọng điểm, trọng điểm là không phải Lý Phàm chủ động đi tìm ngài Thiên mà là ngài Thiên mời anh Lý đến đó, người này phải có mặt mũi lớn bao nhiêu mới có thể được ngài Thiên phái cánh tay đắc lực của mình đến mời.

Cùng lúc đó, nhân viên bán hàng nữ cũng sợ đến ngây người, thiếu chút nữa là cô ta đã bị dọa đứng không vững, mặc dù cô ta bị sai bảo nhưng mà cô ta cũng coi như là đồng lõa.

Bây giờ trong lòng của cô ta hối hận biết bao nhiêu, nếu như biết như vậy thì có đánh chết cô ta cũng sẽ không vì món tiền nhỏ nhoi này mà đuổi Lý Phàm ra ngoài.

Mặc dù Trúc Hoa Nguyệt không biết ngài Thiên là ai, nhưng mà cô ta nhìn thấy sau khi những người đó nhắc tới tên ngài Thiên thì liền trở nên e ngại, ít nhiều gì cô ta cũng hiểu được một chút, cô ta nhịn không được mà nhìn về phía Lý Phàm, ánh mắt có mấy phần kinh ngạc, không ngờ tới là địa vị của cái tên này lại cao như thế.

“Anh Lý, tôi đến trễ, thật sự xin lỗi.” Bưu nói rất thành khẩn.

Lý Phàm cười nói: “Tốc độ này đã rất nhanh rồi.”

Anh không thể không nói đúng là tốc độ này rất nhanh, nơi đây cách với vị trí của Sở Trung Thiên đến mười mấy km, mà Bưu lại chạy đến đây sớm hơn mười phút, có thể thấy được đối phương để bụng chuyện này bao nhiêu.

Bưu lạnh lùng quay đầu nhìn về phía tên nhà giàu mới nổi và người phụ nữz quát lớn một tiếng: “Còn không mau nói xin lỗi với anh Lý đi?”

“Anh Lý, tôi xin lỗi, chúng tôi không dám nữa.” Tên nhà giàu mới nổi và người phụ nữ đều nghe lời, lần này bọn họ mới biết được cái gì gọi là thiên ngoại hữu thiên nhân ngoại hữu nhân.

Bưu tức giận trợn mắt nói: “Các người nghĩ còn có lần sau nữa hả, còn có muốn kiếp sau luôn không?”

“Là do chúng tôi vụng về nói sai, không không không chúng tôi lập tức biến mất.” Tên nhà giàu mới nổi và người phụ nữ sợ hãi vội vàng khoát tay chạy ra ngoài như ngựa không ngừng vó, bộ dạng vô cùng chật vật.

Bọn họ cho là mình trúng được mấy chục tỷ xổ số thì đã hay lắm rồi, kết quả vừa mới đến đây thì lại đá phải một miếng sắt.

Lý Phàm quay đầu chỉ vào những bộ quần áo đã được Trúc Hoa Nguyệt chọn, nói: “Bao nhiêu tiền.”

Nhân viên bán hàng nữ biết mối quan hệ của Lý Phàm và ngài Thiên tốt như thế, cô ta làm gì dám đòi tiền đối phương, cộng với việc lúc nãy cô ta đã đắc tội với Lý Phàm, cô ta nhanh chóng nịnh hót, khoát tay nói: “Anh Lý, lúc nãy là do tôi không đúng, làm chậm trễ thời gian quý giá của anh, tôi xin lỗi anh, tôi muốn tặng những thứ này cho anh.”

“Cảm ơn.” Mặc dù nhân viên bán hàng nữ vì chiếm tiện nghi mà tùy tiện đứng qua phe kia, nhưng dù sao thì đây cũng là sự thật, đối phương tặng không ít đồ, ít nhiều gì Lý Phàm cũng phải nói một câu cảm ơn.

Nhân viên bán hàng đã lập tức vui vẻ trong lòng, mặc dù bồi thường một chút tiền, nhưng mà ít ra cũng sẽ không đắc tội với nhân vật lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.