Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 887: Chương 887: Buông bỏ tôn nghiêm






Cậu Trần nhìn kiểu gì cũng thấy Lý Phàm đang chém gió, nên đánh cược là Lý Phàm nhất định không có tiền, như thể anh ta đã nhìn thấy trước cảnh Lý Phàm không có tiền, thua cược và phải gọi anh ta là ông nội rồi vậy.

Khỏi nói cũng biết, nghĩ đến cảnh đó khiến anh ta sảng khoái trong lòng cỡ nào.

Lý Phàm nhìn thấy điệu cười nhếch mép của cậu Trần liền biết đối phương đang mộng tưởng hão huyền nên cũng không thèm để ý tới anh ta nữa.

Người đàn ông mặt thẹo chần chờ thật lâu mới đánh mắt ra hiệu với thuộc hạ bên canh, gã đó lập tức lấy máy pos ra.

Tất cả mọi người đều cho rằng Lý Phàm đang trì hoãn thời gian, họ cũng không biết Lý Phàm kéo dài thời gian thì có ích lợi gì, có cần thiết không?

Lý Phàm bắt đầu quẹt thẻ theo bản năng, sau khi quẹt thẻ, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía máy pos, bọn họ đều rất tò mò kết quả.

Hầu hết mọi người đều cho rằng Lý Phàm quẹt thẻ không đủ.



Người phụ nữ đứng tuổi xinh đẹp lập tức yêu thích Lý Phàm, bây giờ bà ta mới biết Lý Phàm mới là con rể vàng ngọc thật sự của nhà họ và vội vàng khách sáo nói với Lý Phàm bằng giọng điệu tôn kính: “Không ngờ cậu lại che giấu kỹ như vậy, ôi con rể vàng ngọc của mẹ.”

Lý Phàm hơi bị đơ, không biết nói gì, vừa rồi đối phương vẫn mặc kệ anh, cho anh là một ngôi sao chổi vậy mà bây giờ đã đối đãi với anh như một đứa con rể vàng ngọc.

Lý Phàm không nói gì, mà chỉ thấy hơi buồn cười.

Hà Băng che miệng kinh ngạc nhìn Lý Phàm, cô chưa bao giờ nghĩ rằng Lý Phàm lại giàu có đến mức có thể dễ dàng rút ra 30 tỷ như vậy.

Sau khi nhìn thấy số tiền trong tài khoản, người đàn ông mặt thẹo nhanh chóng tươi cười với Lý Phàm, đối phương chẳng những đánh nhau lợi hại mà còn giàu nữa, người như vậy, nói không chừng là cậu chủ con nhà giàu có, quyền thế nào đó, anh ta phải nịnh bợ một chút mới được, nói không chừng về sau sẽ kiếm được chút lợi lộc nào đó.

Quả thật là anh ta cũng đoán đúng được một điểm, mặc dù Lý Phàm không phải là cậu chủ con nhà quyền quý, nhưng cũng là thiếu chủ trẻ của Long Môn.

Sắc mặt của cậu Trần lập tức khó coi vô cùng, vừa rồi anh ta vẫn còn ảo tưởng về việc Lý Phàm gọi mình là ông nội, nhưng hiện tại, ảo tưởng của anh ta đã bị phá vỡ tan tành.

Anh ta hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống, nghĩ thôi anh ta cũng không muốn nghĩ nữa mà lẳn lặn chuồn đi theo bản năng, lỡ như bị Lý Phàm bắt được nhược điểm thì chẳng phải anh ta sẽ rất mất mặt sao.

Lý Phàm liếc mắt một cái liền thấy cậu Trần đang muốn chuồn lẹ liền trêu chọc: “Cậu Trần, đừng nói là anh muốn quỵt nợ nhé.”

Người đàn ông mặt thẹo vì lấy lòng Lý Phàm, đã tự mình túm cậu Trần tới bên cạnh Lý Phàm và lạnh lùng liếc cậu Trần.

Cậu Trần nuốt nước miếng, biết mình không thể thoát khỏi nơi này, đành gượng cười: “Tôi muốn đi nhà xí nên mới nôn nóng rời đi.”

Lý Phàm thản nhiên nói: “Anh muốn đi nhà xí thì cứ đi ngay tại đây.”

Anh sao có thể không nhìn ra được ý định của cậu Trần, đối phương rõ ràng thua không ngóc đầu lên được nên mới kiếm cớ bỏ của chạy lấy người, anh cực kỳ hiểu rõ tâm lý của loại người như vậy.

Gia đình của Hà Băng đều tỏ ra khinh thường cậu Trần, hôm nay cậu Trần đã triệt để vạch trần mọi khuyết điểm của mình, vô trách nhiệm, ích kỷ và không đáng tin cậy.

Ngay cả người phụ nữ đứng tuổi xinh đẹp ham giàu cũng cảm thấy khinh thường cậu Trần, cậu Trần cảm nhận được ánh mắt của mọi người nên vô cùng xấu hổ.

Người đàn ông mặt thẹo lạnh lùng nói: “Đã thua thì phải nhận, đừng có trốn.”

Cậu Trần vội vàng xua tay nói: “Sao tôi lại trốn chứ, đương nhiên là tôi phải nhận thua rồi, mọi người đừng gấp gáp, tôi sẽ nhận thua mà.”

Người đàn ông mặt thẹo cực kỳ khinh thường cậu Trần, anh ta biết thừa cậu Trần là dạng người gì, đối phó với một người như vậy, không thể mềm mà phải cứng.

Người đàn ông mặt thẹo theo bản năng nhìn về phía Lý Phàm, tựa hồ đang chờ đợi Lý Phàm gật đầu, Lý Phàm đưa mắt ra hiệu cho người đàn ông mặt thẹo, anh ta liền biết đây là cơ hội để mình ra tay.

Anh ta không nói hai lời đã kéo cậu Trần ra và nói: “Cậu Trần, lúc này chuồn mất không hay đâu.”

“Anh Lý, anh cũng quá keo kiệt đi, vì một chuyện nhỏ liệu có đáng?” Cậu Trần xoa tay, muốn chuyện lớn hoá nhỏ, chuyện nhỏ hoá không nên bắt đầu công kích cá nhân Lý Phàm.

“Nếu tôi thua thì đổi lại là anh, anh sẽ nói những lời khó nghe đến cỡ nào nữa, anh sẽ bỏ qua cho tôi sao?” Lý Phàm nghe xong liền cười.

Anh ta không biết cậu Trần kiếm đâu ra bộ mặt dày như vậy nữa, nói ra những lời đó mà không biết xấu hổ, về phần trí tuệ chậm phát triển của cậu Trần thì Lý Phàm cũng cạn lời.

Đối mặt với sự chất vấn của Lý Phàm, cậu Trần mất một lúc lâu mới phản ứng lại, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì, quả nhiên nếu bên kia thua, không biết lời nói của mình sẽ tệ đến mức nào.

“Anh Lý, tôi sai rồi, tôi không nên cá cược với anh.” Cậu Trần vội vàng lo sợ nói.

Lý Phàm cực kỳ cạn lời với phản ứng của cậu Trần, anh tưởng bên kia dù sao cũng sẽ cứng rắn hơn một chút, nào ngờ lại cầu xin lòng thương xót quá nhanh.

Nhưng điều anh muốn không phải là thái độ của đối phương thay đổi khi biết lỗi của mình mà là đối phương thực hiện lời hứa.

Cuối cùng người đàn ông mặt thẹo cũng mất kiên nhẫn, tát một cái, tức giận nói: “Còn không nhanh gọi anh Lý là ông nội.”

Cậu Trần biết mình sẽ không vượt qua được ải này, nghĩ đến thực lực của Lý Phàm, anh ta lại vô thức giật mình, lỡ Lý Phàm muốn đánh anh ta thì không chết cũng lê lết.

Hơn nữa người đàn ông mặt thẹo cũng về phe Lý Phàm, muốn xin xỏ cũng khó.

Cuối cùng cậu Trần cũng bỏ tôn nghiêm xuống và gọi Lý Phàm là ông nội ba lần ngay tại chỗ, tất cả mọi người đều khinh thường bộ dáng sợ chết đó của cậu Trần và phá lên cười.

Sắc mặt của cậu Trần vô cùng khó coi, chỉ hận không thể tìm một cái lỗ chui xuống, hiện tại trong lòng hối hận biết bao nhiêu, sớm biết thì đã trốn luôn rồi, hà cớ gì cứ phải đánh cuộc với Lý Phàm chứ.

Anh ta cho rằng vì đánh cuợc với Lý Phàm mới dẫn tới chuyện này xảy ra, nếu không cá cược cùng Lý Phàm thì đã không xảy ra chuyện, tiếc là trên đời này không có bán thuốc hối hận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.