“Lão Đại, tên nhóc này hơi khó xơi.”
Thuộc hạ của người đàn ông mặt thẹo liên tục dụi mắt, họ không sao lần ra được Lý Phàm rốt cuộc đang ở đâu, bọn họ đã rất kinh ngạc về điều này và không thể không lên tiếng.
Người đàn ông mặt thẹo cũng hoa cả mắt, tốc độ của Lý Phàm hoàn toàn không thể nhìn thấy rõ ràng bằng mắt thường.
Người đàn ông cũng đang rất hoảng loạn, anh ta có một loại dự cảm chẳng lành, lỡ như để cho Lý Phàm sống sót thì đó không phải là chuyện tốt lành gì.
Không lâu sau, người của gã đàn ông mặt thẹo đều ngã xuống đất một cách khó hiểu, nếu không phải còn đó bóng đen không ngừng di chuyển của Lý Phàm thì bọn họ đã cho rằng mình bị không khí làm cho choáng váng.
Thuộc hạ của người đàn ông mặt thẹo đã bị Lý Phàm đánh cho chết đi sống lại, sau khi Lý Phàm dừng tay, bọn họ đã nuốt nước bọt vì thấy nụ cười hờ hững của Lý Phàm.
Thủ đoạn của đối phương đã triệt để dạy cho bọn họ một bài học.
Lý Phàm lúc này nhìn người đàn ông mặt thẹo và hiển nhiên là người đàn ông mặt thẹo cũng chú ý tới ánh mắt của Lý Phàm và lập tức tránh né theo bản năng.
Ánh mắt của Lý Phàm thật là đáng sợ, vì nó mà anh ta bị làm cho khiếp sợ.
“Mày đừng có lại đây, mày mà lại đây, tao sẽ không tha cho mày đâu.” Người đàn ông mặt thẹo vô cùng hoảng sợ nói.
Lý Phàm thản nhiên nói: “Sao thế, chẳng lẽ mày cũng có ngày biết sợ là gì sao?”
Người đàn ông mặt thẹo nuốt nước miếng, hình tượng cứng cỏi lúc trước đã bay biến đâu mất, khi nhìn thấy Lý Phàm tới gần, còn tưởng rằng đối phương đã thả lỏng cảnh giác nên bất ngờ ra tay.
Lý Phàm đã đề phòng từ trước, anh biết người đàn ông mặt thẹo sẽ không khinh địch cầu xin tha thứ như vậy, quả nhiên như anh đoán, đối phương đích thật là đang tìm cơ hội để ra tay.
Lý Phàm dễ dàng né tránh và đá vào người đàn ông mặt thẹo, người đàn ông mặt thẹo bay lộn ngược ra ngoài, anh ta nhìn Lý Phàm căm thù như muốn ăn tươi nuốt sống Lý Phàm.
Lý Phàm dẫm lên mình người đàn ông mặt thẹo khiến người đàn ông mặt thẹo đang định đứng dậy thì đau đến mức không còn chút sức lực nào, sát khí trong mắt dần biến mất, thay vào đó là sự sợ hãi.
Ánh mắt của Lý Phàm thật sự rất đáng sợ, nếu nói trong lòng anh ta không hoảng sợ thì nhất định là nói dối.
“Đàn anh, hãy tha cho tôi một mạng đi mà.” Người đàn ông mặt thẹo vội vàng nói.
Lý Phàm nói đùa: “Được.”
Người đàn ông mặt thẹo lúc này mới thu lại thái độ, cười gượng nói: “Hôm nay các người phải đưa tiền cho tôi nếu không tôi không cách nào quay về trả lời với người ta.”
Bởi vì có Lý Phàm ở đây nên anh ta không dám mạnh miệng nữa, chỉ có thể nói những lời uy hiếp bằng giọng điệu nhún nhường nhất.
Tuy rằng Hà Băng là cảnh sát Hán Thành, cô cũng biết người đàn ông mặt thẹo làm sai nhưng em trai mình đã nợ tiền người ta, em trai mình là người gây chuyện.
Về việc này, cô không hề đồng tình với em trai.
Người đàn ông trung niên vốn không muốn giúp, nhưng nghĩ lại thì chuyện này vẫn phải do ông ta đứng ra gánh nên tức giận trừng mắt với thằng con phá của.
Người phụ nữ đứng tuổi xinh đẹp bắt đầu than thở: “Lần này coi như xong rồi, nhiều tiền như vậy biết kiếm đâu ra.”
Người đàn ông trung niên kỳ thật cũng không chắc là mình có thể kiếm được số tiền đó, cho dù đi gom góp thì cũng không gom được nhiều như vậy, bởi vì nó quá nhiều, gần như là không đếm xuể.
Dù sao trả 30 tỷ đối với gia đình bình thường mà nói thì chính là tan cửa nát nhà.
Lý Phàm thản nhiên nói: “Để tôi trả.”
Lý Phàm vừa dứt lời, tất cả mọi người trong phòng đều tập trung vào Lý Phàm, nếu không tận mắt nhìn thấy, bọn họ đều không thể tin được hết thảy những chuyện này đều là thật.
Bọn họ nhìn Lý Phàm với ánh mắt kỳ quái, cho rằng Lý Phàm bị chạm dây thần kinh rồi, bọn họ biết Lý Phàm đánh nhau lợi hại, nhưng đối phương lại chém gió là sẽ trả 30 tỷ thì đổi lại là ai khác cũng không thể tin được.
Người đàn ông mặt thẹo đánh giá Lý Phàm một lượt từ trên xuống dưới, phát hiện trên người đối phương chẳng có món nào là đồ hiệu thì khinh thường cười, vốn dĩ anh ta định chế nhạo nhưng sợ bị Lý Phàm đánh nên đành phải câm miệng lại.
Tuy rằng Lý Phàm ra tay cứu, nhưng người phụ nữ đứng tuổi xinh đẹp lại không có chút cảm kích nào đối với Lý Phàm, bà ta hừ một tiếng: “Cậu đừng có gây chuyện nữa, cậu nói muốn đưa ra 30 tỷ ư, cậu lấy đâu ra hả, chỉ nói cho sướng miệng thôi à?”
Lý Phàm cười nói: “Tôi đã nói là có thể mang đến 30 tỷ thì hiển nhiên là tôi phải chắc chắn rồi.”
Người phụ nữ đứng tuổi xinh đẹp cho rằng Lý Phàm chỉ đang khoác lác nên khinh thường nói: “Đến lúc này rồi mà vẫn còn mơ mộng hão huyền.”
Hà Băng cũng lấy làm quái lạ nhìn Lý Phàm, cô không biết thân phận thật sự của Lý Phàm nên cũng không có lên tiếng hay chế nhạo gì cả mà chỉ tiếp tục im lặng.
Mặc kệ Lý Phàm đang chém gió hay nói thật, vẫn chưa có kết luận cuối cùng thì cô vẫn sẽ không nghi ngờ Lý Phàm.
Nhưng trong lòng cô biết rõ, Lý Phàm khẳng định có thể mang kỳ tích đến cho cô, nói không chừng đối phương thật sự có thể đưa ra 30 tỷ.
Người đàn ông mặt thẹo nhịn không được cười nói: “Anh chàng này không phải là đang chọc cho tôi vui đấy chứ, con số 30 tỷ ấy có lẽ cả đời này của anh cũng không kiếm nổi đây, chuyện này không liên quan gì đến anh hết, anh nên đi đi thì hơn.”
Anh ta háo hức mong cho Lý Phàm mau chóng đi khỏi đây, nếu Lý Phàm đi thì quá tốt vì anh ta biết Lý Phàm là dạng người gì.
Lý Phàm cũng không nhiều lời mà chỉ muốn dùng hành động để chứng minh, nên lúc này mới dứt khoát rút thẻ ngân hàng ra, nói: “Bây giờ quẹt thẻ luôn, tin hay không tuỳ anh.”
Cậu Trần định chuồn đi nhưng vì muốn xem dáng vẻ của Lý Phàm khi bị đánh bại nên mới quay lại nhưng anh ta lại phát hiện những người đó đều bị đánh ngã trên đất, quả nhiên là không một ai làm được gì Lý Phàm.
Lần này cậu Trần thật sự không nghĩ ra được, nhất là sau khi anh ta nghe được Lý Phàm nói, trong đầu anh như có tiếng sấm vang dội, càng nghĩ càng thấy đây là chuyện không thể.
Anh ta nhất thời quên mất ý muốn rời đi, ngược lại còn chế nhạo Lý Phàm: “Anh lừa ai đấy, xe còn không có mà còn không biết xấu hổ nói muốn bỏ ra 30 tỷ, kể cả tôi còn không làm được, nếu anh làm được thì heo nái cũng biết leo cây đấy.”
“Điều anh không làm được không có nghĩa là người khác không làm được.” Lý Phàm cười nói.
Cậu Trần cười khẩy: “Được rồi, nếu anh có thể bỏ ra 30 tỷ thì tôi sẽ gọi anh là ông nội ngay tại đây.”
Anh ta kết luận rằng Lý Phàm chắc hẳn là đang khoe khoang khi nói như vậy, ngoài việc khoe khoang ra, anh ta không thể nghĩ ra điều gì khác, anh ta chủ yếu là muốn xem trò cười của Lý Phàm, nếu Lý Phàm bị bẽ mặt thì có trò vui để xem rồi.
Anh ta chỉ muốn vạch mặt Lý Phàm ngay tại đây để Lý Phàm không còn đường lui nữa.
Lý Phàm mỉm cười, anh vốn dĩ không muốn đánh cược, nhưng đây là đối phương buộc anh, nếu đã vậy, anh sẽ khiến cho đối phương như ý nguyện: “Được, hy vọng anh sẽ không hối hận.”
“Hừ, dù sao anh cũng thua chắc rồi.” Cậu Trần khinh thường nói.