Cậu Trương thấy vậy, sắc mặt trở nên rất kì lạ, anh ta không ngờ Cố Họa Y lại không cho anh ta mặt mũi như vậy, anh ta cảm thấy rất ngại ngùng vì điều này.
Nếu không phải tận mắt chứng kiến, anh ta cũng không dám tin là thật, một lúc lâu sau anh ta cũng không hiểu ra là vì sao.
Cố Họa Y nhàn nhạt nói: “Bảy tỉ này, tôi lấy ra được, nhưng tôi thấy không phục, đây không phải lỗi của tôi, dựa vào đâu bắt tôi bỏ ra bảy tỉ.”
Nếu là lỗi của cô, cô sẽ thoải mái đền người ta, nhưng đây không phải lỗi của cô, sao cô phải làm vậy chứ.
Hơn nữa tiền này không phải cô in ra mà có, cô cũng phải trải qua bao nhiêu khó khăn, vất vả mới kiếm được, nên bảy tỉ này cô không thể dễ dàng bỏ ra được.
Lúc này, sắc mặt cậu Trương trầm xuống, anh ta tặc lưỡi nói: “Xem ra cô không chịu nhận, nếu đã như vậy thì bắt lại thôi, nhốt lại mấy ngày, đợi có kết quả là được rồi.”
Cố Họa Y cười khẩy: “Ngại quá, tôi muốn tự gọi điện, để bọn họ xác minh lại.”
Cậu Trương lại cười: “Haha, tôi nói thật với cậu, cậu có tìm ai đến cũng vô dụng thôi, bọn họ đều biết tôi.”
Cố Họa Y không ngờ đối phương lại nói như vậy, việc này khiến cô cảm thấy đau đầu.
Lý Phàm an ủi Cố Họa Y, cho đối phương một nụ cười tự tin: “Yên tâm đi, còn có anh ở đây.”
Cố Họa Y nghe Lý Phàm nói vậy thì ngơ ra, cô nhìn nụ cười tự tin của Cố Họa Y cũng cảm thấy có thêm sự tự tin, cô tin rằng chỉ cần có Lý Phàm ở đây thì sẽ không còn vấn đề gì nữa.
Cô lập tức ôm Lý Phàm một cái thật chặt.
Đám người cậu Trương thấy vậy thì hận Lý Phàm nghiến răng nghiến lợi, trong lòng vô cùng khó chịu.
Nhất là cậu Trương, anh ta không biết rốt cuộc mình thua kém Lý Phàm ở điểm nào, tại sao Cố Họa Y lại không có ý gì với anh ta, việc này khiến anh ta thấy rất tức giận.
Anh ta cho rằng mình tốt hơn Lý Phàm nhiều, có quan sát thế nào đi chăng nữa cũng cảm thấy Lý Phàm là một tên nghèo kiết xác, hoàn toàn không xứng với Cố Họa Y, hơn nữa với dáng vẻ của Lý Phàm cũng không giống một tên trai bao.
Cậu Trương thấy chán nản, một lúc lâu cũng không hiểu là tại sao.
Lúc này cậu Trương khinh thường chế giễu Lý Phàm: “Cậu ta thì có thể giúp gì được cho cô chứ, cùng lắm chỉ an ủi về mặt tâm lí cho cô thôi, chắc cũng chỉ nói suông thế là cùng.”
Bất kể như thế nào, anh ta đã xác định sẽ khiến Cố Họa Y chịu phần thiệt này rồi, cho dù đối phương có đưa tiền cho anh ta, anh ta cũng sẽ vẫn quấy rối đối phương.
Mọi người thầm tán đồng, câu nói này của cậu Trương cũng nói ra suy nghĩ trong lòng của bọn họ.
Cậu Trương nói với Cố Họa Y: “Người đẹp, tôi nhìn trúng cô rồi, chỉ cần cô đi ăn một bữa với tôi, tôi sẽ tha cho cậu ta lần này, thế nào?”
Cố Họa Y làm ngơ anh ta, cô thấy, đối phương đang vô cớ gây sự, cố ý đến để gây phiền phức cho cô, Cố Họa Y cảm thấy rất đau đầu với việc này, cô nhìn cậu Trương với ánh mắt chán ghét, nói với anh ta: “Xin lỗi, tôi đã có chồng rồi, mong anh đừng quấy rối tôi nữa.”
Cậu Trương nghe vậy, sắc mặt trở nên vô cùng gượng gạo, anh ta cũng nghe ra được, rõ ràng đối phương đang từ chối mình, anh ta cảm thấy rất không vui, rốt cuộc là anh ta thua kém ở điểm nào, tại sao đối phương lại từ chối mình.
Một lúc lâu sau anh ta cũng không thể hiểu ra được, lạnh lùng nhìn Lý Phàm.