“Cậu có tài có đức gì mà có thể ở bên một người đẹp như vậy.” Cậu Trương nhíu mày nhìn Lý Phàm, trong lòng vô cùng không thoải mái.
Anh ta không thể hiểu rõ Cố Họa Y nhìn trúng Lý Phàm ở điểm nào, nếu đổi lại là anh ta, chắc chắn anh ta sẽ không thèm đặt Lý Phàm vào mắt, nhưng kiểu người như Lý Phàm sao lại được Cố Họa Y yêu thích nhỉ.
Việc này khiến anh ta không thể hiểu nổi, làm anh ta đau đầu không thôi.
Lý Phàm nghe thấy lời cậu Trương nói, cảm xúc cũng không quá dao động, anh cũng biết cậu Trương muốn nói gì, lúc này anh cũng không phản bác, chỉ cười không nói.
Cậu Trương thấy nụ cười của Lý Phàm, trong lòng vô cùng khó chịu, anh ta cho rằng Lý Phàm đang chế giễu mình, bèn không khỏi nổi giận, đối phương lấy đâu ra lá gan lớn vậy mà dám chế giễu anh ta.
“Nhóc con, cậu có ý gì, đang chế giễu tôi sao, nhìn có vẻ là cậu xem thường tôi?” Cậu Trương bực bội nói.
Lý Phàm xua tay: “Tôi không nói như vậy, là anh nghĩ như vậy thôi, không liên quan gì đến tôi hết.”
Cậu Trương giận dữ nhìn đối phương, tên đội trưởng kia rất biết quan sát tình hình, thấy cậu Trương giận, anh ta biết cơ hội thể hiện của mình đã đến rồi, bèn nói với cậu Trương: “Cậu Trương, cậu đừng nổi giận, tên này cứ giao cho tôi, tôi sẽ cho cậu ta biết sự lợi hại của tôi.”
Lúc này cậu Trương mới hài lòng gật đầu, bảo đối phương dạy dỗ Lý Phàm.
Tên đội trưởng kia đi về phía Lý Phàm, chuẩn bị tát Lý Phàm một cái.
Dù sao anh ta cũng là đội trưởng ở đây, anh ta có làm gì Lý Phàm cũng không dám chống lại anh ta, lúc tay anh ta vung qua đó, Lý Phàm giơ tay lên cản lại.
Lúc này, tên đội trưởng kia ngơ ra, anh ta không ngờ Lý Phàm lại dám cản mình, sắc mặt anh ta trở nên khó coi, anh ta chợt nghĩ đến một tội danh, bèn trách mắng Lý Phàm: “Cậu dám tấn công người của cục cảnh sát?”
Tên đội trưởng vừa dứt lời, cậu Trương nghe vậy liền thấy vô cùng thoải mái, cái anh ta muốn chính là kết quả như vậy, lời này nói quá đúng, anh ta như đã nhìn thấy dáng vẻ kêu oan của Lý Phàm.
Tên đội trưởng kia cho rằng như vậy đã có thể dọa được Lý Phàm, liền ra tay với Lý Phàm.
Lý Phàm nhíu mày, anh không đánh trả đã là không tệ rồi, đối phương còn muốn tiếp tục ra tay, đang ép anh phải đánh trả lại hay sao? Lý Phàm đương nhiên không thể chấp nhận được, anh vung tay đấm một cái lên mũi tên đội trưởng.
Mũi của tên đội trưởng lập tức chảy máu, anh ta mắt chữ A miệng chữ O nhìn Lý Phàm, không dám tin đối phương lại dám ra tay, mấy tên cấp dưới của anh ta vội đưa khăn giấy qua.
Sắc mặt tên đội trưởng tối sầm xuống, nếu anh ta không giải quyết đối phương, đối phương sẽ không thể nào biết được sự lợi hại của anh ta, trước kia anh ta từng lăn lộn trong giang hồ, tuy đã cải chính nhưng trong xương máu ít nhiều vẫn còn chút tính khí đó.
Anh ta nổi giận, không ai có thể ngăn cản nội, anh ta bực bội nhìn đám cấp dưới nói: “Mấy người còn làm gì đó, ra tay đi.”
Đám đàn em hiểu rõ ý của đội trưởng, bọn họ lập tức siết chặt tay thành nắm đấm phát ra tiếng rắc rắc nhìn Lý Phàm, nở nụ cười khinh thường, chỉ là một tên loi choi, bọn họ hoàn toàn không đặt trong mắt.
Trong mắt bọn họ, Lý Phàm cũng chỉ là một người bình thường mà thôi, bọn họ hoàn toàn không đặt vào mắt.
Bọn họ không chút do dự ra tay với Lý Phàm, bao vây anh lại.