Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 871: Chương 871: Cưỡng từ đoạt lý




Hà Băng cảm thấy đối phương quá cưỡng từ đoạt lý rồi, tuy đây là chuyện trong trách chức của cô ta, nhưng cô ta không cần thiết phải cứ phải gánh trách nhiệm cho đối phương, nhưng đối phương lại cứ chỉ trích mình.

Lý Phàm cũng không nhịn được nữa, anh cho rằng giám đốc bảo tàng quá đáng quá rồi, anh ta nhàn nhạt nói: “Có ai như ông nói chuyện với Cảnh sát Hà như vậy hay không? Cô ấy giúp ông là nghĩa vụ, nhưng ông không có quyền cưỡng cầu.”

Giám đốc bảo tàng lại không chịu kiểu này, ông ta mặt mày khinh thường nhìn Lý Phàm, kỳ quái nói: “Cậu là ai, dám ở đây chen lời, cậu tốt nhất im miệng cho tôi, chuyện này không có liên quan gì tới cậu cả.”

Lý Phàm cũng mỉm cười, anh vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy người cưỡng từ đoạt lý như vậy.

Hà Băng vô thức đứng ra nói đỡ: “Xin lỗi, anh ấy là bạn của tôi, nếu như ông vẫn tiếp tục như này, vậy tôi không xử lý nữa.”

Cô ta nhìn không nổi kiểu người vênh váo hung hăng như giám đốc bảo tàng, làm giống như cô ta làm công cho giám đốc bảo tàng, chuyện này cô ta tuyệt đối không thể nhẫn nhịn.

Mặc kệ như thế nào, cô ta đều muốn từ chối thỉnh cầu của giám đốc bảo tàng, sau khi giám đốc bảo tàng nghe vậy, ông ta khẩn trương rồi, ông ta lúc này mới biết bản thân là nói sai.

“Cảnh sát Hà, những lời tôi nói đều là nói đùa, cô tuyệt đối đừng xem là thật.” Giám đốc bảo tàng vội vàng giải thích.

Hà Băng điềm nhiên như không: “Nếu những gì ông nói là đùa, xin ông sau này đừng dùng thái độ vênh váo như vậy, như thế tôi rất không thích.”

Giám đốc bảo tàng lúc này mới xin lỗi liếc nhìn Hà Băng, nói: “Thật là xin lỗi, tôi có hơi thiếu suy nghĩ, Cảnh sát Hà, cô đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, tuyệt đối đừng để trong lòng.”

Hà Băng đối với giám đốc bảo tàng cực kỳ cạn lời, có điều cô ta sau khi nhìn thấy bộ dạng khách sáo như này của giám đốc bảo tàng, lúc này mới bớt tức, cộng thêm bắt được tên trộm của vụ trộm đó, có thể nói là ai cũng có trách nhiệm, cô chỉ có thể lấy đại cục làm trọng.

Nhưng giám đốc bảo tàng vẫn liếc nhìn Lý Phàm với vẻ không quá tin, nhíu mày nói: “Cảnh sát Hà, cô dẫn người này tới là để góp vui sao?”

“Đương nhiên không phải, trong chuyện này, anh ấy là người có kinh nghiệm hơn tôi, tôi thừa nhận phương diện làm việc của mình không bằng anh ấy.” Hà Băng không quên đánh giá cao Lý Phàm, không khỏi khiến thân phận của Lý Phàm cũng nâng cao không ít.

Lý Phàm có hơi sửng sốt, anh không ngờ Hà Băng vậy mà sẽ đánh giá cao mình như vậy, có điều anh ngược lại không có xấu hổ, mà thản nhiên chấp nhận.

Giám đốc bảo tàng sau khi nghe thấy, lúc này mới vô thức đánh giá Lý Phàm, ông ta nhìn thấy Lý Phàm có vài phần giống trinh thám, ngược lại đã tin.

Cộng thêm Hà Băng đã nói như vậy rồi, ông ta tự nhiên tin là thật, lúc này mới thu lại thái độ ngông cuồng, khách sáo nói: “Thật là xin lỗi, tôi lúc đầu là có mắt mà không thấy thái sơn, mong anh đừng để trong bụng.”

“Được rồi, bớt nói những lời vô dụng này với tôi đi.” Lý Phàm trợn mắt, cực kỳ chán ghét thái độ lật mặt của giám đốc bảo tàng.

Giám đốc bảo tàng tuy ngoài mặt cười hì hì, nhưng trong lòng lại rất tức giận, Lý Phàm nói chuyện với ông ta như vậy, điều này khiến tâm trạng của ông ta rất không thoải mái.

Ông ta đã tính toán hết rồi, đợi sau khi Lý Phàm không có bất kỳ tác dụng gì thì ông ta lập tức đuổi Lý Phàm đi, sau khi nghĩ tới đây, ông ta vô thức bóp tay.

Lý Phàm tự nhiên cũng đoán ra được sư suy nghĩ trong lòng của giám đốc bảo tàng, anh không có để tâm lắm, chỉ cảm thấy đang trong lẽ phải.

Hà Băng trực tiếp kéo Lý Phàm tới hiện trường để điều tra, nói thật, Lý Phàm lần đầu tiên gặp phải vụ kiểu này, đối với chuyện này không phải quá giỏi.

Có điều anh ít nhiều cũng biết chút kẻ trộm sẽ chuẩn bị cái thứ trước, sau khi anh nhìn thấy thiết bị chuyên nghiệp như vậy, theo lẽ thường chắc là sẽ không bị trộm, trừ phi có thiết bị của bọn trộm tân tiến hơn cả của bảo tàng.

Nhưng Lý Phàm rất rõ, điều này căn bản không thể nào, dù sao đạo cao một thước ma cao một trượng, kẻ trộm muốn hơn thiết bị an ninh của bảo tàng gần như là không thể.

Hà Băng chú ý vụ này rất lâu, nhưng mãi cũng không có bất kỳ manh mối gì, cô ta vô thức nhìn sang Lý Phàm, hy vọng đối phương có thể mang tới bất ngờ cho mình.

“Như thế nào?” Cuối cùng Hà Băng mới ngẩng đầu lên hỏi.

Lý Phàm nhàn nhạt nói: “Sự việc rất là phức tạp, vượt xa so với tưởng tượng của tôi và cô.”

Hà Băng sau khi nghe xong, không khỏi vực dậy tinh thần, ánh mắt của cô ta lập tức tràn ngập mong chờ, hy vọng Lý Phàm có thể cho cô ta một thông tin chuẩn xác.

Cuối cùng Lý Phàm mới từ từ nói: “Vụ này không phải do người ngoài làm.”

“Không phải do người ngoài làm, vậy sẽ là ai làm?” Lúc này Hà Băng có hơi mờ mịt, nhất thời không có phản ứng kịp với ý tứ của câu nói này của Lý Phàm.

Lý Phàm mỉm cười: “Không phải do người ngoài làm, đương nhiên là do người mình làm.”

“Cậu nói linh tinh, sao có thể là người mình làm chứ.” Vào lúc này, giám đốc của bảo tàng lập tức mở miệng phản bác lời nói của Lý Phàm.

Lý Phàm nheo mắt nhìn giám đốc bảo tàng, hỏi ngược lại: “Tôi chẳng qua chỉ là đưa ra kiến nghị của mình, bây giờ còn chưa đưa ra kết luận, ông kích động như vậy làm cái gì?”

Vốn dĩ anh cho rằng đồ bị trộm đi do người trong bảo tàng làm không phải điều quá chắc chắn, nhưng sau khi anh nhìn sự kích động khác thường của giám đốc bảo tàng thì anh thấp thoảng cảm nhận được trong lòng giám đốc bảo tàng có quỷ.

Khi giám đốc bảo tàng bị Lý Phàm nhìn chằm chằm, ông ta hít sâu một hơi, có một loại dự cảm không tốt, ông ta có một loại dự cảm, Lý Phàm dường như không phải là người bình thường.

Ngay cả Hà Băng cũng băn khoăn, cô ta ít nhiều cũng không quá tin lời Lý Phàm nói, nếu như nói là do người trong bảo tàng làm, gần như có thể nói không có mấy ai sẽ tin.

Dù sao đây là bảo vật của bảo tàng, người đó tại sao muốn trộm bảo vật đó đi?

Lý Phàm nhìn ra sự nghi hoặc của Hà Băng, lúc này mới giải thích: “Cho tới thời điểm này, không có thiết bị quá tân tiến, cho dù là có thiết bị tân tiến, cũng không thể trộm bức danh họa trong tình huống không hề nhận ra được, ít nhiều cũng sẽ để lại chứng cứ, nhưng ở hiện trưởng không có một chút chứng cứ nào cả.”

Giám đốc bảo tàng lại cười lạnh: “Hừ, tôi còn tưởng cậu nói gì có lý chứ, thì ra cậu cũng chỉ ăn nói lung tung mà thôi, đồ bị trộm đi, vốn dĩ chính là chuyện rất bình thường, nói không chừng có thiết bị tân tiến hơn mà cậu không biết, tôi thấy cậu không phá được án, lúc này mới nói là do người của chúng tôi làm.”

“Những gì tôi nói đều là thật, nếu không tin, tôi bây giờ có thể từ trong số các nhân viên trong bảo tàng tìm ra người trộm đồ kia.” Lý Phàm khẽ cười nói.

Giám đốc bảo tàng lại không tin lời của Lý Phàm nói, ông ta cho rằng Lý Phàm chắc chắn là đang nói khoác, muốn tìm ra hung thủ từ trong số nhân viên làm việc trong bảo tàng, hơn nữa nói có hay không, dựa vào ngoài mặt, sao có thể phán đoán ra được.

“Cậu tự mình đi đi.” Giám đốc bảo tàng khoanh tay, bĩu môi nói.

Lý Phàm cười hỏi: “Ông là giám đốc của nơi này, ông không gọi, bọn họ sao mà tới? Có phải không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.