Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 870: Chương 870: Là anh chọc không nổi!




Sau khi Hà Băng nhìn thấy Lý Phàm đồng ý, trong lòng cô ta lập tức vui sướng, đối phương đã đồng ý, đối với cô ta mà nói, đây là một chuyện quá tốt.

“Quá tốt rồi, vậy anh đi theo tôi, tôi bây giờ dẫn anh tới bảo tàng nhìn một chút, cùng tìm kiếm manh mối.” Lúc này, Hà Băng vô cùng vui mừng, không hề thấy ngại khi kéo tay Lý Phàm xuất phát.

Mãi tới sau khi Hà Băng phát hiện ánh mắt khác lạ mà trêu ghẹo của các đồng nghiệp, cô ta lúc này mới hiểu cái gì đó, cô ta vô thức cúi đầu, lập tức đỏ mặt.

Lý Phàm khẽ mỉm cười, không hề để tâm tới ánh mắt của mọi người, to gan nắm tay của Hà Băng, khẽ mỉm cười nói: “Chúng ta đi thôi, tôi không biết đường.”

Hà Băng trợn mắt, kỹ thuật theo dõi của anh lợi hại như vậy, anh còn không biết đường? Nhưng cô ta nghĩ sự việc nếu đã lúng túng như vậy rồi, không bằng cứ lúng túng tiếp đi.

Tất cả mọi người ở đây đều mang biểu cảm kinh ngạc, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, bọn họ cũng không dám tin là thật.

Không ít các đồng nghiệp nam theo đuổi Hà Băng, trái tim đều tan nát, Hà Băng là nữ thần trong mộng của bọn họ, nhưng hiện nay, nữ thần trong mộng của bọn họ vậy mà nắm tay với một người đàn ông, kết quả như này khiến bọn họ trong chốc lát không thể chấp nhận được.

Hà Băng lại không có quản những thứ này như vậy, đối với cô ta mà nói, cô ta trước giờ không để tâm ánh mắt của bất kỳ ai.

Lý Phàm cũng giống như vậy, mà lúc này, một đám đồng nghiệp nam đột nhiên chặn Lý Phàm lại, Lý Phàm hơi sững người, ngẩng đầu nói: “Có chuyện gì sao?”

Những đồng nghiệp nam đó vì không để nữ thần bị Lý Phàm cướp đi, bọn họ vô thức bịa ra một cái cớ, nói: “Anh có phải bắt nạt Hà Bằng của chúng tôi không?”

Sau khi Lý Phàm nghe vậy, trong lòng anh rất cạn lời, những người này muốn tìm sạn thì nói thẳng, còn tìm cái cớ trẻ con như vậy làm cái gì.

“Các anh nhìn ra hai chúng tôi là thật lòng sao.” Lý Phàm hỏi ngược lại một câu, sau khi Hà Băng nghe thấy, mặt càng ửng đỏ, không nhịn được mà nhéo Lý Phàm.

Lý Phàm đau tới mức hít một ngụm khí lạnh, anh không phải đang nói đùa thôi sao, cần gì coi là thật như vậy.

Trong lòng các đồng nghiệp nam đó đều ngưỡng mộ không thôi với Lý Phàm, đặc biệt là sau khi bọn họ nghe thấy Lý Phàm và Hà Băng là thật lòng, sự ngưỡng mộ của bọn họ lập tức chuyển thành đố kỵ.

Bọn họ đều rầu rĩ, gia đình và mọi thứ của bản thân bọn họ cũng không tệ, tại sao Hà Băng lại chọn Lý Phàm, chuyện này khiến bọn họ có hơi không theo kịp.

“Nhóc, tôi cảnh cáo anh, lập tức cách xa mỹ nữ Hà Băng của chúng tôi ra một chút, nếu không đừng trách chúng tôi không khách sáo.” Những người đó lạnh lùng dọa.

Lý Phàm không phải là bị dọa mà lớn lên, nhưng suốt chặng đường này, anh từng gặp rất nhiều người uy hiếp mình rồi, nhưng những người uy hiếp mình đó, đều không có bất kỳ kết quả tốt.

Những người này lại tới uy hiếp anh, có phần quá tự tin vào bản thân rồi.

Lý Phàm nhàn nhạt nói: “Nếu như tôi không thì sao?”

Dù quan hệ của anh với Hà Bằng rất là vi diệu vì chuyện nhầm lẫn lần trước, nhưng hai người vẫn là bạn bè, lời nói của những người này cực kỳ khó nghe, đạo lý người có thể nhịn người không thể nhịn này anh ta vẫn hiểu.

Sắc mặt của những đồng nghiệp nam đó sa sầm, trực tiếp bắt đầu ra tay, muốn đẩy Lý Phàm ra, khi có một người đồng nghiệp nam chuẩn bị muốn đẩy Lý Phàm ra thì anh ta sững ra, Lý Phàm lúc này không nhúc nhích, không hề có bất kỳ ảnh hưởng gì.

Người đồng nghiệp nam này ngây ra tại chỗ, anh ta mặt mày cổ quái nhìn Lý Phàm, thế nào cũng không ngờ căn cơ của Lý Phàm lại vững như vậy, khi anh ta tiếp tục dùng sức, Lý Phàm hơi liếc nhìn, khẽ rung lên, người đồng nghiệp nam đó bị đẩy ra.

Người đồng nghiệp nam đó cảm thấy rất kinh hãi trước thực lực của Lý Phàm, anh ta sau khi lùi lại mấy bước, nhất thời không có đứng vững, trực tiếp ngồi ra đất, mông suýt nữa nở hoa.

Không ít đồng nghiệp nữ sau khi nhìn thấy, đều không nhịn được mà che miệng cười trộm.

Sắc mặt của người đồng nghiệp nam đó vô cùng khó coi, đối với anh ta mà nói, kết quả như này khiến anh ta rất tức giận, nếu không phải có Lý Phàm, anh ta cũng sẽ không đánh mất quyền chọn bạn đời mấy năm này.

Các đồng nghiệp nam khác sau khi nhìn thấy đồng đội của mình bị đẩy ra, trong lòng bọn họ lập tức không thoải mái, vô thức muốn ra tay với Lý Phàm.

“Dừng tay.” Mà lúc này, giọng nói của một thanh niên bỗng vang lên.

Những đồng nghiệp nam đó vô thức ngoảnh đầu, sau khi bọn họ nhìn thấy là đội trưởng tới, bọn họ vội dừng tay lại, có điều bọn họ đều biết, đối trưởng là người theo đuổi Hà Băng ác liệt nhất.

Bây giờ đội trưởng lên tiếng rồi, nói rõ Lý Phàm xong đời rồi, bọn họ đều lộ ra ánh mắt thương tiếc nhìn về Lý Phàm, dường như nhìn thấy cảnh Lý Phàm bị đánh cho tím bầm mặt mày.

“Để bọn họ đi.”

“Á? Đội trưởng, tại sao chứ.” Mọi người đều không thấu, đối phương là người thích Hà Băng nhất, nhưng đối phương lại không có tức giận, ngược lại thả Lý Phàm rời đi.

Lần này bọn họ đoán không thấu rồi, bọn họ vẫn ngây thơ tưởng đội trưởng một giây tiếp theo sẽ thay đổi chủ ý.

Nhưng mãi sau khi Lý Phàm và Hà Băng đi xa, bọn họ mới biết đội trưởng không phải nói đùa, bọn họ vô thức hỏi: “Đội trưởng, tại sao muốn tha bọn họ đi.”

“Anh cho rằng tôi sẽ bằng lòng sao? Bối cảnh của người đàn ông đó, chúng tôi không chọc nổi đâu.”

Sau khi mọi người nghe vậy, đều cãi đầu, không quá hiểu ý tứ của câu nói này của đội trưởng, bọn họ đoán đội trưởng chắc chắn là biết sự lợi hại của Lý Phàm, cho nên mới đánh giá cao về Lý Phàm như vậy.

Lý Phàm và Hà Băng bắt một chiếc taxi đi tới bảo tàng, bảo tàng này có thể nói là bảo tàng hàng đầu Hán Thành, cổ đồng văn vật bên trong có rất nhiều, hơn nữa phần lớn đều có giá trị rất cao.

Chẳng trách bảo tàng này có mấy bức danh họa tới vài trăm tỷ, lấy sự bài trí như này của bảo tàng, bức danh họa với giá trị 300 tỷ để ở đây cũng không có vấn đề.

Lúc này, giám đốc bảo tàng sau khi nhìn thấy Hà Băng, vội chạy tới, tò mò hỏi: “Cảnh sát Hà, như thế nào rồi, bức danh họa đó tìm về được không?”

Hà Băng lắc đầu, nụ cười của giám đốc bảo tàng lập tức biến mất, sau đó sắc mặt lạnh dần: “Cảnh sát Hà, cô không phải đang đùa với tôi chứ, cô biết bức danh họa đó đối với bảo tàng của tôi quan trọng cỡ nào, cô vậy mà nói không tìm lại được.”

Hà Băng nhíu mày, nói: “Tôi biết bức danh họa đó rất quan trọng, nhưng ông yên tâm, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức tìm nó về.”

Giám đốc bảo tàng đó hừ lạnh nói: “Uổng cho cục cảnh sát của các cô là nơi tin cậy nhất, kết quả không đáng tin cậy chút nào, bây giờ đã một tuần rồi, còn chưa có kết quả, phải biết bảo tàng của tôi chủ yếu là dựa vào một bức danh họa đó, nếu như một bức danh họa đó không tìm lại được, chúng tôi sẽ mất đi bao nhiêu khách du lịch.”

Hà Băng không có trả lời, chỉ là cảm thấy lời này của đối phương có hơi cưỡng từ đoạt lý rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.