Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 869: Chương 869: Khiêu chiến!




Bưu vừa chào, vừa kinh hãi trong lòng, anh Lý cũng ở đây, chẳng lẽ chuyện này cũng liên quan tới anh Lý sao? Sau khi nghĩ tới đây thì anh ta không khỏi hít sâu một hơi.

Nếu như chuyện này có liên quan liên tới anh Lý, vậy thì phiền phức rồi, trong lòng anh ta bây giờ rất nghẹn cạn, thế giới này cũng quá bé rồi, sao nào ai cũng có mắt không tròng trêu chọc phải anh Lý.

Điều trùng hợp là người đàn ông đầu trọc mặc vest vừa hay cũng nhìn thấy Bưu, anh ta thật sự tưởng Bưu đang chào anh ta, trong lòng anh ta không khỏi vui sướng.

Anh ta biết ngài Thiên sẽ không từ bỏ anh ta, anh ta vui vẻ nhanh chóng chạy tới, anh ta bây giờ vẫn không tính là cánh tay trái phải thật sự của Sở Trung Thiên, chỉ có thể là đang trong thời kỳ quan sát.

Đối với Bưu, anh ta tự nhiên là phải tôn kính hơn, càng huống chi Bưu ở bên cạnh ngài Thiên lâu như vậy, chắc chắn cũng là một nguyên lão rồi, bất luận phương diện nào, anh ta đều không có tư cách ngồi ngang hàng với Bưu.

“Anh Bưu, anh sao lại tới đây, tôi biết ngại Thiên sẽ không từ bỏ tôi mà.” Người đàn ông đầu trọc mặc vest cười hì hì chạy tới, trong lòng vẫn rất vui sướng.

Sau khi Bưu nghe tới đây, anh ta liếc nhìn người đàn ông đầu trọc mặc vest với ánh nhìn kỳ quái, hoàn toàn không biết đối phương lấy can đảm từ đâu mà nói ra lời như này.

Bưu khẽ mỉm cười: “Anh có phần quá đánh giá cao bản thân anh rồi.”

Khi chưa phát hiện ra Lý Phàm, anh ta quả thật là bằng lòng giúp việc này, từ lúc nhìn thấy anh Lý ở đây thì anh ta xác định chuyện chắc chắn có liên quan tới anh Lý.

Đối phương trêu chọc anh Lý, chính là đối đầu với ngài Thiên, mặc kệ như nào, Bưu đều nghĩ xong rồi, anh ta phải cho người đàn ông đầu trọc mặt vest bài học.

Người đàn ông đầu trọc mặc vest sau khi nghe thấy lời của Bưu, hoàn toàn mù mịt, mặt mày không hiểu nói: “Anh Bưu, tôi không quá hiểu ý của câu này.”

Bưu mặt mày không có chút cảm xúc nói: “Được rồi, bớt ở đây giả ngu với tôi đi, anh trêu chọc ai, lập tức đi xin lỗi với người đó.

“Anh Bưu, anh sẽ không phải đang nói đùa chứ, tôi nói thế nào cũng là cánh tay trái phải của ngài Thiên, đại diện cho mặt mũi của ngài Thiên, ngộ nhỡ tôi xin lỗi, ngài Thiên há không phải sẽ xem thường tôi.”

Người đàn ông đầu trọc mặc vest thật sự tưởng Bưu đang đùa với mình, nhưng anh ta đâu có nghĩ tới, Bưu Không có nói đùa với anh ta, mà nói nghiêm túc.

Bưu lạnh lùng liếc nhìn, không khách khí nói: “Bớt diễn với tôi đi, anh có tâm tư gì, trong lòng tôi không rõ sao, lập tức xin lỗi.”

Người đàn ông đầu trọc mặc vest cũng là bị giọng nói to đột ngột của Bưu dọa, anh ta cũng nhìn ra anh Bưu không phải là đang dọa dẫm anh ta đơn giản như thế, anh ta vô thức ngoảnh đầu nhìn sang Lý Phàm, không rõ anh Bưu tại sao muốn anh ta xin lỗi Lý Phàm.

Nhưng sự việc tới nước này, anh ta muốn không xin lỗi cũng khó rồi, cuối cùng anh ta nói với Lý Phàm: “Anh Lý, xin lỗi.”

Lý Phàm gật đầu, nói với Bưu: “Không ngờ lại gặp ông rồi.”

“Lại sao?” Lúc này người đàn ông đầu trọc mặc vest không điềm tĩnh được rồi, nghe giọng điệu Lý Phàm nói chuyện với Bưu, hình như quan hệ của anh Bưu và anh Lý dường như không tồi.

Người đàn ông đầu trọc mặc vest hơi cảm thấy mình xin lỗi Lý Phàm là một sự lựa chọn thông minh.

Cuối cùng Bưu lúc này mới ngoảnh đầu nhìn sang người đàn ông đầu trọc mặc vest, nhàn nhạt nói: “Anh Lý này, là bạn của ngài Thiên, tôi kêu anh xin lỗi cậu ấy, anh cũng không tính là thiệt.”

“Aiya, anh Bưu, anh nói sớm chút mà.” Người đàn ông đầu trọc mặc vest sau khi nghe thấy kết quả này, lập tức sửng sốt, anh ta sau khi sốc vài giây, lúc này mới vỗ đầu, lần này anh ta hoàn toàn tâm phục khẩu phục rồi.

Quan hệ của Lý Phàm và ngài Thiên tốt như vậy, anh ta đâu còn gì có thể không phục nữa, nếu không phải Bưu nói ra, anh ta còn tưởng Lý Phàm với Bưu chỉ là bạn bè bình thường, mà Bưu chỉ là trút giận cho Lý Phàm.

Sau khi có kết quả, anh ta mới biết mình đánh giá thấp bối cảnh của Lý Phàm.

Người đàn ông đầu trọc mặc vest hít sâu một hơi, đột nhiên cảm thấy Lý Phàm vô cùng đáng sợ, thế lực khiến anh ta cảm thấy kiêng kỵ, anh ta nếu như trong lòng nói không sợ, vậy thì có quỷ rồi.

Lý Phàm nhàn nhạt nói với người đàn ông đầu trọc mặc vest: “Bớt diễn vở này với tôi đi, trong lòng ông nghĩ cái gì, lẽ nào tôi còn không rõ sao?”

Lúc này người đàn ông đầu trọc mặc vest không có tức giận, ngược lại cười ngốc nói: “Anh Lý, vẫn là cậu dạy bảo đúng.”

Người đàn ông cao to trước đó bị Lý Phàm túm chặt sau khi nhìn thấy một màn này, cả người anh ta đều bắt đầu nghi ngờ cuộc đời, anh ta tưởng anh họ có thể mượn thế lực của ngài Thiên tới cứu anh ta, nhưng anh ta đâu có ngờ chỗ dựa của Lý Phàm vậy mà lớn hơn anh họ rất nhiều.

Khi anh ta nhìn sang Lý Phàm, trong lòng đừng nhắc tới khâm phục cỡ nào, thực lực của đối phương trên anh ta rất nhiều, hoàn toàn không phải là kẻ vô dụng.

Trong lòng người đàn ông cao to bắt đầu cảm thấy tuyệt vọng, cho dù trong lòng anh ta hối hận cũng không có tác dụng, ngày từ đầu, anh ta đã bị Lý Phàm nhìn rồi.

Người đàn ông đầu trọc mặc vest ngược lại bắt đầu làm người tốt, đanh mặt với người đàn ông cao to kia: “Cậu vậy mà không biết suy nghĩ trước sau, còn làm ra nhiều chuyện xấu như vậy, bây giờ còn trêu chọc anh Lý, đây đều là cậu tự mình chuốc lấy.”

Trong lòng người đàn ông cao to không nhịn được phỉ nhổ một câu, tôi không phải là người tốt, lẽ nào anh phải sao?

Lý Phàm nghĩ Hà Băng chắc đợi không kịp rồi, anh cũng không có nán ở lại lâu, lúc này mới mang người đàn ông cao to trực tiếp tới khách sạn tìm Hà Băng, sau khi anh đẩy cửa ra, lại phát hiện Hà Băng không có ở trong.

Nhưng hộp đồ ăn đã trống không, anh bỗng thở phào, có lẽ là Hà Bằng sau khi ăn xong đã đi rồi.

Anh vô thức gọi một cuộc cho Hà Băng, giọng điệu ở trong điện thoại của Hà Băng dường như rất vui vẻ, cô ta vội vàng giục Lý Phàm mang người tới.

Lý Phàm lúc này không có chần chừ gì cả, anh ta quả quyết mang người đàn ông cao to tới cục cảnh sát, người đàn ông cao to bây giờ đã thấy tuyệt vọng rồi, Lý Phàm biết đánh như vậy, anh ta đánh cũng không đánh lại, chạy cũng không chạy được, chỉ có thể đưa tay chịu trói.

Sau khi Hà Băng nhìn thấy người đàn ông cao to đó, sắc mặt lập tức trở nên âm trầm, cô ta vô thức đấm một quyền vào bụng của người đàn ông cao to, người đàn ông cao to phát ra một tiếng rên, nhưng không dám ngẩng đầu nhìn thẳng Hà Băng.

Hà Băng sau khi cho người đàn ông cao to bắt vào trong, cô ta lúc này mới cảm kích liếc nhìn Lý Phàm, nói: “Cảm ơn anh mang anh ta tới.”

Lý Phàm xua tay nói: “Chuyện nhỏ mà thôi.”

Sau khi Hà Băng nghe tới đây, nhìn Lý Phàm với vẻ cảm kích, cô ta biết Lý Phàm sẽ mang người tới, chỉ là cô ta không ngờ Lý Phàm vậy mà nhanh như vậy đã bắt tới rồi.

Lý Phàm cười hỏi: “Bây giờ còn có gì cần tôi làm không?”

“Vừa hay còn một việc, là vụ trộm, có người trộm bức danh họa có giá trị hàng trăm tỷ của bảo tàng, bây giờ còn chưa có bất kỳ manh mối gì, anh bằng lòng tham gia không?” Hà Băng thăm dò.

Dù sao đối phương không phải người của cục cảnh sát, hơn nữa chuyện này không nằm trong nghĩa vụ của đối phương, anh ta bắt buộc phải trưng cầu ý tứ của đối phương mới được, không thể miễn cưỡng được.

Lý Phàm nghĩ mình cũng không có chuyện gì, vừa hay có thể tìm việc để làm, cộng thêm vụ này có tính khiêu chiến như vậy, anh lập tức đồng ý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.