Nơi người đó trốn rất bí ẩn, người bình thường không có cách nào nhìn ra được, nhưng dù anh ta trốn kỹ đến đâu cũng chẳng thể nào thoát khỏi hỏa nhãn kim tinh của Lý Phàm.
Lý Phàm thấy người đó vẫn đang ở đấy thì nói với mấy người Cố Họa Y: “Các em ra ngoài trước đi, tốt nhất là đi cùng nhau, cũng đừng ra khỏi công ty, anh phải đi làm chút chuyện.”
Cố Họa Y biết Lý Phàm định đi bắt sát thủ nên vội nhắc nhở: “Anh phải cẩn thận đó.”
Lý Phàm khẽ cười, lúc này mới bắt đầu xuất phát.
“Haizz, mình còn tưởng anh ta lợi hại thế nào, hóa ra chỉ thế này?” Sát thủ nấp trong bóng tối cười khẩy, anh tưởng Lý Phàm là một cao thủ, ai ngờ chỉ có thế. . Ngôn Tình Hài
Nếu Lý Phàm biết suy nghĩ trong lòng sát thủ, chắc chắn sẽ bật cười thành tiếng.
Sát thủ đó ngáp một cái, rất ngạo nghễ nói: “Xem ra chuyện cũng gần xong rồi, đã đến lúc bắt đầu hành động.”
Lúc nãy anh chỉ mang suy nghĩ thăm dò, chủ yếu là mèo vờn chuột thôi, nhưng nghĩ đến mệnh lệnh cấp trên, lúc này anh mới không kéo dài thời gian nữa.
Anh còn tưởng Lý Phàm là cao thủ, ai ngờ chỉ là người bình thường, nên rất khinh thường, lúc anh bắt đầu nhắm thì nhận ra mấy người Cố Họa Y đã rời khỏi văn phòng rồi.
Anh không hề bất ngờ với kết quả này, định đổi phương hướng khác thì nhất thời lãng quên Lý Phàm, vì lúc Lý Phàm ra ngoài, đã giả vờ lên taxi cho anh thấy rồi.
Nhưng anh lại chẳng hay biết Lý Phàm đang tới gần mình, lúc anh lại phát hiện ra bóng dáng Cố Họa Y thì thở dài: “Đúng là một cô gái xinh đẹp, thật đáng tiếc, hôm nay phải hương tan ngọc nát, hồng nhan bạc mệnh.”
Lúc anh định bóp cò thì bỗng có tiếng gió gào thét bên tai, anh chỉ nhìn thấy một bóng đen, rồi hai mắt tối sầm, ngất xỉu.
Lý Phàm nhìn sát thủ đã bị đánh ngất, thì bắt đầu lục soát người anh ta ngay, nhưng anh sờ soạng nửa ngày vẫn không tìm thấy thông tin nào có ích.
Lý Phàm khẽ nhíu mày, không khỏi nghi ngờ, chẳng lẽ trên người tên này không hề có thứ gì? Anh thầm chán nản.
Lý Phàm đành phải đạp tên sát thủ tỉnh lại, hy vọng có thể moi được chút thông tin có ích từ miệng đối phương.
Sau khi tên sát thủ tỉnh lại mới nhận ra trước mắt bỗng xuất hiện một dáng người cao lớn, anh ta nhất thời sửng sốt, chuyện gì thế này, sao tên này lại xuất hiện ở đây?
“Anh là Lý Phàm.” Lúc này tên sát thủ mới nhìn thấy rõ mặt Lý Phàm, kinh ngạc thốt lên.
Lý Phàm cười nói: “Không ngờ anh lại nhận ra tôi, xem ra tôi cũng rất nổi tiếng.”
“Ha ha, ai mà chẳng biết anh, anh là Long Môn thiếu chủ, tiếng tăm lừng lẫy.” Sát thủ đó kỳ lạ nói, thật ra trong lòng anh rất sợ hãi, nhưng nghĩ tới sách cổ kinh điển thời cổ đại đều viết muốn sống tiếp phải cứng rắn hơn nữa, nên mới tỏ thái độ khác thường.
Lý Phàm hơi ngạc nhiên, không ngờ đối phương vẫn rất cứng miệng, nhưng đôi chân run rẩy của anh ta đã bị anh bắt được.
Anh khẽ cười, tưởng đối phương thật sự là người không sợ chết, nhưng hóa ra anh ta cũng có điểm yếu.
“Chỉ cần anh nói ra ai đã sai bảo anh thì tôi sẽ thả anh đi.” Lý Phàm khẽ nói, anh chỉ muốn biết ai là người đứng sau thôi, nếu là Long Hậu thì anh có thể thông cảm được.
Giờ anh chỉ lo lắng một điều là, ngoài Long Hậu và Đại Long Vương ra, thì vẫn còn nơi bí mật khác.
Ai ngờ tên sát thủ đó rất kiên cường ngửa cổ, dáng vẻ có chết cũng không chịu nói, Lý Phàm khẽ híp mắt, vốn định cho đối phương một cơ hội, ai ngờ anh ta lại không biết trọng dụng.
“Được lắm, anh rất có khí phách.” Lý Phàm khẽ cười nói.
Lúc sát thủ đang đắc chí thì Lý Phàm bỗng giẫm lên cổ chân anh ta, tiếng răng rắc lanh lảnh nhanh chóng vang lên.
Anh ta hiểu rõ cơ thể mình nhất, vẻ mặt cực kỳ đau đớn, anh ta có thể phán đoán, cổ chân mình đã tàn phế rồi.
Cuối cùng sát thủ không thể nhịn đau được nữa phát ra tiếng hét thê thảm, Lý Phàm cười hỏi: “Anh không nói cũng không sao, tôi có cách để nhắm vào anh.”
Sát thủ biến sắc, trán liên tục đổ mồ hôi lạnh, dự cảm không lành trong lòng ngày càng mãnh liệt, nhìn Lý Phàm như nhìn thấy ma.
Anh tưởng Lý Phàm nhìn bề ngoài có vẻ vô hại, ai ngờ lại ra tay tàn nhẫn như thế.
Lý Phàm mất kiên nhẫn nói: “Tôi không muốn cho anh quá nhiều cơ hội, hy vọng anh có thể tự nói ra, bằng không cổ chân còn lại cũng sẽ tàn phế, đến lúc đó nửa đời còn lại của anh chỉ có thể ngồi xe lăn, vì chút tiền đó có đáng không?”
Sát thủ tức giận, định bật thốt rằng là 15 tỷ đấy, nhưng lại nhẫn nhịn, anh không hoàn thành nhiệm vụ, chắc chắn 15 tỷ đó sẽ tan thành mây khói.
Chuyện đã đến nước này, không bằng giữ lại mạng sống.
Lúc Lý Phàm sắp xuống tay lần nữa, thì trong lòng sát thủ càng áp lực, suýt ngã quỵ, vội xua tay nói: “Anh, tôi sai rồi, giờ tôi sẽ nói ra hết.”
Lý Phàm khẽ cười nói: “Vậy mới ngoan chứ.”
Sát thủ nghe xong thì cảm thấy cực kỳ khó chịu, sao anh nghe câu này cứ như đang mắng anh vậy?
“Là Bạch quân sư sai tôi làm.” Sát thủ vội nói, để giữ lại mạng, anh không quan tâm nhiều đến thế, đành phải bán đứng Bạch quân sư.
Lý Phàm nghe vậy thì cảm thấy rất xa lạ với cái tên Bạch quân sư này, rồi anh chợt nhớ ra trước khi Trương Đức Võ rời đi, đã nhắc đến người này với anh.
Trương Đức Võ nói Bạch quân sư nham hiểm tàn nhẫn, trình độ hiểm ác vượt xa ông ta, người có thể khiến ông ta đánh giá là nham hiểm xảo quyệt như vậy, thì có thể thấy tên Bạch quân sư này không đơn giản.
Lý Phàm nhíu mày, anh tưởng sau khi Trương Đức Võ bị Long Hậu đuổi đi, thì bên cạnh bà ta không còn tên nào có đầu óc nữa, ai ngờ lại xuất hiện một Bạch quân sư còn độc ác hơn Trương Đức Võ.
Cuối cùng sát thủ ngẩng đầu nhìn Lý Phàm, rất hèn mọn cầu xin: “Vậy anh Lý, tôi có thể đi được chưa?”
“Ừm.” Lý Phàm gật đầu, đối phương chỉ là sát thủ nhận chút tiền thôi, dù anh trừ khử cũng chẳng có tác dụng gì.
Anh chợt mỉm cười, quên mất một chuyện, anh có thể tiến cử tên sát thủ này với đội trưởng Chương, thế là anh gửi tin nhắn cho anh ta, bảo anh ta mai phục dưới chân núi.
Sát thủ vẫn chưa biết mình đã bị Lý Phàm đùa bỡn trong tay.
Quả nhiên, sát thủ vừa xuống núi đã gặp đội trưởng Chương, lúc nhìn thấy đội trưởng Chương, anh ta sợ hết hồn ngay, cực kỳ bất ngờ với kết quả này.
Đội trưởng Chương thấy trên người sát thủ đeo ba lô đựng súng ống thì bắt lại ngay, tâm trạng sát thủ nhất thời suy sụp, hôm nay anh ra ngoài không xem lịch ư, sao chuyện xui xẻo nào cũng đổ lên đầu anh vậy?
Mặc dù nguy hiểm đã được giải quyết, nhưng Lý Phàm kết luận chuyện không đơn giản như anh nghĩ, anh luôn có dự cảm không lành, nhưng không đoán ra được chuyện gì.