Lúc Lý Phàm xuống núi, bỗng chú ý đến một người đàn ông che mặt đang đi vào tập đoàn Họa Vân Y, tất nhiên anh ta đã bị chặn lại.
Lý Phàm có thể nhìn thấy rất rõ, người đàn ông che mặt đó bỗng giơ bình xịt trong tay lên, xịt vào mặt hai bảo vệ trước cửa.
Hai bảo vệ đó bắt đầu lảo đảo, suýt đứng không vững, vẻ mặt hơi mơ màng, rồi người đàn ông che mặt cười nói: “Tôi vào trong làm chút chuyện, hai người đừng ngăn cản tôi.”
Không ngờ hai bảo vệ như thần sứ quỷ sai đó lại cho người đàn ông che mặt đi vào, Lý Phàm nhíu mày, nghe nói muốn vào tập đoàn Họa Vân Y phải kiểm tra giấy chứng nhận, nhưng anh nhìn thấy rất rõ người đó không hề lấy ra.
Anh nghĩ chắc chắn người đàn ông che mặt này có vấn đề, nên lặng lẽ bám theo.
“Đứng lại, anh không được đi vào.” Hai bảo vệ đó bỗng vươn tay ngăn cản.
Lý Phàm ngẩn người ngay, gượng cười hỏi: “Vương, Trịnh, hai cậu không quen tôi à?”
Anh từng bị ngăn cản ở tập đoàn Họa Vân Y, mà hai bảo vệ này là người thường xuyên chặn đường anh, sau đó đánh đấm lại thành người quen, nên lúc bọn họ nhìn thấy Lý Phàm, dù anh muốn đi đâu cũng sẽ thả anh đi ngay.
Lý Phàm thấy bộ dạng thất thần của hai người này thì trong lòng rất nghi ngờ, nhưng nhất thời không nghĩ ra rốt cuộc chỗ nào xảy ra vấn đề.
Anh thấy ánh mắt của Vương và Trịnh như không quen biết anh, hơn nữa nó không hề có sức sống, ngược lại còn ngây dại vô hồn.
Không chỉ Lý Phàm bị ngăn cản, ngay cả nhân viên trong tập đoàn Họa Vân Y cũng bị chặn trước cửa.
Vương và Trịnh đồng thanh nói: “Bên trong đang làm việc, không ai được phép tiến vào.”
Lý Phàm trầm mặt, anh đã nhìn ra Vương và Trịnh có vấn đề, nhất thời nghĩ đến người đàn ông che mặt đó, nói không chừng đây là trò quỷ của tên đó.
Lý Phàm vô thức xông vào trong, nói không chừng người đàn ông che mặt đó đang bày trò gì đấy.
Vương và Trịnh định ngăn cản thì bị Lý Phàm đánh một phát, lúc này hai người mới khôi phục lại vẻ mặt ban đầu, đang định nổi nóng thì thấy là Lý Phàm nên tươi cười ngay.
“Anh Lý, anh đánh tụi em làm gì?” Vương và Trịnh xoa tay, cười nịnh bợ.
Lý Phàm lạnh nhạt hỏi: “Cả hai cậu đều không nhớ chuyện lúc nãy à?”
Vương mặt mày ảm đạm nói: “Chết tiệt, em bị trúng chiêu rồi, người đàn ông che mặt đó rất kỳ lạ, tự dưng lấy ra một bình xịt, anh ta nói gì chúng em cũng phải nghe theo.”
Lý Phàm rất ngạc nhiên, không ngờ thứ này lại có trong thực tế, anh tưởng nó chỉ xuất hiện trong phim ảnh, cũng may tác dụng của nó không lớn lắm, bị đánh một phát đã có thể giải trừ.
Lý Phàm lạnh nhạt nói: “Vậy thì đúng rồi, tôi đánh là để thức tỉnh các cậu đấy.”
Vương và Trịnh nghe vậy mới hết nghi ngờ, còn rối rít cảm ơn Lý Phàm: “Anh Lý, thật sự cảm ơn anh, nếu không có anh, chúng tôi đã phạm phải sai lầm lớn rồi.”
Lý Phàm không khỏi đỏ mặt, dù anh mặt dày đến đâu, thì ít nhiều gì cũng thấy xấu hổ, lúc này anh mới nhớ ra chuyện chính, nên không có tâm trạng nói nhảm với hai người này.
Sau khi anh đi vào thì tới thẳng quầy lễ tân, nhân viên lễ tân quen Lý Phàm nên khẽ cười hỏi: “Chào anh, anh cần tôi giúp gì ư?”
“Cô có nhìn thấy người đàn ông che mặt đó đi về phía nào không?” Lý Phàm tò mò hỏi.
Nhân viên lễ tân chỉ về phía nhà vệ sinh nói: “Anh ta vào nhà vệ sinh rồi.”
Lý Phàm nhìn đồng hồ, đã qua 20 phút rồi, dù đi đại tiện cũng ngồi đến tê cả chân, vậy mà người đàn ông che mặt đó vẫn chưa ra ngoài.
Lý Phàm vừa vào nhà vệ sinh đã kiểm tra từng phòng, lúc đến phòng vệ sinh cuối cùng, đúng lúc người đàn ông che mặt đó cũng đi ra.
Vừa đối mặt hai người đã cảm nhận sát khí trong mắt đối phương, không khí nhất thời chìm vào yên tĩnh, Lý Phàm vội nhìn vào trong.
Người đàn ông che mặt vô thức dùng người chắn lại, như không muốn cho đối phương nhìn thấy, Lý Phàm cười nói: “Anh đừng giấu nữa, tôi đã nhìn thấu mánh khóe của anh rồi.”
“Tôi không hiểu anh đang nói gì.” Người đàn ông che mặt thầm giật mình, giả vờ bình tĩnh nói, thật ra anh biết thân phận của Lý Phàm, nhưng anh không dám bại lộ, mà chỉ hy vọng anh ta đừng phát hiện ra thân phận của mình.
Lý Phàm đẩy anh ta ra ngay, lúc đẩy anh ta, anh thấy mọi thứ ở bên trong đều bình thường thì không khỏi sửng sốt, chẳng lẽ đối phương chỉ đơn giản là muốn đi vệ sinh, chứ không có hành động gì?
Người đàn ông che mặt thầm cười trộm, ra ngoài như người vô sự, Lý Phàm tập trung lắng nghe, rồi chợt nghe thấy tiếng tí tách của máy móc.
Anh vô thức gỡ nắp bồn cầu lên, quả nhiên nhìn thấy bên trong có một quả bom, hơn nữa còn là bom không đếm ngược.
Nói cách khác, chỉ cần ấn công tắc quả bom này, Lý Phàm nghĩ đến đây thì mặt mày ảm đạm, như vậy hậu quả sẽ khó bề tưởng tượng được.
Lý Phàm bắt người đàn ông che mặt lại ngay, anh ta dứt khoát lấy bình xịt ra, lúc định nhắm vào Lý Phàm, thì anh trở tay chụp lấy cổ tay đối phương, để bình xịt quay về phía người đàn ông che mặt.
Lúc người đàn ông che mặt xịt thì bản thân lại bị xịt trúng.
Thấy dáng vẻ ngơ ngác của người đàn ông che mặt, Lý Phàm hơi sửng sốt, xem ra anh ta đã trúng chiêu rồi, việc đầu tiên mà anh muốn làm là hỏi người ấn công tắc bom đang ở đâu.
Còn hung thủ là ai thì không cần đoán cũng biết, xảy ra hai chuyện trong cùng một ngày, chắc chắn đây là ý đồ xấu xa của tên Bạch quân sư đó.
Không thể không nói, tên Bạch quân sư đó thật sự rất thông minh, liên tục đưa ra sáng kiến.
“Ai đang cầm công tắc quả bom, giờ người đó ở đâu?” Lý Phàm lạnh nhạt hỏi.
Người đàn ông che mặt đáp: “Tôi không biết, tôi chỉ tới lắp thôi.”
“Công tắc quả bom có công dụng trong cự ly bao nhiêu?”
Lý Phàm trầm mặt, tin tức quan trọng nhất đã bị cắt đứt, nên anh đành phải thu hẹp phạm vi.
“Trong phạm vi 500 mét.” Người đàn ông che mặt nói.
Lý Phàm cười nói: “Người sai anh tới đây lắp có căn dặn gì không?”
“Có, người đó bảo chỉ cần tôi lắp xong thì bấm nút này, anh ta sẽ cho nổ trong vòng một phút, nếu quá 10 phút mà tôi chưa ra ngoài thì anh ta vẫn cho phát nổ.”
Lý Phàm biết thời gian cấp bách như vậy, muốn tháo gỡ bom gần như là chuyện không thể, trừ phi là chuyên gia tháo bom hàng đầu thì mặc may mới có cơ hội.
Lý Phàm khẽ cười, nếu không thể tháo gỡ bom, thì anh sẽ chuyển nó tới nơi khác.
Anh mỉm cười, hình như đã nghĩ ra chuyện gì đấy, anh buộc quả bom đó lên người anh ta, nếu đã như thế thì anh sẽ dùng gậy ông đập lưng ông.
“Đúng rồi, uy lực của nó thế nào?” Lý Phàm lạnh nhạt hỏi.
Lúc này người đàn ông che mặt mới nói: “Uy lực của nó có thể điều chỉnh, nhẹ nhất thì tương đương với một quả lựu đạn.”