Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 645: Chương 645: Không đồng ý!




Bà Vương cuối cùng cũng thấy sợ, nhìn Lý Phàm với ánh mắt sợ hãi, nói: “Cậu đừng đi về phía trước nữa, tôi nhớ ra rồi, tôi tự bị ngã lúc qua đường, con trai mau tới đây! Mau dìu mẹ về nhà nghỉ ngơi.”

Cái tát kia của Lý Phàm khiến mặt bà Vương thấy đau đớn cho đến tận bây giờ, nếu không lừa được tiền, ai lại muốn để người khác tát chứ.

Bà Vương thấy không còn hi vọng lừa được tiền nữa, quả quyết lựa chọn rút lui.

Hai người đàn ông dìu bà Vương định đi, Lý Phàm bóp gáy bà Vương, giữ bà ta lại.

Bà Vương hoảng loạn quay đầu lại, khóc lóc nói: “Cậu à, cậu đừng tuyệt tình quá, sau này nếu còn có ai ăn vạ cậu, cậu cứ nói tên bà Vương tôi ra, đảm bảo bọn họ không dám ăn vạ cậu nữa.”

Là người sáng lập ra ngành ăn vạ ở Hán Thành, lời này bà Vương nói ra vô cùng tự tin, hiện nay người làm nghề ăn vạ ở Hán Thành này, mười thì có đến tám chín là đồ đệ của bà ta.

“Tôi cảm thấy tư tưởng của mấy người có vấn đề, nên tiễn mấy người vào phòng giam để mấy người tự suy nghĩ lại một chút.”

Lý Phàm vô cùng nghiêm túc nói.

Bà Vương và hai người con trai bị đám người đội trưởng Chương đưa đi, trước khi đi còn oán giận trừng mắt với Lý Phàm.

Tuy không nói ra thành lời nhưng ba mẹ con đều ngầm phát thề trong lòng, trong những tháng ngày còn sống nhất định phải trả mối thù này.

Chiếc Mercedes Benz lại lên đường, Cố Họa Y thở ngắn thở dài, cảm thán lòng người phức tạp.

“Sao lại có loại người như vậy chứ, không chút logic, không chút đạo lí, không chút giới hạn nào, người như vậy sao có thể sống tiếp được chứ.”

Y buồn bã bắt đầu suy nghĩ về triết học.

“Đây là biểu hiện của lòng tham, luôn lấy lợi ích của bản thân làm điểm xuất phát, sống chỉ để thỏa mãn dục vọng của bản thân, bọn họ là người có chủ nghĩa vi kỉ thô sơ thôi, để so sánh thì, người có chủ nghĩa vi kỉ tinh tế mới càng đáng sợ hơn.”

Hai mắt Cố Họa Y phát sáng, nhìn Lý Phàm: “Anh cũng khá có tư tưởng triết học đấy chứ, em mới nhận ra anh không đơn giản chút nào cả, trước kia giả vờ ngốc nghếch, có phải là có mục đích gì không.”

“Ai ngốc nghếch chứ, anh vẫn luôn văn võ song toàn, trí tuệ vô song đấy nhé, anh cũng sinh muộn vài năm thôi, nếu không thuyết tương đối rộng, vật lí lượng tử gì đó đều do anh tạo ra hết.”

Lý Phàm ngước cổ lên nói.

Cố Họa Y trợn mắt với Lý Phàm, bật cười: “Anh sinh sớm vài năm, nhiều nhất cũng chỉ là Nhất Hưu thôi.”

“Cái gì, em muốn anh làm hòa thượng à.”

“Anh muốn làm gì thì làm, không liên quan đến em.”

Cố Họa Y đỏ ửng mặt nói, rõ ràng là khẩu thị tâm phi.

Xe đi đến Quan Nhân Đường rồi dừng lại, Lý Phàm và Cố Họa Y xuống xem nhân viên phục vụ chạy tới, cung kính dẫn đường cho hai người.

Quản lý Quan Nhân Đường được thông báo, vội chạy ra đón tiếp Lý Phàm.

“Anh Lý, Cố Họa Y, tôi đã chuẩn bị phòng bao xong rồi, hai người có thể dùng bữa nghỉ ngơi trước, buổi giảng tọa sẽ bắt đầu lúc tám giờ tối.”

“Biết rồi, chúng tôi sẽ nghỉ ngơi trước một chút, có món gì đặc sắc thì mang lên một chút là được.”

Lý Phàm đã lười gọi món rồi, đồ ăn của Quan Nhân Đường cũng không tệ, bảo bọn họ mang vài món sở trường lên, chắc cũng sẽ không đến mức.

Quản lý cười nói: “Vâng ạ, giờ tôi sẽ cho người đi chuẩn bị, mong hai người đợi trong chốc lát.”

Rất nhanh thức ăn đã được mang lên, Lý Phàm và Cố Họa Y cười nói ăn xong bữa cơm, ngồi xuống sofa, nương tựa vào nhau nói chuyện đất trời.

Bảy giờ năm mươi phút, quản lý đi tới mời Lý Phàm đi về phía tiến hành giảng tọa.

“Anh Lý, buổi giảng tọa sắp bắt đầu, tôi đưa hai người vào hội trường, sau đó sẽ tới lượt những thính giả vào hội trường.” . đam mỹ hài

“Được, đi thôi.”

Lý Phàm nắm tay Cố Họa Y, đi theo sau quản lý về phía giảng đường cách đó không xa.

Giảng đường của Quan Nhân Đường rất ít khi được sử dụng, thỉnh thoảng cũng có một vài hội viên tổ chức hoạt động xem mắt hoặc kết bạn cũng sẽ dùng đến nó, đây là lần đầu tiên nó phát huy chức năng làm nơi giảng học.

Học hành vốn là một chuyện đi ngược lại nhân tính, nên đại đa số mọi người sau khi thoát khỏi hoàn cảnh học tập đều khó mà tiếp tục học tiếp.

Nhất là những người giàu có, sống sung túc không lo ăn mặc, càng thiếu động lực học hành.

Cho dù có muốn học thì cũng là học các lớp điều hành, tổng giám đốc ở các học viện kinh doanh, đó không phải là học mà là đi mở rộng mối quan hệ, thuận tiện cho sau này.

Hôm nay những người tham gia buổi giảng tọa, một bộ phận là do tò mò, một bộ phận là bị người cảm thấy tò mò kéo tới cùng, còn có một bộ phận nhỏ tới là do Chu Kiên Cường mời tới để xoi mói bới móc.

Mối thù khắc cốt ghi tâm, Chu Kiên Cường vẫn luôn muốn trả thù, nghe ngóng hôm nay Quan Nhân Đường có hoạt động diễn giảng của Lý Phàm, Chu Kiên Cường càng căm hận hơn.

Chu Kiên Cường cảm thấy tuy gây lộn xộn cũng không thể triệt để đánh bại Lý Phàm, nhưng có thể khiến Lý Phàm mất mặt trước đám đông vậy thì đó đã là một chuyện vô cùng tốt rồi.

Rất nhanh những thính giả đã nối đuôi nhau tiến vào, mấy người đi vào đầu tiên là những thanh niên giàu có, thấy Cố Hoa Y ngồi trong góc, ánh mắt họ sáng rực lên, nườm nượp ngồi xuống bên cạnh Cố Họa Y.

“Cô gái, có thể làm quen chút không? Tôi là tổng giám đốc của Công Nghiệp Hãn Thành.”

“Người đẹp, đừng nghe cậu ta, cậu ta là tổng giám đốc cái rắm ấy, chúng ta làm quen nhau thì hơn, tôi là…”

Mấy tên giàu có như một đám ruồi, không ngừng vi vu xung quanh Cổ Họa Y.

Cố Họa Y cảm thấy có chút phiền phức, nhớ đến cách tránh bị quấy rối mà Lý Phàm nói ban nãy, Cố Họa Y quyết định thử xem sao.

Cố Họa Y giơ tay chỉ vào tai mình, rồi xua xua tay, bày tỏ với bọn họ rằng cô không nghe thấy.

Mấy tên nhà giàu lập tức ngơ ra, không ngờ người đẹp xinh đẹp đến nhường này lại là một người điếc, nuối tiếc một chút rồi cũng không dây dưa với Cố Họa Y nữa.

Cố Họa Y lên sân khấu, bắt đầu diễn giảng, giảng một lượt về kinh tế hiện đại, rất nhanh đã thu hút sự chú ý của mọi người.

Chu Kiên Cường đội mũ cúi thấp đầu xuống, càng nghe càng thấy hận.

Tên Lý Phàm chết tiệt, những thứ này đều nên là của tao, tạo nên là người đứng ở đó diễn giảng, tạo mới nên là người trở thành tiêu điểm trong mắt mọi người!

Không dễ gì mới đợi đến lúc Lý Phàm giảng xong, tiến vào mục hỏi đáp tự do, Chu Kiên Cường ra hiệu với mấy người bạn, bảo bọn họ làm khó Lý Phàm.

Mấy người đó đều ngơ ra nhìn Chu Kiên Cường, hoàn toàn không biết nên làm khó như thế nào.

“Lão Chu, chúng tôi nghe anh ấy giảng đều thấy rất tốt, làm khó kiểu gì đây.”

“Đúng đó, không nghe ra có vấn đề gì cả, cậu nói bọn tôi nghe xem, nên hỏi như thế nào.”

Chu Kiên Cường suýt chút nữa ngất ngay tại chỗ, không ngờ lại tìm được mấy đồng đội heo tới: “Mấy người đúng thật là ngu hết thuốc chữa.”

Mấy người bạn nhìn nhau, trong lòng đều có một câu chửi thề không biết có nên nói ra hay không.

Nếu không phải nể tình Chu Kiên Cường sau khi về nước có tiền đồ không tệ, ai thèm đến đây giúp anh ta làm cái chuyện đắc tội với người khác này chứ, vậy mà còn dám chê bọn họ!

Đám bạn lần lượt quay đầu đi, bày ra vẻ mặt không muốn để ý đến Chu Kiên Cường nữa.

Thấy không thể trông mong gì vào đồng đội nữa, Chu Kiên Cường hạ quyết tâm, đành phải tự mình đứng lên.

“Lý Phàm, tôi không đồng ý với quan điểm mà anh giảng.”

Chu Kiên Cường chợt đứng dậy, khí thế hừng hực chuẩn bị gây khó dễ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.