“Ai nói bậy đất, còn dám bảo chúng tôi hối hận khi đến thế giới này, ông đây từ lúc sinh ra chưa từng hối hận! Ai dám khiến ông đây hối hận, ông đây sẽ khiến người đó hối hận vì đã nói chuyện.”
“Hoa Tử, ở đây có người muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân, anh em chúng ta phải để cho cậu ta biết, cứu mỹ nhân là một chuyện rất nguy hiểm.”
Hoa Tử và những người khác lắc cổ tay, trên mặt lộ ra một nụ cười xem thường, cùng quay người nhìn về phía Lý Phàm đang đứng ở cửa.
Lý Phàm ngoắc tay với đám người Hoa Tử, xem thường nói: “Cùng lên đi, tiết kiệm thời gian.”
“Mẹ nói! Đúng là, cậu tưởng cậu là ai, còn bảo đám ông đây cùng lên, một mình ông đây có thể đánh cậu đến mức phải gọi baba rồi, con trai nhận lấy một nắm đấm của ba!”
Hoa Tử hét lên một tiếng, một nắm đấm với lực lớn lao về phía Lý Phàm, Hoa Tử, người đã từng đoạt quán quân quyền ánh cấp tỉnh, vô cùng tự tin với nắm đấm của mình.
Đừng nói là người bình thường, ngay cả người đã từng luyện tập cũng không thể đỡ được cú đấm của Hoa Tử, nếu như không phải mấy năm nay không phải đi theo anh Đào hưởng thụ sự thoải mái, Hoa Tử đã muốn đi làm người nổi tiếng trên mạng rồi, thách thức những cao thủ trong truyền thuyết.
Gần đây việc những tuyển thủ quyền anh đánh võ giả vô cùng nổi, có rất nhiều đồng đội cũ của Hoa Tử đến mời Hoa Tử tham gia, nói là chỉ cần đánh một trận, kiếm được mấy trăm triệu một cách rất dễ dàng.
Nhìn thấy cú đấm bùng nổ của Hoa Tử hướng về phía Lý Phàm, mấy người đàn ông còn lại đều phấn khích, hét lên để cổ vũ.
“Hoa Tử thật cừ, một cú đấm này đánh thật sự đến hóa cảnh rồi, sợ là đã đứng ở đỉnh cao ngoại lực rồi.”
“Hoa Tử cũng chỉ thiếu danh sư chỉ dạy, nếu như có danh sư chỉ dạy thì có lẽ có thể tiến vào cảnh giới nội kình rồi.”
“Đừng nói nhảm, nội kình cái shit, gần đến hóa cảnh cái shit, những thứ đó đều là nền võ truyền thống lừa người, không thấy từng đại sư đều bị đánh sợ chết khiếp sao.’ Lúc mấy người đàn ông lực lưỡng đang bàn tán, Lý Phàm đột nhiên đưa tay ra đánh vào đầu nắm đấm của Hoa Tử.
Ầm!
Một âm thanh lanh lảnh vang lên, mấy người đàn ông vạm vỡ dừng thảo luận, cùng nhìn về phía Lý Phàm và Hoa Tử.
Hoa Tử cảm thấy mình giống như đánh vào một tấm thép, lảo đảo lùi về sau hai bước, cánh tay phải không chịu sự khống chế, không ngừng run rẩy, cảm thấy cả cánh tay đều tê dại, căn bản không chịu sự khống chế của mình.
Nhìn thấy Hoa Tử giống như bị thoái hoá thần kinh không ngừng run rẩy, con ngươi của mấy người đàn ông suýt nữa rơi xuống đất.
Lúc nãy còn thảo luận nắm đấm này của Hoa Tử cừ đến mức nào, không ngờ trong nháy mắt đã bị hiện thực vả mặt.
Điều quan trọng hơn là không có nhìn rõ động tác của Lý Phàm, dường như Lý Phàm chỉ khẽ vẫy tay, đã đánh cho Hoa Tử liệt nửa người.
“Hoa Tử, chuyện gì vậy, cậu không gian lận đấy chứ.”
“Gian lận cái rắm, tên tiểu tử này không đơn giản, tất cả đều lên đi!” Hoa Tử hung dữ hét lên, hối hận lúc nãy quá sơ xuất.
Nếu như không sơ xuất là được rồi, ít nhất sẽ không mất mặt như vậy!
Mấy người đàn ông vạm vỡ sững sờ, sau đó mới phản ứng lại ý của Hoa Tử, vì vậy mấy người đều vung tay đánh về phía Lý Phàm.
Vương Tông Huyền nhìn thấy mấy người đàn ông lực lưỡng kia bao vây lấy Lý Phàm, có chút hoảng loạn nói: “Mau gọi điện tìm người đi, tìm công an đến!”
“Anh họ, anh cứ nằm yên ở đấy là được, có Lý Phàm ở đây thì không cần phải lo lắng.” Cố Họa Y vô cùng tự tin nói.
Vương Tông Huyền không còn lời gì để nói, không hiểu Cố Họa Y sao lại tự tin như vậy chứ, người xưa có câu một người đánh không lại hai người, Lý Mặc dù có mạnh đến đâu cũng không đánh được nhiều như vậy… Không đợi Vương Tông Huyền nghĩ xong, đã nhìn thấy mấy người đàn ông vây quanh Lý Phàm lần lượt ngã xuống đất, cuối cùng chỉ có một mình Hoa Tử đứng giữa phòng bao.
“Trời ơi, cái này, cái này không phải tôi bị ảo giác đấy chứ.”
Vương Tông Huyền ngạc nhiên nói.
“Đương nhiên không phải là ảo giác rồi, anh Lý Phàm chính là lợi hại như vậy, lợi hại đến mức anh không thể tưởng tượng được.”
Trần Hiểu Đồng giống như một fangirl của Lý Phàm.
Hoa Tử sững sờ nhìn đồng bọn của mình nằm trên mặt đất, cảm thấy trong lòng có chút chùng xuống, máu trên người dần trở nên đóng băng.
Trong chưa đầy một phút, bình thường một người đàn ông có thể đánh năm người cũng không thành vấn đề, cứ như vậy mà bị Lý Phàm đánh đến mức hôn mê, điều này thật sự vượt quá sức tưởng tượng của Hoa Tử.
“Người anh em, lúc nãy có thể chúng tôi đi nhầm phòng tìm nhầm người rồi, chúng tôi rời đi, anh nhường một chút có được không?”
Hoa Tử nở một nụ cười ngượng ngùng lại không mất đi sự lễ phép.
“Anh nói tìm nhầm thì là tìm nhầm sao? Tôi nói người tôi tìm chính là anh có được không, đánh anh vợ tôi xong là muốn chạy, làm người sao lại không có trách nhiệm như vậy.”
Lý Phàm lắc cổ tay, hoàn toàn không để bỏ qua cho suy nghĩ của Hoa Tử.
Trong lòng Hoa Tử có vô số lời mắng chửi, nghi ngờ bản thân mình có phải làm chuyện gì hại đến ông trời, mới gặp phải Lý Phàm.
“Người anh em, cậu đây không cho tôi mặt mũi, lão đại của tôi là Long Đào của Lâm Giang, biết điều thì thả tôi đi, chúng ta cũng xem như kết một mối lương duyên.”
Hoa Tử lấy danh tính của lão đại ra, hi vọng danh tính của lão đại có thể che đậy được, nếu như Lý Phàm chưa từng nghe đến danh tính của lão đại, Hoa Tử đoán là mình cũng có thể bị đánh nằm trên mặt đất.
“Chưa từng nghe qua cái tên nhảm nhí này, đừng phí tâm tư trông chờ vào lão đại của cậu, hãy suy nghĩ xem phải bồi thường cho anh vợ tôi như thế nào.”
Lý Phàm ung dung nói.
Trong lòng Hoa Tử đột nhiên dâng lên một tia hi vọng, chuyện bồi thường rất dễ giải quyết, chỉ cần không bị đánh thế nào cũng dễ nói chuyện.
“Tôi biết tôi sai rồi, đánh anh vợ của cậu là tôi không đúng, tôi bồi thường tiền, anh nói bồi thương bao nhiêu thì bồi thường bấy nhiêu, tôi tuyệt đối không nói hai lời.”
“Bồi thường tiền? Anh vợ tôi không thiếu tiền, anh có thể có chút thành ý được không, nếu như không có thành ý, tôi chỉ có thể tìm anh Đào của cậu để nói chuyện.”
Lý Phàm nhìn Hoa Tử với ánh mắt trêu đùa, Hoa Tử cảm thấy mình đang bị chơi, khuôn mặt tức giận đến mức thành màu gan heo.
“Cậu đang gây chuyện đúng không, bồi thường tiền cậu không muốn, cậu muốn ông đây phải làm sao? Lẽ nào khiến ông đây quỳ xuống!”
“Quỳ xuống cũng được, hay là anh quỳ xuống đập đầu với anh vợ tôi ba cái, sau đó tát một trăm cái là được rồi.”
Trong mắt Hoa Tử muốn phun ra lửa, yêu cầu mà Lý Phàm đưa ra khiến Hoa Tử cảm thấy bị sỉ nhục.
“Xem ra anh không muốn xin lỗi tôi, vậy thì không cần xin lỗi nữa, đây là làm nhục người của tôi!”
“Ông đây liều mạng với mày!” Hoa Tử tức giận hét lên, đồng thời xuất quyền, hung hăng đấm vào má Lý Phàm.
Cho dù có đánh được Lý Phàm hay không, Hoa Tử dù sao cũng phải chiến đấu vì tôn nghiêm.
Lý Phàm lắc đầu, tùy tiện vung nắm tay, đánh ngược lại lên mặt Hoa Tử.
Chát chát chát.
Thuận tay tát ngược tay tát, tay phải của Lý Phàm không ngừng tát lên mặt Hoa Tử, đầu của Hoa Tử lắc trái lắc phải, giống như cái trống lắc.
Sau khi liên hoàn tát kết thúc, cả người Hoa Tử đều trở nên choáng váng, xiêu vẹo dựa vào tường mới có thể chống đỡ được để không ngã xuống.
“Cậu, cậu, phụt!”
Trong miệng Hoa Tử nôn ra một ngụm máu, lảo đảo chạy ra khỏi phòng bao.