Lý Phàm đi đến quan nhân đường gọi mấy món chính xa hoa, sau khi đóng gói thì mang vào trong xe.
Khang Văn Hân cười nhìn Lý Phàm: “Sư phụ, sư phụ trở về như thế này có thể ăn nói được không?”
“Có cái gì mà không nói được chứ, cũng chỉ là lừa gạt cô nhóc Trần Hiểu Đồng đó mà thôi.”
Lý Phàm tùy ý nói.
Đối với Trần Hiểu Đồng cũng chỉ là chuyện lừa gạt một chút, còn nhiều hơn nữa thì có lẽ sẽ phạm sai lầm.
Khang Văn Hân lái xe đưa Lý Phàm trở về, lúc Lý Phàm bước xuống xe còn kêu Khang Văn Hân tối nay bảy giờ tới đón mình.
Buổi tối cũng phải đến núi Tiên Đài một chuyến, dùng Thompson để trao đổi Sở Phương Thành, đây chính là chuyện cần thiết phải làm.
Thật ra thì chuyện trao đổi Lý Phàm có đi hay không cũng được, nhưng mà Lý Phàm muốn thâm nhập vào để hiểu rõ người sau lưng Thompson, cho nên quyết định vẫn đi theo xem một chút.
Vào thời điểm bọn họ không yên tâm về thực lực của bọn người Sở Trung Thiên, nếu như bọn người Sở Trung Thiên bị người khác tiêu diệt, vậy thì coi như xong rồi.
Lý Phàm mang theo thức ăn về đến nhà, Trần Hiểu Đồng phồng má thở phì phò trừng mắt nhìn Lý Phàm.
“Chị Họa Y, chị nhìn một chút đi kìa, anh Lý Phàm chính là một tên lừa gạt đó, nói dễ nghe như vậy, mang thức ăn ngon cho người ta, kết quả thì sao. Hừ hừ.”
Cố Họa Y cười cười ôm Trần Hiểu Đồng, an ủi nói: “Có đồ ăn là được rồi, bắt bẻ nhiều như vậy làm cái gì?”
“Mấy chuyện em nói là bắt bẻ đó hả, rõ ràng là anh ấy không giữ chữ tín, hơn nữa anh ấy còn trốn chúng ta đi ra ngoài, ai biết được đi làm cái gì.”
Trần Hiểu Đồng đảo mắt nói.
Lý Phàm im lặng nhìn Trần Hiểu Đồng, cái cô nhóc này không phải là yêu tinh chuyển thế đó là.
“Đến quan nhân đường mua đồ ăn, đều làm những món ngon nhất, có phật nhảy tường, cháo hải sâm, tranh thủ ăn nhân lúc còn nóng đi.”
Lý Phàm đặt đồ ăn lên trên bàn rồi mở ra, hương thơm lập tức lan tỏa bốn phía.
Cổ họng Trần Hiểu Đồng nhấp nhô hai lần, đã không nhịn được mà muốn chảy nước miếng.
Hồi sáng này đến linh sơn tự với Cố Họa Y đã hao không ít thể lực của Trần Hiểu Đồng, trên đường về bụng đó kêu rột rột.
Nhưng mà hồi lúc nãy nói nhảm nhiều như vậy, làm cho lúc này Trần Hiểu Đồng không có ý trực tiếp ăn, chỉ có thể cố nén cảm giác đói bụng ở trong lòng.
Lý Phàm lấy đũa ra gấp một miếng hải sâm, nở nụ cười đưa đến bên miệng Cố Họa Y.
“Vợ, há miệng ra nào.”
Trên mặt Cố Họa Y lộ ra nụ cười hạnh phúc, nhẹ nhàng hé mở đôi môi anh đào.
Miếng hải sâm được chiếc lưỡi thơm tho của Cố Họa Y cuốn lấy liền tiến vào trong miệng, Lý Phàm nhìn thấy mà thèm nhỏ dãi, thật sự muốn hôn một cái.
Có điều là có bóng đèn Trần Hiểu Đồng đang ở đây, Lý Phàm cũng chỉ có thể kiềm chế lại.
Nhìn bộ dạng hạnh phúc ngọt ngào của Lý Phàm và Cố Họa Y, trong lòng của Trần Hiểu Đồng điên cuồng phóng thích vị chua, cả người đều chua đến nỗi muốn chảy nước mắt.
“Tại sao lại không đút em, em thật là bi thảm.”
Trần Hiểu Đồng oán trách nói.
Lý Phàm trợn mắt nhìn Trần Hiểu Đồng: “Cô lớn bao nhiêu rồi hả, còn kêu người ta đút cho cô ăn, cô tự cầm đũa ăn đi.”
“Hừ, anh thật là đáng ghét.”
Cố Họa Y cầm đũa chia cho Trần Hiểu Đồng một đôi, vừa cười vừa nói: “Được rồi, tự ăn phần của mình đi, có một câu nói cổ xưa là tự mình động thủ cơm no áo ấm, chúng ta đều tự mình ăn là được rồi.”
Trần Hiểu Đồng nhận lấy đũa, dùng sức trừng mắt nhìn Lý Phàm một chút rồi sau đó mới bắt đầu ăn.
Lúc ba người Lý Phàm đang dùng cơm vui vẻ, Khang Vĩnh Kiền lại than thở hết cả buổi trưa.
Nhìn phần cơm tiêu chuẩn cho bệnh nhân của bệnh viện được đặt ở trong tay, Khang Vĩnh Kiền ăn hai muỗng đã cảm thấy khó nuốt trôi.
Một người đàn ông cao lớn nhìn Khang Vĩnh Kiền, cười lạnh nói: “Họ Khang kia, chú còn tưởng rằng chú còn là ông chủ nhà họ Khang nữa hả, chú ăn nhanh lên đi, nếu như hôm nay chú không ăn cơm thì cứ đợi đến lúc bị đánh gãy cái chân chó này.”
“Tôi, tôi thật sự là ăn không trôi, Hồng sư huynh, anh có thể cho tôi ra ngoài ăn một bữa được không?”
Khang Vĩnh Kiền đáng thương nói.
Cơm của nhà ăn bệnh viện cho bệnh nhân đều là thiếu dầu thiếu muối, mặc dù khỏe mạnh nhưng mà mới bắt đầu ăn thì thật sự anh không nổi.
Khang Vĩnh Kiền là dạng ngày nào cũng ăn ngon uống say cả miệng, căn bản không chấp nhận được cơm nước như thế này.
Hồng sư huynh cười lạnh nói: “Haha, chú còn muốn ra ngoài nữa hả, hồi sáng này chuyện chú lén lút đi ra ngoài chúng tôi vẫn còn chưa tính sổ với chú đâu, chú biết là chú liên lụy làm ông đây thảm biết bao nhiêu không hả, bị đại sư huynh mắng cho một trận xối hết cả đầu.”
“Vậy để tôi gọi thức ăn ngoài được không, tôi gọi thức ăn ngon hai chúng ta cùng nhau ăn.”
Khang Vĩnh Kiền lấy lòng nói.
Buổi sáng sau khi gặp Lý Phàm trở về, Khang Vĩnh Kiền liền bị bắt lại để thẩm tra, nhưng mà Khang Vĩnh Kiền đã nói dối lấp liếm để qua đi.
Có điều là mặc dù bây giờ đã lừa gạt được rồi, nhưng mà lại tăng cường giám sát ông ta, vị Hồng sư huynh ngày chính là người được phái tới để quan sát ông ta 24/24 tiếng đồng hồ.
“Con mẹ nó đừng có nằm mơ nữa, còn gọi thức ăn ngoài nữa hả? Nếu như chú không ăn thì một lát nữa chú cứ đợi ăn giày của ông đây đi.”
Hồng sư huynh hung dữ nói.
Khang Vĩnh Kiền lập tức không còn mong ước gì nữa, không còn dám có suy nghĩ gì khác, cho dù có khó ăn thì cũng phải ăn.
Cúi đầu dùng sức ăn cơm, Khang Vĩnh Kiền lấy một loại tư thái cuồng dã ăn cơm sạch sẽ.
“Tôi ăn xong rồi, Hồng sư huynh, đầu đuôi câu chuyện xảy ra như thế nào anh cũng biết mà, tôi thật sự oan uổng.”
Sau khi Khang Vĩnh Kiền ăn xong thì lại bắt đầu kêu ca năn nỉ.
Hồng sư huynh cuối đầu xuống ăn một miếng thịt giò được mua ở bên ngoài, ngoài cười nhưng trong không cười, lên tiếng nói: “Có oan uổng hay không có còn quan trọng không hả? Nếu như chú thức thời thì chú nhanh chóng móc tiền ra đi, bỏ tiền đúng chỗ lập tức sẽ để cho chú đi.”
“Số tiền đại sư huynh muốn cũng nhiều quá, tôi đây cũng chỉ là có lòng tốt thôi mà, dù xảy ra một vài chuyện ngoài ý muốn, có lẽ cũng, có lẽ cũng không phải là trách nhiệm của tôi.”
“Mẹ nó chứ, chú đừng có nói nhảm nữa, mấy trăm anh em chúng tôi cũng kêu chú lấy ra có ba nghìn tỷ mà thôi, một người chỉ được có mấy chục triệu, vậy đã đủ tiện nghi cho chú rồi.”
Sắc mặt của Khang Vĩnh Kiền hoàn toàn trắng bệch, mặc dù nhà họ Khang là một gia tộc có tiền nhưng mà người trong gia tộc cũng nhiều chứ, tiền được phân chia đến tay của Khang Vĩnh Kiền chẳng có bao nhiêu.
Bây giờ tính toán đâu ra đấy, trên tay cũng Khang Vĩnh Kiền cũng chỉ có khoảng vài trăm tỷ mà thôi, tiền mặt cũng chỉ có khoảng tám chín chục tỷ.
Không nói tới chuyện ba nghìn tỷ là một chuyện trên trời đối với Khang Vĩnh Kiền, cho dù là nhà họ Khang có muốn bỏ ra ba nghìn tỷ thì cũng phải dự tính trước vài ngày.
“Cho dù có chặt xác tôi ra đi bán thì cũng chẳng bán được ba nghìn tỷ đầu.”
Khang Vĩnh Kiền đau khổ nói.
“Ha ha, sản nghiệp của nhà họ Khang các người lại lớn, ba nghìn tỷ đối với các người mà nói là cái thá gì chứ, chú cũng đừng có khóc than ở đây nữa, sớm lấy tiền rồi về nhà mà hưởng thụ đi, nếu như không đưa tiền thì chú cứ đợi mà chịu khổ.”
Sau khi Hồng sư huynh nói xong thì cầm cái giò heo vui sướng bắt đầu ăn, căn bản cũng không thèm phản ứng Khang Vĩnh Kiền.
Khang Vĩnh Kiền bất đắc dĩ thở dài, cảm thấy khoảng thời gian này không có cách nào sống được nữa, nhất định phải nhanh chóng nghĩ biện pháp thoát khỏi biển khổ mới được.
“Tôi muốn gặp đại sư huynh, tôi muốn nói chuyện với đại sư huynh.”
“Đại sư huynh còn đang bận, chuyện báo thù cho sư phụ mới là chuyện quan trọng nhất, chuyện của chú chỉ là chuyện ngoài lề mà thôi, thành thành thật thật mà chờ đợi đi.”
Khang Vĩnh Kiền bướng bỉnh nói: “Bây giờ tôi cứ muốn gặp đại sư huynh đó.”