Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 509: Chương 509: Ngả bài




Ở trong tập đoàn Họa Vân Y quan sát một vòng, Lý Phàm vốn định dẫn Cố Họa Y đi gặp người phụ trách hiện tại của tập đoàn nhưng bị Cố Họa Y ngăn lại.

Cố Họa Y muốn đến khi chính thức nhậm chức mới gặp mặt người phụ trách tập đoàn Họa Vân Y.

Cố Họa Y muốn chuẩn bị thêm một chút, vì khi gặp mặt tầng lớp lãnh đạo hiện tại của tập đoàn Họa Vân Y chắc chắn phải bàn bạc về sự phát triển của công ty.

Để bàn được về sự phát triển, quy hoạch phát triển tương lai, phương hướng sản nghiệp,… v.v thì đều cần tiến hành chuẩn bị chu đáo.

Đây là tập đoàn Lý Phàm giới thiệu cho mình, là công ty có giá trị mấy chục nghìn tỷ, nên Cố Họa Y muốn chuẩn bị hoàn tất mới đến làm chủ nơi này.

Khang Văn Hân lái xe đến dưới nhà Cố Họa Y, khi Lý Phàm sắp xuống xe, anh ta nói: “Sư phụ, bảy giờ tôi tới đón anh, tối nay còn phải tiếp tục dạy tôi tập lái xe đấy.”

“Buổi tối cậu đến gọi điện thoại cho tôi là được.”

Lý Phàm ra dấu OK với Khang Văn Hân.

Khang Văn Hân đưa mắt nhìn ba người Lý Phàm tiến vào cửa tòa nhà, sau đó mới lái xe lao vụt đi.

Ba người Lý Phàm trở về nhà, khi đi vào phòng khách, nhìn thấy Cố Thiệu Huy mặt mũi u ám ngồi trên ghế sô pha.

“Họa Y, tài khoản của ba nhận được số tiền ba tỷ, đây là có chuyện gì?”

Cố Thiệu Huy nhìn chằm chằm Cố Họa Y hỏi.

“Dạ, con đã bán cổ phần thuộc quyền sở hữu của nhà chúng ta cho bác cả rồi.”

Cố Họa Y cúi thấp đầu, giống như cô gái nhỏ đã làm sai chuyện.

“Làm càn! Ai cho con bán?”

Cố Thiệu Huy phẫn nộ gầm thét, giống như vua sư tử đang tức giận.

Cố Họa Y bị dọa khẽ run rẩy, suýt chút nữa thì bị dọa cho khóc lên.

Lý Phàm nhíu mày, đi lên trước mặt Cố Họa Y che chở cô ở phía sau: “Ba, chuyện này không trách Họa Y.”

“Không trách nó? Cổ phần của tôi đều bị bán hết rồi, cậu nói tôi còn mặt mũi nào làm con cháu nhà họ Cố nữa?”

“Ba, ba không phải không biết thái độ của bác cả và chú Ba, cổ phần trong tay nhà chúng ta sớm muộn cũng không giữ được.”

Lý Phàm nói thẳng.

Cố Họa Y kéo cánh tay Lý Phàm lại, thấp giọng nói: “Anh đừng nói thẳng như vậy, lại kích động ba em.”

Cố Họa Y vẫn lo lắng Cố Thiệu Huy không chịu được kích thích, ngộ nhỡ cảm xúc quá khích động, nếu thật xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì sẽ rất nghiêm trọng.

Cố Thiệu Huy trở nên trầm mặc, tay run rẩy cầm lấy hộp thuốc lá trên bàn, lấy ra một điếu thuốc đặt vào miệng.

Nhưng vì tay Cố Thiệu Huy quá run rẩy, nên dù bật bật lửa mấy lần mà không lần nào bật được.

Lý Phàm đi lên trước, móc bật lửa trong túi ra bật lên, giúp Cố Thiệu Huy châm thuốc.

“Ba, bây giờ ông nội còn khoẻ mạnh, nên tạm thời có lẽ mấy người bác cả sẽ không trở mặt, nhưng ông nội cũng không thể sống lâu muôn tuổi, chờ đến khi ông nội mất đi, mấy người bác cả chắc chắn sẽ gây sự, lúc đó không những không còn là người thân nữa mà trực tiếp biến thành kẻ thù.”

Cố Thiệu Huy trợn trừng mắt nhìn Lý Phàm, muốn quát lớn Lý Phàm hai câu, nhưng mà lại không biết nên quát lớn cái gì.

Dù lời Lý Phàm không xuôi tai, nhưng đó cũng là tình hình thực tế.

“Haiz!”

Cố Thiệu Huy liên tiếp thở dài, cúi đầu xuống dùng sức phun khói lên.

Nhìn thấy ánh mắt bi thương của Cố Thiệu Huy, trong lòng Cố Họa Y vô cùng khó chịu, bước nhanh đến ngồi xuống bên cạnh Cố Thiệu Huy, bắt lấy cánh tay Cố Thiệu Huy.

“Ba, ba đừng đau lòng, cầm những cổ phần đó, đến cuối cùng sẽ ầm ĩ khiến mọi người đều không thoải mái, đau dài không bằng đau ngắn.”

“Ba hiểu, nhưng đó là cổ phần nhà họ Cố chúng ta mà. Ba là con cháu nhà họ Cố, bọn họ dựa vào cái gì mà nhất định phải cướp đi cổ phần của ba, không có cổ phần, e là con cũng không thể tiếp tục làm ở công ty, sau này nhà chúng ta ăn gì uống gì, Xuyến Xuyến đi học thì làm thế nào?”

Ba tỷ có được từ việc chuyển nhượng cổ phần căn bản không là gì với chi tiêu hàng ngày của nhà họ Cố.

Dù cả nhà có bớt ăn bớt mặc thì một tháng cũng phải chi tiêu hết mấy triệu, hơn nữa sau này Xuyến Xuyến đi học, phải đi học thêm các loại, vô cùng tốn kém, ba tỷ cũng không thể sống qua ba năm năm.

“Ba, ba đừng lo lắng những thứ này, Họa Y đã tìm được công việc mới rồi.”

Lý Phàm vừa cười vừa nói.

“Công việc mới? Họa Y tìm được công việc mới rồi à?”

Cố Thiệu Huy nghi ngờ nhìn về phía Cố Họa Y: “Công việc bây giờ khó tìm như vậy, con cũng đừng tùy tiện tìm công việc khiến bản thân uất ức nhé.”

“Không hề uất ức, có tập đoàn lớn mời con làm tổng giám đốc.”

Cố Họa Y nói, nhìn Lý Phàm thật sâu một chút.

Lý Phàm cười ngây ngô, cảm thấy trong lòng tràn đầy hạnh phúc.

“Mời con làm tổng giám đốc? Con cũng đừng nói đùa với ba, đừng nói tổng giám đốc công ty lớn công ty lớn, ngay công ty ổn một chút ở Hán Thành, thuê tổng giám đốc cũng phải tìm tiến sĩ thạc sĩ, con chỉ là một sinh viên chưa tốt nghiệp, làm quản lí chi nhánh cũng quá sức.”

Cố Thiệu Huy nói chính là tình hình thực tế, hiện nay tổng giám đốc công ty lớn không chỉ phải có thực lực còn phải có mối quan hệ, căn bản không phải chuyện Cố Họa Y có thể làm.

“Chắc ba cũng biệt tập đoàn Họa Vân Y, con sẽ đi tập đoàn Họa Vân Y làm tổng giám đốc, hai ngày nữa sẽ đi nhậm chức.”

“Tập đoàn Họa Vân Y do ông trùm Lý thần bí trong truyền thuyết đó đầu tư phải không?”

Ánh mắt Cố Thiệu Huy sáng lên, sau đó ánh mắt tràn đầy nghi hoặc, nghĩ đến những tin đồn trước kia.

“Họa Y, không phải con và ông Trùm Lý thần bí đó…”

Cố Thiệu Huy còn chưa nói hết, liếc nhìn Lý Phàm, Cố Thiệu Huy lập tức nuốt nửa câu nói sau trở vào.

“Ba, ba nghĩ gì thế? Con có thể là người như vậy sao?”

“Ha ha, không thể không thể, con gái ba sao có thể là người như vậy, chắc chắn không phải.”

Cố Thiệu Huy lúng túng vừa cười vừa nói.

“Công việc này chính là do Lý Phàm giới thiệu giúp đấy ạ, ba cũng đừng nghĩ lung tung, trước đó con cũng không quen biết ông trùm Lý thần bí nào.”

Cố Họa Y giải thích, tránh để ba mình suy đoán lung tung.

Cố Thiệu Huy gãi đầu một cái, cũng không dám tiếp tục gặng hỏi chi tiết, chỉ cần xác định là thật là được rồi.

“Vậy là tốt rồi, con hãy chăm chỉ làm việc ở đó, tạo ra chút thành tích, để bác cả và chú Ba của con hối hận nhé.”

Cố Thiệu Huy vẫn thầm có chút oán hận Cố Thiệu Dũng và Cố Thiệu Phong, cho nên muốn để Cố Họa Y tranh đấu một phen.

“Ba, ba cứ yên tâm đi, con chắc chắn sẽ cố gắng hết sức.”

Cố Họa Y siết nắm đấm, dáng vẻ đầy quyết tâm.

Cố Thiệu Huy tán gẫu với Cố Họa Y mấy câu, sau đó cầm điện thoại di động lên gọi cho Cố Thiệu Dũng.

“Anh cả, tôi là Kiến Dân.”

“Chú Hai, chú có chuyện gì thế?”

Giọng điệu Cố Thiệu Dũng hơi mất kiên nhẫn.

“Tôi gọi để cảm ơn anh, cám ơn anh đã mua lại cổ phần của nhà chúng tôi, cám ơn anh đã để Họa Y rời khỏi công ty.”

Cố Thiệu Dũng nhướng mày, cảm thấy Cố Thiệu Huy cố ý gây chuyện.

“Ha ha, chú Hai, đó đều là do nó tự nguyện, cậu không được trách tôi.”

“Tôi không trách anh, tôi gọi cuộc điện thoại này để cảm ơn anh, nếu không phải anh để Họa Y rời đi thì con bé cũng không có cơ hội trở thành tổng giám đốc tập đoàn Họa Vân Y, ha ha ha.”

Cố Thiệu Huy khoe khoang nói.

“Cậu điên rồi à? Cái gì tổng giám đốc tập đoàn Họa Vân Y, tôi cúp đây.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.