Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 851: Chương 851: Nụ cười vô hại với con người và động vật




Lý Phàm liếc nhìn xung quanh trong căn phòng, anh chú ý đến trên cánh tay người đàn ông đang túm lấy Trúc Hoa Nguyệt có một hình xăm đầu sói, anh biết đây chính là kẻ thù giết ba mà Trúc Hoa Nguyệt đang tìm.

Trúc Hoa Nguyệt rất yếu, mí mắt vẫn luôn đánh nhau, dáng vẻ rất buồn ngủ, Lý Phàm không khó để nhìn ra Trúc Hoa Nguyệt đã trúng chiêu.

Sau khi tất cả mọi người bị dọa, lúc này bọn họ mới phản ứng lại, đều lộ ra ánh mắt lạnh lùng nhìn Lý Phàm đột nhiên xuất hiện, bọn họ vẫn nghĩ là cảnh sát đột nhiên xông vào, hoặc là một đại lão bang đảng.

Kết quả ai mà ngờ được, chỉ có mình Lý Phàm.

Sau khi nhìn thấy kết quả này, tất cả mọi người đều khịt mũi coi thường, đều không đặt Lý Phàm vào mắt, chẳng qua chỉ là một người bình thường mà thôi.

Sau khi Trúc Hoa Nguyệt nhìn thấy Lý Phàm, cô ta lập tức lấy lại tinh thần, cố gắng không thể mình ngất đi, cô ta yếu ớt nói: “Anh ta cho tôi dùng bột mê cốt, bây giờ cả người tôi không thể cử động.”

Sau khi Lý Phàm nhìn thấy Trúc Hoa Nguyệt không thể cử động được, anh đã biết công dụng của bột mê cốt này rất mạnh.

Khuôn mặt gười đàn ông có hình xăm đầu sói mang theo nụ cười khẩy nhìn Lý Phàm, lạnh lùng nói với Lý Phàm: “Tiểu Tử, đây không phải là nơi mà cậu nên xuất hiện.”

“Giao thuốc giải ra, thả người ra.” Lý Phàm thờ ơ nói.

Sau khi người đàn ông có hình xăm đầu sói nghe thấy lời nói của Lý Phàm, anh ta lập tức để lộ ra một nụ cười khinh bỉ, nói: “Cậu nghĩ cậu là ai, cậu bảo tôi làm gì thì tôi phải làm như vậy sao?”

Anh ta xem thường liếc nhìn Lý Phàm, anh ta là người có danh tiếng nhất định, bảo anh ta thả người là thả người, điều này sao có thể chứ? Đây không phải là khiến anh ta rất mất mặt sao.

Người đàn ông có hình xăm đầu sói nhìn Lý Phàm giống như đang nhìn một thằng ngốc, khẽ cười với Lý Phàm: “Cậu muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân, vậy cũng phải xem cậu có cái dũng khí kia không, các em, lên! Đánh chết thằng này cho ta!”

Đám đàn em ở bên cạnh người đàn ông có hình xăm đầu sói bắt đầu từng bước từng bước đi đến gần Lý Phàm, trên mặt dần xuất hiện một nụ cười dữ tợn, giống như đang nhìn một thú săn, ánh mắt tràn đầy sự ác liệt.

Lý Phàm không hề sợ hãi, bóng dáng khẽ động, tốc độ rất nhanh, khiến người khác không thể bắt được, người đàn ông có hình xăm đầu sói và những người khác đều nhìn đến mức há hốc mồm, bóng dáng của đối phương giống như ma quỷ, bọn họ không có cách nào nhìn rõ Lý Phàm đang ở đâu.

Những tên tiểu đệ kia ngây người bất động đứng ở đó, đều muốn đợi Lý Phàm dừng lại rồi ra tay, Lý Phàm cũng không ngốc, anh không nhàn rỗi, vừa di chuyển, vừa ra tay.

Rất nhanh, có không ít người nếm thử sự tấn công của Lý Phàm, đột nhiên có người bay ra ngoài.

Sau khi người đàn ông có hình xăm đầu sói nhìn thấy, hít một hơi khí lạnh, có một linh cảm không tốt, anh ta theo bản năng lùi lại phía sau mấy bước, đút tay vào túi quần.

Không lâu sau, thuộc hạ của người đàn ông có hình xăm đầu sói đều bị Lý Phàm đánh ngã, những tên thuộc hạ kia đến sau khi bị đánh ngã cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.

Bọn họ đều cảm thấy không thể tin được, lúc này bọn họ không còn sự ngông cuồng lúc trước, mà là khuôn mặt tràn đầy sự sợ hãi nhìn Lý Phàm, nằm bò trên mặt đất bắt đầu giả chết.

Mà lúc Lý Phàm đi đến, người đàn ông có hình xăm đầu sói nghiến răng, đột nhiên rút ra một khẩu súng lục, bóp cò, Lý Phàm nhẹ nhàng nghiêng đầu, viên đạn xoẹt qua, không hề làm anh bị thương.

Người đàn ông có hình xăm đầu sói vô cùng ngạc nhiên, lần đầu tiên anh ta thấy có người tránh được đạn, phải biết là tốc độ của viên đạn được bắn ra gần như không thể nắm bắt bằng mắt thường, có thể nói là một chuyện trong chớp mắt.

Mà Lý Phàm, lại vô cùng nhẹ nhàng né được, năng lực phản ứng này hoàn toàn vượt qua năng lực của người bình thường.

Trúc Hoa Nguyệt càng nhìn càng có tinh thần, cơn buồn ngủ cũng giảm đi không ít, dường như cô ta đang xem một bộ phim bom tấn, mà Lý Phàm chính là nam chính trong bộ phim.

Người đàn ông có hình xăm đầu sói nhìn thấy Lý Phàm cách ngày càng gần, anh ta đột nhiên sững sờ, hoàn toàn không biết nên làm như thế nào.

“Cái kia, bây giờ tôi sẽ giao thuốc giải ra.” Người đàn ông có hình xăm đầu sói sau vài giây không theo kịp, vội vàng lấy thuốc giải từ trong túi ra đặt lên bàn, đồng thời cũng cởi trói cho Trúc Hoa Nguyệt.

Lý Phàm không lập tức cho Trúc Hoa Nguyệt uống thuốc giải, để tránh thứ đối phương lấy ra là thuốc độc, Lý Phàm quyết định để đối phương thử trước.

Người đàn ông có hình xăm đầu sói vì để chứng minh, chỉ có thể uống, dù sao thuốc giải này cũng không có bất kỳ tác dụng phụ nào.

Lý Phàm vừa nhìn thời gian, vừa chú ý đến sự biến hóa về sắc mặt của người đàn ông có hình xăm đầu sói, sau khi anh thấy người đàn ông đầu sói không có chút thay đổi nào, anh đã biết được đây thật sự là thuốc giải.

Người đàn ông có hình xăm cười nói: “Cậu nhìn đi, bây giờ tôi không hề bị làm sao, đây thật sự là thuốc giải.”

Lúc này Lý Phàm mới cho Trúc Hoa Nguyệt uống, đồng thời đưa cho trúc Hoa Nguyệt một chai nước, đối phương tự mình uống, rất nhanh, ánh mắt vô hồn của Trúc Hoa Nguyệt lúc trước đã khôi phục lại bình thường, cũng không còn dáng vẻ buồn ngủ lúc trước.

Trúc Hoa Nguyệt cử động tay chân đang khó chịu một chút, lập tức đứng dậy, đột nhiên từ trong quần áo lấy ra một lọ thuốc màu xanh, cưỡng ép đổ vào người đàn ông có hình xăm đầu sói.

Lúc đầu người đàn ông có hình xăm đầu sói mơ màng, cái này cũng quá bất ngờ, anh ta nhất thời chưa phản ứng lại, sau khi uống xong, anh ta mới đẩy Trúc Hoa Nguyệt ra, khuôn mặt khó chịu, ho nói: “Cô cho tôi uống cái gì.”

“Mấy ngày nữa anh sẽ biết, dù sao kết quả chính là cả người anh thối rữa, sâu độc từ trong người anh bò ra.” Trúc Hoa Nguyệt khẽ cười.

Người đàn ông có hình xăm đầu sói hít một hơi khí lạnh, Trúc Hoa Nguyệt dùng giọng điệu dịu dàng để miêu tả sự việc đáng sợ nhất, khiến anh ta suýt nữa bị dọa đến mức ngất đi.

Chỉ là nghĩ đến cảnh tượng kia, anh ta không khỏi sợ hãi, anh ta vội vàng cầu xin Trúc Hoa Nguyệt, hi vọng đối phương tha cho anh ta một mạng.

Trúc Hoa Nguyệt khuôn mặt vô cảm nhìn người đàn ông có hình xăm đầu sói, không có bất kỳ sự đồng cảm nào, đối phương không chỉ giết chết ba của cô ta, hơn nữa lúc nãy, cô ta suýt nữa bị đối phương chiếm tiện nghi.

Đối phó với những người như vậy, cô ta không muốn có bất kỳ sự lương thiện, nương tay nào.

Ngược lại người đàn ông có hình xăm đầu sói cho rằng không công bằng nói: “Cô không thể nhắm vào tôi như vậy, mặc dù là tôi để cô làm, nhưng tôi cũng bị người khác sai khiến.”

Trúc Hoa Nguyệt cau mày, liếc nhìn người đàn ông có hình xăm đầu sói, khuôn mặt lạnh lùng nói: “Là ai bảo anh làm như vậy.”

“Tôi nói rồi, cô sẽ đưa thuốc giải cho tôi sao?” Người đàn ông có hình xăm đầu sói không nhịn được hỏi.

Trúc Hoa Nguyệt khẽ cười nói: “Đương nhiên là có thể.”

Sau khi Lý Phàm nhìn thấy sự xảo quyệt trong mắt của Trúc Hoa Nguyệt, anh biết đây là kế hoãn binh của Trúc Hoa Nguyệt, anh không vạch trần.

Sau khi người đàn ông có hình xăm đầu sói nhìn thấy nụ cười xán lạn vô hại của Trúc Hoa Nguyệt, theo bản năng tin tưởng, lúc này mới bán đứng cấp trên của mình.

“Là anh mặt sẹo bảo tôi làm, anh ấy nói sau khi việc thành công sẽ trả tôi thù lao 3 tỷ, tôi mới đồng ý làm.” Người đàn ông có hình xăm đầu sói vội vàng nói.

Trúc Hoa Nguyệt tiếp tục truy hỏi: “Bây giờ anh ta đang ở đâu?”

“Có lẽ anh ấy vẫn đang ở Huy Hoàng KTV.” Người đàn ông có hình xăm đầu sói trả lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.