Thiếu Chủ Bí Mật

Chương 850: Chương 850: Trúng chiêu




Lý Phàm với tư cách là người từng trải, không nhịn được mà nói với Trúc Hoa Nguyệt: “Nhưng tôi hỉ vọng cô vẫn nên bình tĩnh một chút, suy nghĩ kỹ rồi hãy làm.”

Anh biết Trúc Hoa Nguyệt có chút bản lĩnh, cộng thêm có cổ thuật, nhưng đối phương chưa chắc có thể đối phó được với người có dã tâm nham hiểm.

“Yên tâm đi, tôi có cách đối phó.” Trúc Hoa Nguyệt vỗ ngực nói.

Lý Phàm cười: “Tôi tin tưởng cô.”

Anh cũng không quan tâm quá nhiều, anh tin Trúc Hoa Nguyệt sẽ cần trọng.

Trúc Hoa Nguyệt lập tức bắt đầu hành động, Lý Phàm không ngăn cản, chuyện báo thù, hãy để một mình đối phương đi làm.

Mặc dù Cố Họa Y rất nghi hoặc, cô hỏi theo bản năng: “Chuyện gì vậy? Cô ấy muốn làm gì?”

Lý Phàm cười: “Không có gì, cô ấy chỉ đi dạo thôi, em bị sốt sao? Sao mặt lại đỏ như vậy, có cần anh tiêm cho em không?”

Sau khi Cố Họa Y nghe thấy, đột nhiên khuôn mặt đỏ lên, trợn mắt, ngượng ngùng nói: “Đã là lúc nào rồi, anh còn có tâm trạng đùa như vậy.”

Từ sau khi nguy cơ cổ phiếu của tập đoàn Họa Vân Y được giải quyết, các thế lực đều bắt đầu hành động.

Cố Thiệu Dũng và Cố Thiệu Phong cho rằng tập đoàn Họa Y Vân xong đời rồi, dù sao tình thế lớn như vậy, sợ là rất khó chuyển mình, nhưng sau khi bọn họ nhìn thấy tin tức về tập đoàn Họa Vân Y nói khủng hoảng đã được giải quyết, hai người bọn họ vui buồn lẫn lộn.

Vui là ít nhất công ty nhà họ Cố sẽ không có trở ngại gì lớn, điều khiến bọn họ buồn rầu chính là Cố Họa Y lại một lần nữa vượt qua được.

Nhưng kết quả như vậy khiến tâm trạng của bọn họ hết sức phức tạp, nếu như Có Họa Y bị người khác nhắm vào, đối với bọn họ mà nói rất bắt lợi.

Bắt luận là bên nào, mu bàn tay lòng bàn tay đều là một miếng thịt.

Lúc này ở trên sân thượng, sau khi Long Hậu nhìn thấy cảnh này, nụ cười trên khuôn mặt vô cùng khoa trương, khuôn mặt bà ta lập tức tái mét, Trương Đức Võ thấy vậy, miệng cũng có thể nhét được một quả trứng gà.

Long Hậu không thể ngờ đến mình đã sắp đặt cục diện hoàn hảo như vậy, lại bị Lý Phàm dễ dàng hóa giải, bà ta cho rằng như vậy có thể khiến Lý Phàm sụp đỗ không ngượng được, thậm chí thắng Lý Phàm một nước.

Ai dè, cuối cùng vẫn để Lý Phàm thắng, bà ta không khỏi nghĩ đến một câu, Chu Lang diệu kế bình thiên hạ, đã mắt phu nhân còn thiệt quân.

Mặc dù bà ta không phải là Chu Lang, nhưng đã mắt phu nhân còn thiệt quân là thật.

Trương Đức Võ rất nhanh đã phản ứng lại, lựa ý hùa theo bầu không khí này mắng: “Cái này sao có thể chứ.”

Long Hậu nhìn Trương Đức Võ giống như nhìn một tên ngốc, nói: “Không phải ông nói chiêu này rất hữu dụng sao?”

Khóe miệng Trương Đức Võ khẽ giật, cái này liên quan gì đến ông ta, ông ta chỉ đưa ra chủ ý, thành hay bại không nằm trong dự đoán của ông ta.

Ông ta cũng cho rằng chuyện này sẽ thành công 100%, ai mà ngờ được kết quả không giống như ông ta tưởng tượng, ông ta gần như phát điên, ông ta cho rằng trong đó đã xảy ra vấn đề gì đó.

“Long Hậu, trước tiên bà đừng tức giận, tôi đi hỏi máy người kia một chút.” Trương Đức Võ thử quăng cái nồi cho những người khác, nói là, đối diện với sự chỉ trích vô cớ của Long Hậu, ông ta chỉ có thể âm thầm chịu đựng.

Vẻ mặt Long Hậu sa sầm, nói: “Bớt nói mấy lời vô dụng ở đây đi, bây giờ anh ta đã thắng rồi, tôi thua rồi.”

“Long Hậu, bà sẽ không thua, anh ta chỉ giành chiến thắng với cách biệt nhỏ thôi.” Lúc này Trương Đức Võ vẫn không quên nịnh nọt Long Hậu, đổi lại là trước đây, lời nịnh nọt này chắc chắn có hiệu quả.

Nhưng bây giờ, Long Hậu không không hề dao động, ngược lại lạnh lùng nhìn Trương Đức Võ.

Sau khi Trương Đức Võ cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng của Long Hậu, ông ta đột nhiên giật mình, theo bản năng chuồn đi.

Sau khi Sở Trung Thiên nhìn thấy nguy cơ của tập đoàn Họa Vân Y đã được giải quyết, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, bây giờ trong lòng ông ta rất băn khoăn, không biết rốt cuộc mình có làm đúng không.

Ông ta lo lắng một chiêu này của mình rõ ràng không nắm chắc phần thắng.

Đột nhiên, lúc này, ông ta nhận được một bức thư đe dọa, lúc ông ta nhìn thấy bức thư đe dọa này, trên trán ông ta đã chảy ra một tầng mồ hôi lạnh.

Ông ta ở Hán Thành có thể nói tay che nửa bầu trời, lại có người lặng lẽ gửi cho ông ta một bức thư đe dọa, đây là đang khiêu khích ông ta, cả Hán Thành này, người dám đối địch với ông ta, dường như có thể nói là đếm trên đầu ngón tay.

Sở Trung Thiên không khỏi tức giận, đồng thời ông ta cũng bình tĩnh lại, đối phương đã viết thư đe dọa, có nghĩa là thân phận của đối phương không hề đơn giản.

Sau khi ông ta nhìn thấy phần ký tên là Long Hậu, Sở Trung Thiên mới biết Long Hậu đã bắt đầu nhìn chằm chằm vào mình, sắc mặt Sở Trung Thiên sa sầm, do dự không biết có cần phải nói chuyện này với anh Lý không.

Lý Phàm vừa đi ra khỏi phòng ngủ, anh nằm trên sofa lười biếng xem tỉ vi, đột nhiên Trúc Hoa Nguyệt gọi điện thoại cho anh, sau khi anh nhận điện thoại của Trúc Hoa Nguyệt.

Lý Phàm không khỏi sững sờ, bởi vì Trúc Hoa Nguyệt ở bên trong dường như đang cầu cứu mình, Lý Phàm nhát thời không thể bình tĩnh, anh nhìn ra đối phương đang gặp nguy hiểm.

Anh day trán, anh biết đối phương chắc chắn đã trúng chiêu rồi, quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của anh.

“Trúng mê cốt của tôi, cả người cô có phải đã mềm nhữn, không thể cử động được?” Sau khi nghe thầy.

ngoài giọng nói của Trúc Hoa Nguyệt còn có tiếng cười xấu xa của một người đàn ông, Lý Phàm đã biết được sự nghiêm trọng của sự việc.

Lý Phàm bảo Hà Băng bắt đầu định vị vị trí của Trúc Hoa Nguyệt, Lý Phàm nói trước với Cố Y một tiếng, lúc này mới lao ra ngoài, anh nhanh chóng ngồi lên xe, lập tức bắt đầu nỗ máy, đạp ga, tiếng gầm rú vang lên, chiếc xe giống như tia chớp lao ra ngoài.

Anh cũng phần nào thông thuộc đường đi của Hán Thành, cũng biết có một con đường nhỏ, có thể lựa chọn đi đường tắt, anh cố gắng đi đường tắt, như này đối với anh mà nói cũng là một chuyện tốt.

Nhờ vào việc đi đường tắt mà Lý Phàm tiết kiệm được không ít thời gian, Lý Phàm bắt đầu điên cuồng tăng tốc, sau đó, cuối cùng anh cũng đến bơi mục đích.

Trúc Hoa Nguyệt cố gắng để cho bản thân duy trì sự thanh tỉnh, cố gắng duy trì đến khi Lý Phàm đến, chỉ cần Lý Phàm đến kịp, cô ta sẽ được cứu, cô ta lạnh lùng nhìn hình bóng mờ ảo trước mặt, giọng nói mang theo sự thù hận: “Đúng là đồ bỉ ổi.”

“Haha, nếu như tôi không bỉ ổi, sao có thể thành công chứ, người đẹp, đã đến lúc này rồi, cô nên ngoan ngoan theo tôi đi.”

Trong lòng Trúc Hoa Nguyệt vô cùng hối hận, cô ta hối hận không nghe theo lời nói của Lý Phàm, nếu như cô ta nghe lời của Lý Phàm, cũng sẽ không rơi vào bước đường ngày hôm nay.

Bởi vì cô ta quá liều lĩnh mới gặp phải tình huống này.

Xung quanh phát ra tiếng cười không đàng hoàng, sau khi bọn họ nhìn thấy dáng người lồi lõm của Trúc Hoa Nguyệt đều rung động, đây gần như là dáng người cấp độ mỹ nữ, đúng là cực phẩm, bọn họ bắt đầu chảy nước dãi, bọn họ không ngờ dáng người này lại hoàn mỹ như vậy.

“Quá hoàn mỹ rồi.” Tắt cả mọi người đều hít một hơi thật sâu, đều nóng lòng muốn bắt đầu động chân động tay.

Mà lúc này, Lý Phàm đã kịp thời đến, anh lập tức đạp cửa ra, khiến cho tất cả những người ở đó đều kinh hãi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.