Lý Phàm không định diễn kịch với cái tên hề này, đột nhiên anh kéo tay Cố Hoạ Y định rời đi.
Người đàn ông kia thấy thế thì cho rằng Lý Phàm sợ hãi nên mới dẫn người bỏ đi. Nghĩ tới đây anh ta càng thêm không chút kiêng kỵ.
Anh ta kết luận Lý Phàm sợ hãi, tuỳ ý cười to nói: “Ha ha, xem ra mày sợ rồi, tao biết ngay mày không có lá gan đó.”
Lý Phàm quay đầu nhìn thoáng qua, phảng phất như thể đang nhìn một kẻ ngốc. Người đàn ông vạm vỡ có một loại dự cảm xấu, ánh mắt của đối phương khiến trong lòng anh ta dâng lên một trận sợ hãi.
“Người này không đơn giản.” Nội tâm tên đàn ông cường tráng nghĩ như vậy, tuy nhiên suy nghĩ này vừa xuất hiện thì anh ta đã lắc đầu bỏ qua, nói không chừng đối phương chỉ đánh nhau lợi hại một chút mà thôi.
Tên đàn ông chặn đường Lý Phàm nói: “Thằng nhóc, muốn chạy trốn cũng không có cửa đâu. Mày đánh tao thì phải xin lỗi tao, hơn nữa còn phải lạy mà xin lỗi.”
Lý Phàm cũng tức tới mức bật cười, rõ ràng là đối phương trêu chọc anh trước, anh chỉ phòng vệ mà thôi. Đối phương lại bảo anh xin lỗi, đây là kiểu xin lỗi gì chứ? Đúng là quá mức làm khó người khác.
Tên đàn ông cường tráng kia cao ngạo hiên ngang ngẩng đầu, đàn em bên cạnh anh ta cũng ồn ào: “Nhanh xin lỗi đại ca của tụi tao, đại ca sẽ tha cho mày một mạng.”
Sau khi nghe Lý Phàm cũng mỉm cười, những người này thật đúng là mạnh miệng. Bảo anh nói xin lỗi?
Đây căn bản là chuyện không thể nào, anh tuyệt đối sẽ không xin lỗi.
Tên đàn ông cường tráng vươn tay đang định nói gì đó thì Lý Phàm trực tiếp bẻ ngón tay của anh ta khiến anh ta đau đến mức nước mắt cũng rơi xuống.
“Mày chờ đó, tao gọi điện thoại cho anh tao. Mày nhất định phải chết.” Người đàn ông cường tráng kia gầm nhẹ.
Lý Phàm lập tức thả đối phương ra, thản nhiên nói: “Hả? Vậy anh gọi đi.”
Tên đàn ông cường tráng sững người, anh ta cho rằng đối phương sẽ buông mình ra sau đó liên tục nhận sai, làm sao lại còn hy vọng anh ta gọi viện binh chứ? Anh ta nhìn thoáng qua Lý Phàm với vẻ cổ quái, hoài nghi không biết liệu đầu óc của đối phương có bình thường hay không.
Đàn em của anh ta nói: “Đại ca, em thấy chắc chắn là nó nghĩ anh nói giỡn, anh gọi điện thoại cho anh của anh đi, như vậy thì nó mới không cho rằng anh chỉ hù doạ.”
Nghe đến đó cũng thấy có lý, tên đàn ông cường tráng lại trở nên đắc ý: “Đây là mày tự nói đấy nhé.”
Tên đàn ông cường tráng quả quyết gọi điện thoại cho anh trai của mình.
“Anh, em bị người khác đánh, anh mau tới giúp xem lấy lại mặt mũi.”
“Lại còn có chuyện như vậy?”
“Đừng nói nhiều, anh mau tới giúp em là được.”
“Được, lát nữa anh qua.”
Anh trai tên đàn ông cường tráng cúp điện thoại, sau đó mới trở lại phòng làm việc của ông Võ nói: “Ông Võ, em trai tôi bị người ta đánh, tôi qua đó một chuyến.”
“Đi đi, hay là tôi giúp cậu một chút?” Ông Võ vô cùng săn sóc thuộc hạ, nghe vậy thì cười nói.
Anh trai tên đàn ông cường tráng thoáng cái đã quấn băng xung quanh quả đấm, gương mặt đắc ý: “Ông Võ, anh đang nói gì vậy? Tôi là trợ thủ đắc lực của anh, chẳng phải là dựa vào nắm đấm này sao?”
Ông Võ cười ha hả một tiếng, điều ông ta muốn chính là sự tự tin của đối phương, sau đó nói: “Được rồi, lát nữa cậu đem thư mời này đến khách sạn trên đường số 73 để đưa cho cậu Lý, khi đó tôi sẽ gọi điện thoại để anh ấy ra ngoài.”
“Được.” Anh trai tên đàn ông cường tráng nhận thư, cũng ghi nhớ địa chỉ khách sạn.
Anh ta nghĩ mình ghé chợ đêm rồi sau đó sẽ đến khách sạn trên đường 73, giải quyết chuyện của em trai trước đã.
Đột nhiên ông Võ gọi anh trai tên đàn ông cường tráng lại, nói một cách bình thản: “Lát nữa gặp cậu Lý, cậu phải khách sáo một chút, bình thường cậu ấy rất điệu thấp.”
Ông ta sợ thuộc hạ của mình sẽ lặp lại sai lầm tương tự, vì để tránh cho thuộc hạ mang đến phiền phức cho mình, ông ta không quên nhắc nhở một chút, nhằm đề phòng chuyện không may.
“Được.” Anh trai tên đàn ông cường tráng gật đầu, sau đó mới xuất phát đến chợt đêm.
Tên đàn ông cường tráng nghe nói anh trai mình đến thì trên mặt gần như viết đầy chữ kiêu ngạo. Anh ta đắc ý ngồi xuống băng ghế nhấc chân bắt chéo, cười khẩy nói với Lý Phàm: “Tao khuyên mày nên lập tức quỳ xuống xin lỗi tao ngay đi, còn không thì lúc anh tao tới, mày có xin lỗi cũng muộn rồi.”
Lý Phàm thì lại làm như cái gì cũng không nghe thấy, anh biết nếu đối phương chưa nhìn thấy quan tài thì chắc chắn sẽ chưa đổ lệ.
Tên đàn ông cường tráng thấy anh trai mình đến thì vội chạy tới: “Anh, cuối cùng cũng tới rồi.”
“Hừ, em lại chọc phải phiền phức gì đây?” Anh trai tên đàn ông cường tráng tức giận đẩy đối phương ra, nói với vẻ mặt ghét bỏ.
Lúc này anh ta mới chỉ về phía Lý Phàm nhỏ giọng nói: “Anh, chính là nó. Nó đã khi dễ em, thằng nhóc này đánh nhau rất lợi hại, một mình nó có thể đánh ngã mười người.”
“Thật à? Anh đang lo không có đối thủ đây.” Anh trai tên đàn ông cường tráng là một người cuồng chiến đấu, sau khi nghe đến đó anh ta liếm môi một cái theo bản năng, trong đầu cũng động ý niệm.
Tên đàn ông cường tráng không ngừng gật đầu, phảng phất như anh ta đã nhìn thấy cảnh tượng Lý Phàm bị anh trai mình đánh cho chết đi sống lại.
Anh trai tên đàn ông đốt một điếu thuốc, cười lạnh nói: “Anh đánh em trai tôi bị thương phải không?”
Lý Phàm cũng không phủ nhận: “Đúng, là anh ta trêu chọc tôi trước.”
“Tôi mặc kệ ai trêu chọc ai, thế nhưng anh đánh em trai tôi, tôi là người đầu tiên không đồng ý. Em trai tôi nói anh rất lợi hại, có muốn luyện quyền một chút không?” Anh trai tên đàn ông pha trò nói.
Lý Phàm đã sớm biết đối phương sẽ ra tay, đây chỉ là đang mượn cớ mà thôi, có chút đặc biệt. Tuy nhiên anh cũng đang ngứa tay, vừa rồi ngay cả làm nóng người cũng không tính.
“Anh là bạn bè của ông Võ, tôi sẽ ra tay lưu tình.” Đột nhiên Lý Phàm nói một câu.
Anh trai tên đàn ông chẳng những không cảm kích mà còn tức giận: “Anh ở nơi này đùa với ai? Dám dùng anh ấy để giáo huấn tôi sao?”
Anh ta cho rằng Lý Phàm đang chỉ trích mình, anh ta lập tức trở nên khinh thường.
Lý Phàm không nghĩ đối phương sẽ hiểu nhầm lớn như vậy, vì để anh ta tỉnh táo lại, anh không thể làm gì khác hơn là vung nắm tay lên dập tắt lửa giận của anh ta.
Tên đàn ông cường tráng tin tưởng thực lực của anh trai mình, phải biết anh trai anh ta bắt đầu luyện võ từ khi còn nhỏ, đối mặt với mười mấy người anh trai anh ta vẫn có thể ung dung đối phó.
Thế nhưng những gì xảy ra tiếp theo khiến anh ta không bình tĩnh nổi nữa, thời điểm anh trai anh ta giao thủ cùng với Lý Phàm dường như đã rơi vào thế hạ phong.
Lúc anh trai anh ta xuất thủ, Lý Phàm sẽ né sang bên cạnh hoặc chặn lại. Đối với tốc độ ra quyền của bản thân anh ta cảm thấy rất tự tin, tự xưng là không có mấy người có thể tránh khỏi.
Thế nhưng Lý Phàm lại nhẹ nhàng né tránh. Lý Phàm ngáp một cái, đột nhiên trở nên nghiêm túc. Nhân cơ hội đối phương sấn tới, anh lập tức tìm được sơ hở của đối phương.
Anh đá vào ngực đối phương một cái, nếu như anh dùng thêm một chút lực nữa, xương sườn của đối phương sẽ bị gãy. Nếu như anh tiếp tục gia tăng thêm khí lực lần thứ hai, đối phương sẽ hoàn toàn tắt thở.
Anh trai tên đàn ông cường tráng lùi lại mấy bước, trong lòng không phục, cho rằng Lý Phàm chỉ gặp may mắn mà thôi.