Sau khi nhìn thấy thái độ của ông Võ đối với Lý Phàm thì trợ lý lại luống cuống. Nhìn tư thái này, anh ta cũng biết Lý Phàm không phải người bình thường, bằng không thì ông Võ cũng sẽ không khách khí với Lý Phàm như vậy.
Thế nhưng mặc kệ nhìn kiểu gì, anh ta đều có cảm giác Lý Phàm là một người bình thường, vậy thì làm sao đối phương lại quen biết ông Võ được chứ?
Lần này anh ta trở nên rối bời, nuốt nước bọt ực một cái, cảm giác được chính mình đã chọc phải một nhân vật không nên chọc.
Sắc mặt của đám đàn ông vạm vỡ biến đổi kịch liệt, cũng không khó để bọn họ có thể nghe ra, đó là giọng nói của ông Võ. Tất cả đều hít một ngụm khí lạnh, nhìn về phía trợ lý với sắc mặt băng lãnh.
Bọn họ cho rằng nhất định là trợ lý đã đem mình ra mà đùa giỡn, nếu biết trước quan hệ giữa Lý Phàm và ông Võ tốt như vậy, đánh chết bọn họ cũng không dám nhúng vào vũng nước đục này.
Khỏi phải nói hiện tại trong lòng bọn họ có bao nhiêu hối hận, có thể nói bây giờ bọn họ đã tức giận đến mức gần như sắp nổ.
Lý Phàm nói chân tướng chuyện này cho ông Võ.
“Cái gì? Lại có chuyện như vậy sao?”
Giọng nói của ông Võ run rẩy phẫn nộ: “Cậu để cậu ta nghe điện thoại.”
Lý Phàm đưa điện thoại cho trợ lý cười nói: “Để anh nghe điện thoại này.”
Trợ lý rùng mình một cái, tay run lẩy bẩy không dám nghe điện thoại.
Lý Phàm thản nhiên nói: “Ông cứ nói đi, anh ta ở sát bên cạnh tôi.”
Âm thanh tức giận của ông Võ lập tức vang lên từ trong điện thoại: “Trợ lý Trương, lá gan của cậu lớn thật đấy nhỉ? Ngay cả cậu Lý mà cũng dám đắc tội? Những người đó đều là bạn bè của tôi.”
Trợ lý Trương lau mồ hôi lạnh, không nghĩ tới ông Võ lại coi trọng người này như vậy. Anh ta cho là chuyện này quá bình thường, kết quả lại khiến anh ta vô cùng ngoài ý muốn.
Nếu không tận mắt nhìn thấy, trợ lý Trương cũng không thể tin được là sự thật.
“Ông Võ, tôi biết sai rồi, tôi cũng không dám nữa.”
“Lại còn không dám nữa? Tôi nói cho cậu biết, bây giờ cậu không có cơ hội lần sau đâu. Ngày hôm nay nếu cậu không giải quyết xong, tôi sẽ khiến cậu lãnh đủ.” ông Võ phẫn nộ nói.
Trợ lý Trương biết ông Võ đã tức giận thật, nếu không tận mắt nhìn thấy, anh ta sẽ không thể tin được.
Hiện tại trợ lý Trương sợ rồi, đâu có phải anh ta nghe không hiểu ý tứ của ông Võ.
Trợ lý Trương biết mình chết chắc, mặt mày anh ta xám như tro tàn.
Sau khi đám đàn ông vạm vỡ kia biết được quan hệ giữa Lý Phàm và ông Võ tốt như vậy thì bắt đầu ra sức cầu xin đối phương tha thứ cho bọn họ.
Đột nhiên Lý Phàm nghĩ ra một chủ ý, anh chỉ vào trợ lý Trương nói: “Người này giao cho các anh xử lý.”
Bọn họ cũng không ngốc, tất nhiên là nghe hiểu Lý Phàm nói vậy là để bọn họ tới trừng trị trợ lý Trương một chút.
Bọn họ cũng không chần chừ, tất cả đều nhìn về phía trợ lý Trương với sắc mặt lạnh như băng.
Nếu không vì anh ta thì bọn họ cũng đấu có rơi vào tình cảnh này, ai ai cũng bắt đầu điên cuồng ra tay với trợ lý Trương.
Trợ lý Trương bị đánh đến mức kêu cha gọi mẹ, bộ dạng muốn có bao nhiêu chật vật thì có bấy nhiêu.
Lý Phàm trực tiếp lựa chọn không nhìn, anh về phòng ngủ trưa một giấc.
Đến buổi tối, Lý Phàm dẫn mấy người Cố Hoạ Y đi du ngoạn Võ Thành một vòng.
Đây cũng là lần đầu tiên Lý Phàm đến Võ Thành, anh vẫn rất tò mò đối với nơi này.
Buổi tối Võ Thành có chợ đêm, vô cùng náo nhiệt, mùi thịt nướng xộc vào trong mũi.
Lý Phàm và đám người Cố Hoạ Y dạo chơi ở chợ đêm cực kỳ vui vẻ, đến lúc bọn họ chuẩn bị trở về thì có một đám đàn ông cường tráng uống nhiều rượu đi tới.
Bọn họ lung lay lắc lư đi tới trước mặt Lý Phàm, đúng lúc này cả đám lại nhìn thấy mấy người Cố Hoạ Y.
Trong mắt bọn họ, Cố Hoạ Y là một cô gái cực kỳ xinh đẹp.
Cả đám đều không ngờ lại có thể nhìn thấy người đẹp ở chỗ này.
Có thể nói rượu làm con người ta cả gan hơn, đám đàn ông cường tráng này rượu vào gan to, uống đến mức say khướt thì lại càng không coi ai ra gì.
Bọn họ nhìn thấy ở bên cạnh người đẹp Cố Hoạ Y chỉ có mỗi một người đàn ông là Lý Phàm, quan sát thì có vẻ thể trạng Lý Phàm cũng không quá mạnh mẽ, bọn họ lập tức không để vào mắt.
Cả đám bắt đầu trêu chọc Cố Hoạ Y, Cố Hoạ Y thấy bọn họ chọc mình, sắc mặt không khỏi trầm xuống.
Trúc Hoa Nguyệt và Trần Hiểu Đồng đều lộ ra vẻ mặt chán ghét, cho rằng đầu óc của đám đàn ông cường tráng này bị động kinh.
Lý Phàm nhíu mày, anh là chồng của Cố Hoạ Y. Vợ mình bị người khác khi dễ, anh có thể ngồi yên không quan tâm được sao? Chuyện này tất nhiên là không thể nào.
Rồng có vảy ngược, vảy ngược của Lý Phàm chính là Cố Hoạ Y.
Sau khi nghe được mấy câu nói khó nghe của đám đàn ông thì anh trở nên không vui.
“Mời các người tự tát vào miệng cho tỉnh rượu, đừng có ở đây mượn rượu làm càn.” Lý Phàm lạnh lùng nói.
Đám đàn ông cường tráng nghe đến đó thì lập tức cười lớn, bọn họ khinh bỉ nhìn Lý Phàm.
“Thằng nhóc, mày ngông cuồng nhỉ? Đã vậy thì mấy người bọn tao sẽ cho mày nhìn một chút, để mày biết được bọn tao lợi hại thế nào.” Đám đàn ông cường tráng nói xong, bóp nắm đấm phát ra âm thanh răng rắc.
Ở trong mắt bọn họ, Lý Phàm là một con kiến, bọn họ chỉ cần dùng một quyền là đã có thể khiến đối phương nằm xuống.
Ngay sau đó có một tên xuất thủ đối với Lý Phàm, khí lực rất lớn hơn nữa còn chứa quyền phong khiến người khác khó lòng phòng bị.
Sắc mặt Lý Phàm trầm xuống, anh cầm lấy cánh tay của tên nọ, đột nhiên hất một cái.
Tên đàn ông cường tráng vừa ra tay kia còn chưa kịp phản ứng nhiều thì đã bị văng ra ngoài, trực tiếp ngã gục theo tư thế chụp ếch, mặt úp xuống dưới đất.
Sau khi mọi người nhìn thấy cản tượng này thì đều không nhịn được phá lên cười.
Đám đàn ông cường tráng thấy đồng bọn của mình bị trừng trị thành bộ dạng đó thì trở nên phẫn nộ, bọn họ tuyệt đối sẽ không bỏ qua một cách dễ dàng, ai cũng không ngờ Lý Phàm lại dám ra tay đối với người của mình.
Bọn họ quả quyết cho rằng đầu óc Lý Phàm bị hỏng rồi, tất cả quyết định liên hợp lại đánh về phía Lý Phàm.
Lý Phàm thấy thế thì nở nụ cười, chỉ bằng những người này cũng xứng để anh tự mình ra tay sao? Như vậy cũng quá ngây thơ rồi, anh không nói hai lời đánh ra một quyền.
Sau khi chứng kiến sự lợi hại của Lý Phàm, tất cả đều vô cùng khiếp sợ. Nếu không tận mắt nhìn thấy, ai cũng sẽ không tin tưởng.
Không bao lâu sau, đám đàn ông cường tráng đều bị Lý Phàm đánh đến mức không còn sức để chống trả, hầu như một chút khí lực cũng không có. Tất cả đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
“Thằng nhóc này được đấy, dám đánh bọn tao, mày có biết bọn tao là ai không?” Người đàn ông cầm đầu lảo đảo bò dậy, vô cùng tức giận nhìn Lý Phàm nói.
Lý Phàm thấy thế thì nở nụ cười.
“Tất cả những gì trên con đường này đều do tao quản, anh tao là trợ thủ đắc lực của ông Võ.”
Sau khi Lý Phàm nghe được lời này của đối phương thì cảm giác có chút quen tai, hình như mình đã gặp qua tình cảnh tương tự ở đâu rồi.
Anh cười bất đắc dĩ, những lời này nghe vào tai này rồi lại đi ra khỏi tai khác.
Tất cả mọi người có mặt ở đây đều biết người đàn ông cường tráng kia là nhân vật hung ác cỡ nào, bọn họ rối rít nhìn về phía Lý Phàm với ánh mắt đồng tình. Chọc ai không chọc, hết lần này tới lần khác lại chọc phải cái tên đó, đây chẳng phải là tự mình chuốc lấy khổ sao?
Tất cả bọn họ đều cho rằng Lý Phàm chán sống rồi, ai ai cũng lộ ra biểu tình thương hại đối với Lý Phàm.
Người đàn ông cường tráng chính là muốn như vậy, dường như anh ta đã nhìn thấy tình cảnh Lý Phàm quỳ xuống xin lỗi anh ta.