Mày kiếm đen đặc, trên trán tràn ngập bá khí vương giả, mũi cao thẳng, cánh môi mỏng hơi hơi nhếch lên, mang chút cười khẽ trẻ con. Trên cằm có một tầng râu ria nhạt, cô chậm rãi vươn tay, nhẹ nhàng mà đụng vào một chút, đâm tay có chút thô ráp.
“Tuyết nhi. . . . . ." Ám Dạ Tuyệt đột nhiên khẽ mở môi mỏng.
Nguyệt Tiêm Ảnh cho rằng hắn đã thức dậy, nhanh chóng thu tay về, lúc này mới phát hiện hắn không có động tĩnh gì.
Không phải là hắn đang mơ thấy cô chứ?
Đôi mắt trong suốt sáng rõ của Nguyệt Tiêm Ảnh hiên lên chút đau buồn, "Anh đã không thể buông em ra như vậy, vì sao còn làm những chuyện kia? Vì sao. . . . . ." Muốn chia rẽ hạnh phúc gia đình cô.
Nếu không phát hiện những chuyện này, đoán chừng hiện bọn họ đã sắp kết hôn hoặc là cô đã trở thành vợ của hắn. Mỗi ngày có thể ôm nhau hạnh phúc thế này, mỗi sáng sớm khi tỉnh lại có thể nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của hắn.
Nhớ rõ trước đây, có chính là thích thừa dịp hắn đi ngủ, lén lẻn vào phòng hắn, nhìn bộ dáng ngủ của hắn, thường thường sẽ làm một ít trò đùa quái đản nhỏ. Vẽ mặt hắn thành diễn viên kịch, tô sơn lên móng tay hắn, kẹp cái kẹp tóc bươm bướm lên mái tóc ngắn của hắn. . . . . .
Mỗi lần Ám Dạ Tuyết đều rất tức giận, muốn đánh cô, nhưng là mỗi lần đuổi kịp cô, cho rằng bàn tay quá lớn, đánh xuống cũng không quá mạnh, trừng phạt hời hợt như vậy làm cho tiểu Mộ Trần Tuyết càng thêm càn rỡ.
“Hì hì. . . . . ." Kỷ niệm tuổi thơ tốt đẹp như thế, khiến cho khuôn mặt xinh đep tươi tắn của Nguyệt Tiêm Ảnh hiện lên tươi cười chói lọi. Đôi mắt sáng ngời liền chuyển, xẹt qua chút ánh sáng tinh ranh.
Tay mềm mại nhẹ nhàng điểm một cái lên mũi hắn, "Nhìn xem hôm nay em sẽ chỉnh anh thật tốt!"
*************************
Toàn bộ chuẩn bị xong, Nguyệt Tiêm Ảnh bò lên giường quỳ gối bên người Ám Dạ Tuyệt , vén một lọn tóc ngắn nhỏ vụn của mình, đầu để sát vào hắn, sợi tóc đùa nghịch nguấy trong mũi hắn.
Ám Dạ Tuyệt ngủ say cảm giác được cái mũi ngứa , không kiên nhẫn mà vươn tay xoa nhẹ cái mũi một cái, trở mình một cái, giống như đã thành thói quen, đưa tay tìm kiếm bên cạnh hắn.
Tay trống không , giường lộ ra hơi lạnh băng giá.
"Người phụ nữ kia. . . . . ." Ám Dạ Tuyệt bỗng dưng ngồi dậy.
Vốn cho rằng Nguyệt Tiêm Ảnh bên cạnh sẽ len lén chuồn mất, thật không ngờ lần này cô không có rời khỏi, ngược lại ngồi ở bên cạnh hắn.
Trước kia Ám Dạ Tuyệt không hề thiếu phụ nữ, vì giải quyết sinh lý cần mà thôi, mỗi lần xong việc, hắn sẽ đuổi những người phụ nữ kia đi, lập tức tẩy sạch mùi bọn họ lưu lại trên người. Nhưng mà, lần này ngoài ý muốn rồi. Ôm người phụ nữ này đi ngủ, hắn phát hiện mình ngủ được rất ngon, mỗi lần cùng đi vào giấc ngủ với cô, hắn đều có thể mơ thấy Tuyết nhi.
Dần dần phát hiện một sự thật đáng sợ, hắn dường như càng ngày càng không thể tách rời cô, không đúng! Nói chính xác một chút, là thân thể của hắn không thể tách rời cô.
Dù sao bây giờ cô là tình nhân của hắn, tiêu tiền mua thân thể vì sao lại không hưởng dụng.
"Anh thức dậy?" Nguyệt Tiêm Ảnh nghiêm mặt hỏi, đôi mắt sáng trong lấp lánh có thần thoáng hiện chút gian xảo.
Nhìn thấy có không có lặng lẽ rời đi, Ám Dạ Tuyệt an tâm nằm xuống, lạnh lùng hỏi: "Bây giờ là mấy giờ hả?" Ánh mắt chim ưng sắc bén rơi vào trên thân thể cô.
Nguyệt Tiêm Ảnh mặc áo sơ mi của hắn, áo sơ mi trắng rộng rãi bao vây thân hình gầy yếu của cô, làm nổi bật tia sáng, có thể thấy được đường cong uyển chuyển tươi mát bên trong , loại mờ mờ ảo ảo này, loáng thoáng, càng thêm gợi cảm, châm ngòi giác quan người ta.
Ám Dạ Tuyệt nhíu nhíu mày, "Sao hả, muốn quyến rũ tôi?"
Nguyệt Tiêm Ảnh nhảy xuống giường, theo động tác khom lưng của cô, cổ áo rộng rãi làm cho nơi đầy đặn trước ngực cô hiện ra, chiều dài áo sơ mi vừa miễn cưỡng che đậy cái mông của cô, nhưng quần lót màu đen ở bên trong có thể lờ mờ thấy được.
"Thật nhỏ mọn, không phải chỉ là mặc một cái áo sơ mi thôi sao! Quần áo của tôi đều bị anh xé nát, anh muốn tôi mặc cái gì?" Nguyệt Tiêm Ảnh cầm lấy cái đồng hồ khắc hình rồng số lượng có hạn trên đầu giường, giơ lên trước mặt hắn, "Bây giờ đã mười giờ rồi."
"Sao lại trễ thế này." Ám Dạ Tuyệt vẫn là lần đầu tiên ngủ trễ như vậy, hôm nay còn có hội nghị, hắn lập tức xốc chăn lên, bước chân xuống, liền phát hiện không thích hợp.
Đường kẻ quần của hắn, đã bị cắt nát thành từng đường từng đường lộn xộn, thật giống một chiếc váy rơm.
"Nguyệt Tiêm Ảnh, sao lại thế này?" Dùng đầu ngón chân để suy nghĩ liền biết đây là cô gái nhỏ to gan lớn mặt ở trước mắt này làm.
Nguyệt Tiêm Ảnh đã ngửi thấy mùi nguy hiểm, lập tức lui về sau vài bước, "Cái này gọi là ‘có qua có lại ’, ngày hôm qua anh xé nát quần áo của tôi, hôm nay tôi liền cắt hư quần của anh a. Ta vì anh mà đặc chế váy rơm Hawai, sao hả?"
Vẻ mặt không vui dần dần cứng ngắc đen đặc, trên trán hắn nổi đầy gân xanh, con ngươi đen tức giận bừng bừng hơi hơi nheo lại, nâng mắt nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm phụt ra ánh sáng sắc bén, "Cô gái, em có phải là muốn chết hay không!"
Hắn đứng dậy, "Càng ngày càng vô pháp vô thiên, xem tôi hôm nay sẽ dạy bảo em thật tốt. . . . . ."
Mắt thấy Ám Dạ Tuyệt muốn tới bắt cô, Nguyệt Tiêm Ảnh co chân chạy. Cô chân trần, nhảy nhót lung tung, một lát đứng giường, một lát nhảy tới trên sô pha, còn trốn tới phòng tắm đi bộ vài vòng.
“A. . . . . . Cứu mạng . . . . . ." Trong tiếng kêu la lộ ra hưng phấn, gần như chìm đắm trong loại trò chơi này.
"Em đứng lại đó cho tôi!" Ám Dạ Tuyệt theo thật sát phía sau cô, bởi vì trước đó Nguyệt Tiêm Ảnh làm tốt nhiệm vụ, vẽ loạn một lớp dầu trên lòng bàn chân hắn, để cho hắn va chạm vào sàn nhà sơn bóng liền trượt, tự nhiên tốc độ sẽ không nhanh.
"Tôi không. . . . . . Tôi dừng lại, bị anh bắt chẳng phải là mông sẽ nở hoa sao?"
Lại vài vòng , hai người đều đã thở hồng hộc, trán ứa ra mồ hôi lạnh.
"Anh nhanh một chút, tới nhanh bắt tôi a. . . . . ."
Cửa phòng đột nhiên mở ra ——
Nguyệt Tiêm Ảnh đang quay đầu nhìn Ám Dạ Tuyệt ở phía sau, không có nhìn thấy cửa đột nhiên xuất hiện thêm người, đầu đụng vào.
"Đau quá. . . . . ." Giống như đụng vào vách tường cứng, cô lau trán, ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Lăng Phong Ngãi, "Anh không phải người a, không có việc luyện tập cơ bắp cứng như vậy làm gì? Làm bao cát thịt người sao?"
Lăng Phong Ngãi cúi đầu, khiếp sợ nhìn Nguyệt Tiêm Ảnh một chút, lại nhìn Ám Dạ Tuyệt cách đó không xa. Giống như gặp sét đánh, đã không có phản ứng.
Phía sau Lăng Phong Ngãi là Hạ Khiêm Dật, Lãnh Trạch và Quỷ Tứ nhìn thấy Ám Dạ Tuyệt quấn ngang hông cái "váy rơm Hawai" màu đen liền muốn cười, nhưng ngại vẻ mặt lãnh khốc của Ám Dạ Tuyệt, chỉ có thể kìm nén, nhưng ở trong lòng đã cười đến ngửa tới ngửa lui rồi.
"Sao các người vào được?" Ám Dạ Tuyệt tức giận cắn môi, mày kiếm kéo căng tháo bỏ cái "váy rơm Hawai" chẳng ra sao kia ra.